Nếu không bởi vì đang quay phim, Triển Thiệu đã bỏ thìa xuống, một phát bê bát lên húp hết bát canh rồi.
Nhưng dùng thìa cũng có cái tốt của việc dùng thìa, Triển Thiệu chậm rãi uống một ngụm, bất ngờ nói:
” Trong canh còn có mực với đậu phộng đúng không? “
Lâm Miểu bưng bát, ánh mắt sáng ngời:
” Dạ, anh nhận ra sao? Em bỏ thêm chút mực vào cho hương vị đậm đà hơn. “
Triển Thiệu uống thêm một ngụm, định nói gì đó, nhưng mắt lại liếc sang nhìn máy quay, cuối cùng chỉ nói:
“ Thật là thơm. ”
Lâm Miểu dùng thìa khuấy canh, chậm rãi nói:
” Hồi nhỏ nhà em hay hầm canh theo cách này, không biết anh có thích hay không. “
Triển Thiệu nhịn không được, cảm thán nói:
” Thích, rất thích. Mẹ…. Mẹ anh hồi trước cũng hay cho mực với đậu phộng vào trong nồi canh. “
Lâm Miểu bỏ thìa xuống, nhẹ nhàng đặt tay xuống bàn tay Triển Thiệu, nhìn sâu vào mắt anh:
” Đồ ăn dì làm chắc phải ngon lắm. “
Thật kì lạ, Lâm Miểu vừa dứt lời, Triển Thiệu đã thấy máy quay chuyển sang ánh sáng màu đen.
Hình như bọn họ thấy đối thoại giữa hai người nhàm chán quá?
Hay là đạo diễn tạm dừng ghi hình?
Nhưng Triển Thiệu ngược lại còn thoải mái hơn cả ban nãy:
” Ừ, ngon lắm. Mẹ anh nấu ăn rất giỏi. Hồi nhỏ điều kiện trong nhà không được tốt, bà có thể nghĩ ra đủ mọi cách để nấu ăn, như là cho một chút thịt băm vào thức ăn, chỉ vậy thôi thức ăn đã ngon lên rất nhiều rồi. “
Lâm Miểu chớp chớp mắt, không hé răng, mỉm cười cổ vũ Triển Thiệu nói tiếp.
Triển Thiệu nhìn khuôn mặt sáng ngời của Lâm Miểu, ánh mắt lại trở nên ảm đạm:
” Tiếc là…. Sau này anh không được ăn nữa rồi. “
Lâm Miểu nắm chặt lấy tay anh, giống như đang hỏi:
” Tại sao? “
Triển Thiệu không nén được đau thương, cười khổ, giọng nói trầm thấp:
” Mẹ…. Mẹ anh mất rồi. “
Hai năm trước, mẹ anh được chẩn đoán mắc một khối u ác tính. Không đến một năm sau, anh đã tiêu hết tiền tiết kiệm để chữa trị cho mẹ.
Cho dù anh có làm ba công việc cùng một lúc, vay hết số tiền có thể vay được, nhưng vẫn không thể trả 50.000 tệ một lọ thuốc và 10.000 một lần điều trị của mẹ.
Anh lên mạng tra cứu một hồi, cuối cùng gửi đơn xin vào làm ở công ty GSTAR. Thù lao của công ty rất hào phóng. Dù thuốc không thể cứu được tính mạng mẹ anh, nhưng ít ra, nửa năm cuối cùng của cuộc đời, bà vẫn còn giữ lại tôn nghiêm cho mình.
Tất nhiên Triển Thiệu chưa từng kể cho ai nghe chuyện này.
Cho dù bây giờ Lâm Miểu nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay anh, trong mắt tràn đầy sự đồng cảm và an ủi, thì thào nói:
” Thầy Triển, anh vất vả rồi…. “
Anh nhất quyết không nói, nhất quyết không nói….
Anh chỉ ngẩn ngơ nhìn Lâm Miểu, khóe mắt bất giác đỏ lên.
” Thôi, ăn cơm đi. Còn nhiều đồ ăn như vậy. “
Anh lấy lại bình tĩnh, nói một câu cục súc với cậu.
” Dạ. ” Lâm Miểu buông tay, xới cho anh nửa bát cơm, còn lấy một chiếc đũa khác trộn cà tím vào đĩa của anh.
Trong cả quãng thời gian ăn cơm, máy quay phim không chuyển sang ánh đỏ lấy một lần.
Sau khi ăn xong, Lâm Miểu nhanh chóng thu dọn bát đũa mang đi rửa.
Triển Thiệu cảm thấy rất xấu hổ vì không làm được gì, anh chỉ có thế đứng bên cạnh lau khô mâm. Thu dọn sạch sẽ xong, Lâm Miểu rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Triển Thiệu, dẫn anh tới sô pha.
” Anh xem phim không? ” Lâm Miểu ngồi xuống bên cạnh anh, chỉnh đèn phòng khách xuống thấp nhất.
” À, được thôi. ” Triển Thiệu để ý máy quay phim đối diện ghế sô pha đã chuyển sang ánh sáng đỏ.
Hừm, chuẩn bị đến cảnh giường chiếu đúng không?
Xem phim GV, sau đó tranh thủ đè Lâm Miểu xuống sô pha, hoặc để Lâm Miểu chủ động cưỡi lên người anh, như vậy cũng rất tình thú – suy cho cùng, chủ đề bộ phim này là cuộc sống ngọt ngào hàng ngày của cặp chồng chồng mới cưới.
Quay phim người lớn mà chỉ diễn cảnh ăn cơm nói chuyện? Thế thì làm gì có ai xem?
Triển Thiệu hít sâu vài cái, nhìn đường cong trên cổ với vành tai Lâm Miểu, bắt đầu tập trung cảm xúc.
Anh cần tập trung cảm xúc là do, bây giờ anh cũng không muốn làm.
So với việc mây mưa vân vũ, thì anh muốn cùng Lâm Miểu ngồi yên tĩnh với nhau, thỉnh thoảng lại mở miệng nói vài câu.
Triển Thiệu thấy nụ cười của Lâm Miểu, thất thần, không thèm nhìn vào tivi, tùy tiện trả lời:
“ Ừm. ”
Rất nhanh, trên màn hình tivi đã xuất hiện một cái lông chim đang bay tới… *1
” Bây giờ phim người lớn đều mở đầu như này sao? ” Triển Thiệu nói thầm trong lòng.
Sau đó…. Tiêu đề phim xuất hiện….
” Phim…. Forrest…. Gump?!! ” Triển Thiệu mắt chữ A mồm chữ O.
Đây? Đây là?! Lâm Miểu, sở thích tìиɦ ɖu͙ƈ của em có hơi lạ quá không?
Không nghĩ rằng Lâm Miểu lại vô tội nhìn hắn, ánh mắt tủi thân:
” Hức, anh không thích phim này sao? “
” À, không không, phim này cũng khá hay, anh đã từng xem qua. Nhưng, em định xem cái này thật sao? “
” Dạ. ” Lâm Miểu nghiêm túc gật đầu: ” Tuy phim cũng lâu rồi, nhưng em vẫn rất thích. “
Triển Thiệu không nói gì, yên lặng dựa vào sô pha, còn ôm thêm cái gối Lâm Miểu đưa cho anh vào lòng.
Lúc đầu anh còn suy nghĩ, nếu dựa theo bộ Forrest Gump này, thì đoạn nào trong phim sẽ thích hợp để thuận nước đẩy thuyền, đè Lâm Miểu xuống sô pha đây?
Nhưng rất nhanh, anh đã hoàn toàn đắm chìm vào bộ phim.
Đến cảnh mẹ của Gump nắm tay Gump, khóe mắt anh đã ươn ướt. Nhưng xem đến đoạn mẹ Gump phải rời đi, anh không nhịn được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống. *2
Lâm Miểu không nói gì, chỉ yên lặng ôm anh, hai người dựa đầu vào nhau.
Đã rất, rất, lâu rồi, Triển Thiệu không có khóc.
Xem phim xong, Triển Thiệu cảm thấy trong lòng như được nước suối rửa sạch. Chẳng qua, khóc trước mặt Lâm Miểu như vậy thì thất thố quá.
” Xin lỗi, anh không kiềm chế được. “
Anh dùng giọng mũi giải thích với Lâm Miểu.
” Dạ, không sao đâu. ” Lâm Miểu cụng đầu vào trán anh, giọng nói tràn đầy sự an ủi.
Triển Thiệu bị hành động như đang dỗ trẻ con này khiến cho không được tự nhiên, đỏ mặt nói:
” Ừm, em có muốn, đi chuẩn bị chút không….? “
Về phần chuẩn bị cái gì, anh cũng không cần nói chi tiết cho cậu nghe.
Lâm Miểu nhìn chằm chằm anh, lắc đầu:
” Em cảm thấy hơi mệt. Hay là hôm nay đi ngủ trước nhé? “
Triển Thiệu thở phào nhẹ nhõm. Trong nháy mắt, tất cả sự buồn ngủ và mỏi mệt đều dâng trào.
Anh miễn cưỡng cười trừ vài cái, nhanh chóng hôn nhẹ lên khóe miệng Lâm Miểu.
Lâm Miểu không từ chối, cũng không làm động tác gì khiêu khích anh, chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi anh vài cái, xem như đáp trả lại.
Sau đó, Triển Thiệu hơi hơi mơ màng, đi vào phòng, ngã xuống giường.