Học Ngoan

Chương 130



Lộ Phong hút thuốc: "Anh phục cậu đấy, đầu tiên là quẳng nó ngã gãy hai cái xương, sau đó lại ném nó xuống sông. Lâm Thiên Tây, cậu trâu bò thật sự."

Lâm Thiên Tây vừa ngậm vừa cắn ống hút trong lon Coca lạnh, cậu ngồi trên ghế mây của Dương Duệ, quần áo đang mặc đã ướt một nửa nhưng vẫn không thay, trên vai vắt một cái khăn mặt, tóc còn khô trước cả người.

Tỉnh lại mới biết mình đã ngủ cả một đêm, bây giờ mặt trời bên ngoài đã lên rất cao rồi.

"Loại người như nó chạy ra ngoài thì sao có thể trụ được lâu, chẳng phải đến cuối cùng vẫn phải quay về nơi này à." Lộ Phong đứng bên kệ hàng, vẫn đang nói về Tam Pháo: "Bên cảnh sát đã lập án rồi, chỉ còn một mình nó thì cũng chẳng tung hoành được, mò Đông trốn Tây như chuột chạy qua đường, ở chỗ cũ giở thói lưu manh thì suýt chút nữa đã bị người ta bắt được, sau đó còn trốn đi trộm cắp. Anh nói rồi, sớm muộn gì nó cũng bị bắt, chỉ là không ngờ bây giờ lại bị tóm dưới tay cậu."

Lâm Thiên Tây cắn ống hút, chỉ im lặng lắng nghe.

"Chờ cậu đến bắt ấy mà." Lộ Phong bảo: "Anh tìm mấy lần nhưng cũng không thấy nó đâu, có lẽ cuộc đời của nó đã định phải trả cậu nhát dao kia rồi."

Cuối cùng Lâm Thiên Tây mới uống hết lon Coca, cậu ngả đầu lên ghế dựa, nói: "Đệt mẹ, mệt thật đó..."

Chẳng biết hôm qua đã đi qua bao nhiêu con đường, chạy qua bao nhiêu chỗ, cái chân đau còn tạm ổn, thế mà cả người lại như muốn nứt ra thành từng mảnh.

"Ai bảo cậu chán sống." Lộ Phong cầm điếu thuốc liếc cậu: "Nếu không phải tối qua tìm thấy cậu thì chắc hôm nay phải xuống sông vớt xác cậu lên rồi, cậu còn chẳng thèm đếm xỉa gì."

Lúc này Lâm Thiên Tây mới nhớ lại, khi ấy ý thức đã không còn tỉnh táo, quá khứ và hiện tại đan xen lẫn lộn, bản thân cậu cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, mọi cảm xúc trong lòng đều bùng nổ vào thời khắc ấy.

Nhưng cuối cùng, ý nghĩ duy nhất trong đầu vẫn là phải hướng về phía trước, phải lên bờ.

Cậu quay đầu tìm kiếm bóng dáng kia.

Tôn Thành bước vào, vừa nãy hắn ra ngoài một lát, bây giờ lại quay về: "Anh Lộ, làm phiền một chút."

Lộ Phong dập thuốc đi ra: "Ừ, anh sang gian bên cạnh trước, các cậu làm gì thì làm đi."

Lâm Thiên Tây nằm im không nhúc nhích, nhìn hắn hỏi: "Đi đâu thế?"

Tôn Thành đi tới ngồi xuống, trong tay cầm một tuýp thuốc mỡ: "Tìm thuốc."

Lâm Thiên Tây lập tức nhìn người mình: "Tôi bị thương à?"

Tôn Thành ghé lại gần, nâng cánh tay phải cậu lên rồi xoay ra cho cậu xem, khuỷu tay tím một mảng, bản thân cậu cũng chẳng để ý.

Lâm Thiên Tây ngoan ngoãn nâng tay lên trước mặt hắn: "Sinh viên y à, chữa cho tôi đi."

Tôn Thành bôi thuốc vào vết thương, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên nơi ấy cho cậu.

Khuỷu tay Lâm Thiên Tây được xoa mà vừa đau vừa tê, cậu nhìn chằm chằm gương mặt vô cảm và hàng lông mày đứt đoạn kia của hắn, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Tối qua người kéo tôi lên là cậu à?"

Tôn Thành ngước mắt nhìn cậu: "Không phải tôi thì là ai?"

Cậu nói đi là đi luôn, Tôn Thành không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức đuổi theo, trên đường đi, hắn xin Lữ Quy Phàm nghỉ vài ngày, kết quả đến nơi lại nghe thấy Tần Nhất Đông nói cậu đi tìm Tam Pháo, lòng bắt đầu thấy lo lắng không thôi.

Mãi đến giây phút khi chiếu sáng đèn pin, nhìn thấy cậu vươn tay và vọt dậy từ dưới mặt nước, Tôn Thành đã lao đến kéo cậu lên.

"Tôi biết là cậu mà." Lâm Thiên Tây thấp giọng bảo: "Mẹ nó, người ở trên bờ chờ tôi chắc chắn là cậu."

Nghe thấy ngữ điệu vừa thấp vừa chậm này của Lâm Thiên Tây, Tôn Thành nhìn cậu, bàn tay đang cầm tay cậu vẫn đang nhẹ nhàng xoa thuốc: "Lâm Thiên Tây, đây là lần cuối cùng chuyện đem lại thương tích như vậy xảy ra, lần sau đừng để tôi phải bôi thuốc cho những vết thương thế này của cậu."

Lâm Thiên Tây vươn tay ôm vai Tôn Thành, đẩy nhẹ gáy hắn rồi hít sâu một hơi, khoé miệng giật giật: "Yên tâm đi Thành gia, đây là lần cuối cùng."

Cậu bơi lên bờ rồi, sẽ chẳng còn bàn tay nào kéo cậu về vũng bùn tối tăm và sâu thẳm kia nữa.

Gian phòng bi-a náo nhiệt vô cùng, có rất đông người đến.

Dương Duệ hí hoáy với cái nồi lẩu trên bàn mạt chược, trước đây thứ này từng được đem ra cho Tôn Thành và Lâm Thiên Tây dùng, bây giờ lại tiếp tục được sử dụng.

Lộ Phong ngồi cạnh nói: "Tôn Thành lại vào đó rồi, để hai đứa ở riêng trong đó một lúc đi."

Khương Hạo vừa tới, cậu ta ngồi nhặt rau cải giúp Dương Duệ, vừa nhặt vừa nghe Vương Tiếu thuật lại sự kiện ly kỳ tối qua một cách vô cùng sinh động.

"Đù má, anh Tây liều mạng cực kỳ luôn, nếu thằng súc sinh đó mà mang dao theo thì có mà chết mất, cậu không biết đâu, lúc đi tìm anh Tây mặt Thành gia biến sắc luôn cơ mà."

Tôn Khải nói: "Chẳng phải là do lời thừa thãi của mày mà ra à."

Tiết Thịnh cũng hùa theo: "Mồm mép mày lanh lẹ thật chứ."

Vương Tiếu vội ngắt lời: "Đậu má đừng nói nữa! Tao cũng sợ toát cả mồ hôi ấy."

Tần Nhất Đông quay mặt ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thiên Tây đi vào bèn hỏi ngay: "Không sao chứ?"

Cả phòng đều nhìn sang.

Lâm Thiên Tây bước vào để chiếc khăn tắm đang vắt trên vai lên bàn: "Không sao."

Tôn Thành đi phía sau cậu, hai người một trước một sau tiến vào cửa.

Khương Hạo nhìn cả hai: "Hai cậu một kẻ đến Thượng Hải một kẻ đến Bắc Kinh mà chẳng nói tiếng nào, không ra gì thật sự, hôm nay tự dưng được ông chủ Dương tiếp đãi, cứ coi như là bữa cơm họp lớp cấp ba đi, đừng có chuồn mất đó."

Vương Tiếu nói với sang: "Đúng rồi, cả năm nay bọn mình cũng chưa tụ họp lần nào."

Lâm Thiên Tây cười một tiếng: "Được, ai chuồn mất thì kẻ đó là cháu trai."

Tôn Thành ngồi cạnh thoáng đưa mắt liếc nhìn sườn mặt cậu.

Lúc bắt đầu ăn, Lâm Thiên Tây vẫn ngồi bên cạnh Tôn Thành, bên kia là Tần Nhất Đông.

Dương Duệ ngồi đối diện bọn họ ngay bên cạnh Lộ Phong, anh không bận rộn với cái nồi nữa mà chuyển sang nghịch điện thoại. Một lúc sau, tiếng "tách" đột ngột vang lên.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu.

Dương Duệ nhìn cậu, lắc lắc điện thoại trong tay: "Đúng rồi, anh chụp lén." Anh chỉ Tôn Thành và Tần Nhất Đông, kẻ ngồi trái người ngồi phải: "Chụp cả ba cậu luôn, có muốn rửa ảnh không?"

Lâm Thiên Tây nói: "Tuỳ anh, thích rửa thì rửa, cho em một tấm là được."

Dương Duệ cười gật đầu: "Vậy lần này cho cậu thêm một tấm."

Tần Nhất Đông cầm lon bia vòng ra sau lưng Lâm Thiên Tây rồi đưa nó cho Tôn Thành, cậu chàng nhìn cái gáy Lâm Thiên Tây, bĩu môi bảo: "Sau này giao cho cậu đấy."

1

Tôn Thành nhận lấy lon bia, không trả lời nhưng lại gật đầu một cái.

Lâm Thiên Tây quay ra: "Hai cậu nói gì thế?"

Tần Nhất Đông đáp: "Nói cậu là đồ ngốc chán sống, hở chút là nhảy sông tự tử!"

Lâm Thiên Tây nhếch miệng: "Cậu không hiểu đâu, bây giờ tôi thoải mái lắm, không hề hối hận chút nào."

Quả thực đã bị doạ sợ một phen, Tần Nhất Đông tức giận, cau mày nói: "Lần sau về thì đừng có vậy nữa."

"Ừm ừm, lần sau."

Cơm nước xong xuôi, cả bọn mới chỉ hàn huyên đôi câu, trời đã không còn sớm nữa.

Không ai nhắc đến Tam Pháo, dường như chẳng ai muốn nhắc lại những chuyện như vậy.

Nhân lúc Vương Tiếu và Khương Hạo đang tâng bốc trên trời dưới biển, Lâm Thiên Tây đứng dậy đi vào gian tạp hoá, cầm balo của mình rồi khoác lên vai.

Tôn Thành theo sau hỏi: "Đi đâu?"

"Còn phải đến một nơi nữa, cậu chờ tôi một lát, sẽ về sớm thôi." Cậu trả lời.

"Vậy thì đi đi." Tôn Thành nói: "Biết cậu muốn đi đâu rồi."

Rời khỏi tiệm tạp hoá, chỉ cần ngồi mấy trạm xe buýt là có thể trông thấy cửa hàng tiện lợi như trước kia.

Lâm Thiên Tây khoác balo lên hai vai, đứng nhìn cửa ra vào một chốc rồi mới đi vào trong.

"Em cũng biết à? Nghe nói hôm qua về rồi, nó săn lùng cả một ngày, chắc là lật tung cả cái hang ổ của mình lúc mà còn làm lưu manh ấy, bắt được tên kia thì mới thôi. Sau đó người tên Lộ Phong giao tên đó cho cảnh sát." Ở quầy lễ tân, dì Lý và cô gái thu ngân trẻ tuổi đang tán gẫu, tuy cả hai đã hạ giọng nhưng người khác vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

"Về thật ấy ạ? Vậy chị Tuệ Lệ có biết không?"

"Nói nhỏ lại chút, đằng sau có người kìa. Biết cũng vô ích thôi, lúc trước xuống tay tát nó một cái rồi, bây giờ người ta có tiền đồ, lên cả tivi thì còn nhận lại Tuệ Lệ à?"

"Đừng nói vậy, cậu ấy thay đổi nhiều thật đó, chơi bi-a thôi mà cũng lên tivi được."

"Ôi, lúc Lâm Tuệ Lệ bảo với chị là nó giành quán quân bi-a trung học gì đó chị còn chẳng tin mà..." Cảm giác có người đi vào, dì Lý ngẩng đầu chào hỏi một cách tự nhiên: "Chào mừng..."

Lâm Thiên Tây không để ý đến ai, sau khi bước vào cửa, cậu đi thẳng qua mấy kệ hàng, đến phía trong cùng thì nhìn thấy Lâm Tuệ Lệ đang bày hàng trong góc nhỏ.

Mẹ Lâm vẫn mặc bộ đồ dài tay làm việc, khuôn mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ gì đó. Có lẽ là do cảm nhận được có người đến, cô thản nhiên đưa mắt nhìn về phía cậu, sau đó bỗng dưng khựng lại.

Lâm Thiên Tây nhìn cô hồi lâu mới thò tay vào túi lấy ra một tờ giấy, vừa nãy khi lên xe buýt, Tôn Thành đã giúp cậu viết địa chỉ và thời gian.

"Mẹ." Cậu gọi: "Sắp tới con thi đấu ở Bắc Kinh, lần trước bảo mẹ đi cùng con nhưng cuối cùng lại không đi được. Nếu như lần này mẹ có thời gian rảnh thì đến nhé."

Dừng lại một thoáng, cậu nói tiếp: "Không rảnh cũng không sao, tuỳ mẹ thôi." Nói rồi, cậu đặt tờ giấy lên kệ hàng rồi quay đầu rời đi.

Trong cửa hàng tiện lợi lặng ngắt như tờ, từ đầu đến cuối, Lâm Tuệ Lệ không nói một câu nào.

Lâm Thiên Tây rời khỏi cửa hàng, băng qua con đường lớn rồi đi đến dưới gốc cây đại thụ phía đối diện.

Nơi đó có một bức tường cũ, Tôn Thành đứng cạnh bức tường, tay trái xỏ trong túi quần, nửa người bị bóng cây bao phủ. Hắn ngậm một điếu thuốc lá trong miệng, gương mặt lãnh đạm lẫn trong làn khói thuốc, thấy cậu xuất hiện, hắn mới ngẩng đầu.

Lâm Thiên Tây nhìn hắn, nhếch miệng cười: "Sao lại hút thuốc rồi, chẳng phải lần này tôi về không xảy ra chuyện gì sao?"

Tôn Thành rất dứt khoát lấy điếu thuốc ra rồi dụi lên bức tường gạch: "Bây giờ tôi hiểu rõ tâm trạng của cậu khi cõng tôi chạy rồi, đêm qua lúc mang cậu về từ dưới sông lên, hẳn là cũng giống nhau."

Lâm Thiên Tây không lên tiếng, trái tim tựa như bị xé ra.

Tôn Thành nhìn cậu: "Lâm Thiên Tây, cùng tôi về Bắc Kinh đi."

Lâm Thiên Tây gượng cười: "Ừm, sau đó thì sao?"

Tôn Thành nói: "Đừng cam chịu vận mệnh, tiếp tục leo cao hơn đi, tiến đến tương lai rạng rỡ nhất của cậu ở phía trước, đừng bao giờ dừng lại, cho dù vấp ngã cũng không sao, chính cậu có thể tự mình đứng dậy."

Hắn nuốt khan, nói tiếp: "Nếu như thật sự không tốt đẹp thì cũng chẳng sao cả, vẫn còn có tôi ở đây, tôi có thể gánh vác."

Vừa nãy khi gặp mẹ, Lâm Thiên Tây đã kìm nén không hề dao động, vậy mà bây giờ bỗng chốc như bị đánh vào tim, cậu che miệng rồi ngồi sụp xuống: "Đệt..." Dường như chút lo lắng còn sót lại trong lòng cũng tan thành mây khói, cậu cúi đầu, bả vai run run: "Đệt, mẹ nó tôi...thích cậu quá."

2

"Không phải, mẹ nó tôi yêu cậu." Cậu ngẩng lên: "Tôn Thành, tôi yêu cậu chết đi được."

Yết hầu Tôn Thành lại chuyển động, hắn đưa tay ra, nói: "Lại đây."

Lâm Thiên Tây đứng lên, bất chợt bị hắn kéo lại rồi ôm vào lòng.

Có lẽ sẽ có người đi ngang nhìn thấy, nhưng chẳng sao cả, bọn họ hoàn toàn không để ý.

Lâm Thiên Tây ôm cổ Tôn Thành, mặt đối mặt với hắn. Tôn Thành cúi đầu, trông thấy trong mắt cậu lại có ánh sáng, giống hệt với trước kia, tựa như lại chứa đựng cả một trời sao.

Cậu cong khoé miệng cười lưu manh: "Đi, đi nói cho bọn họ biết, bạn trai cậu trở về rồi."