"Người khổng lồ sao????"
Họ bước vào một căn phòng lớn, phong cách trang trí đáng yêu, màu sắc như dành cho những đứa trẻ. Mà những đứa trẻ ở đây đều thuộc dạng không tầm thường, một phần trong số bọn nhỏ rất to lớn như thuộc chủng tộc khổng lồ, cũng có vài đứa có kích cỡ thường, nhưng nó không thích hợp với độ tuổi đám trẻ sỡ hữu.
"Các người là ai vậy?" một trong 2 đứa lớn nhất hỏi chúng tôi, đó là một cậu nhóc tóc xoăn vàng.
"Người đóng băng!? Các anh chị trốn từ đó ra à?" nhóc khổng lồ thứ hai là một cô bé tóc ngắn đen.
"Người đóng băng?"Nami không hiểu những điều cô bé kia vừa mới nói.
Tụi nhóc kia tuy ban đầu có hoang mang khi thấy người lạ nhưng chúng nhanh chóng cảm thấy thoải mái trước sự hiện diện của Franky, một anh robot biết nói làm chúng cảm thấy rất hứng chí vui vẻ, đôi mắt đứa nào đứa nấy đều là hình ngôi sao sáng lấp lánh.
"Này các cháu..." tên samurai hét lớn "Các cháu có biết một đứa bé tên là Momonosuke không?! Đấy là một bé trai!!!"
Chúng tôi có thể hòa thuận với đám nhóc hơn nếu cái đầu kia không cất một tiếng nói nào. Một cái đầu biết nói làm bọn trẻ hoảng hốt sợ hãi, tất cả hét toán lên và chạy toán loạn, quan trọng hơn bây giờ bọn nhóc đang nhìn chúng tôi như những kẻ quái dị.
Mà những tên canh gác mặc bộ đồ bảo hộ màu vàng sọc không hề có xu hướng thời trang [Victor đánh giá] cũng đuổi kịp tới, chúng cầm súng hướng chúng tôi mà bắn toán loạn, mặc dù chả chúng viên đạn nào. Victor cũng nhìn chúng mà cho một lời khuyên hữu ích.
Chúng như bị chọc vào tim đen, càng ngày càng tấn công mãnh liệt hơn.
"Kyaa!!! Anh bị điên à!!!!" Nami tức tối đấm tên khốn kia một cái, nghĩ sao đang trong tình huống này mà đi chọc kẻ địch làm cái quái gì.
Mụ phù thủy... Victor nhìn khuôn mặt hầm hầm của nàng hoa tiêu cũng chỉ thầm chửi trong lòng.
"Chúng tôi đang tìm một đứa bé tên là Momonosuke!!!" bất chấp sự rối loạn của tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, người đàn ông kia vẫn tìm đứa con thất lạc, quả là người cha đầy tâm huyết.
"Im mồm ông đi!!!" nhưng đáp lại ông ấy chính là cú đấm đầy yêu thương của đại tỉ Nami.
"Ta bị một người phụ nữ tấn công!!! Đúng là một nỗi nhục của chiến binh!! Ta mong mình có thể mổ bụng tự xác!!" mặc dù bây giờ ông ta chỉ còn có một cái đầu nhưng tinh thần của một samurai đúng là rất đáng nể.
"Biếи ŧɦái quá đấy tên điên!!!!" Victor lại tiếp tục ăn thêm một cú yêu thương đến từ hoa tiêu Mũ Rơm.
"Này mấy người có lo tập trung vô chạy không hả!???" Sanji nhìn đám người chạy phía sau, rõ ràng là chạy cùng một nhịp độ, tại sao lại cách nhau xa như thế.
Tất cả họ có thể chạy thoát đám lính kia trong nháy mắt, nhưng những đám trẻ đã buộc họ phải dừng lại một chút.
"Ngài robot!! các anh chị đến từ hòn đảo bên ngoài đúng chứ?" cậu nhóc lớn nhất tóc xoăn vàng, nó nhìn Franky đầy thành khẩn "Làm ơn!! Cứu chúng em với !!!"
"Eh?!" Franky bất ngờ.
"Đây không phải trại trẻ à?!" Chopper cũng kinh ngạc không kém.
"Làm ơn đi, chị ơi!!! Cứu chúng em với!!!" nhóc tóc xoăn đen cầu khẩn, đôi mắt nó hoang mang như đang lo sợ nơi đây.
Nhưng đứng trước lời cầu cứu của tất cả bọn trẻ, mọi người cũng không biết phải làm gì, với số lượng lớn như thế họ muốn cứu cũng là một điều khó khăn.
"Chúng em không bị ốm nữa!! Chúng em khỏe hết rồi!!!" những đứa trẻ khác cũng kêu lên, chúng như sắp khóc đến nơi.
"Ốm?!" Chopper đang chạy cũng phải dừng lại, nhóc cảm tháy cực kì kì lạ bởi nhóc quan sát tổng quát những đứa trẻ kia nhóc thấy chúng đều rất khỏe mạnh.
"Em muốn quay về nhà!!! Làm ơn giúp chúng em với!!!"
Những tên mặc bộ đồ bảo hộ kì quặc chạy ập vô, chúng tuy cầm súng nhắm bắn chúng tôi nhưng lại do dự không một viên đạn nào bay ra. Là bởi phía sau chúng tôi có những đứa trẻ đứng toán lạn, chắc chúng sợ làm hại bọn trẻ ấy.
Tuy Nami rất muốn cứu chúng nhưng đứng trước số lượng kẻ địch đông và số lượng những đứa trẻ rất nhiều, cô cũng phải đành lực bất lòng tâm.
"Chị xin lỗi.... bọn chị đang bị truy đuổi..."
"Thế hãy quay lại và cứu chúng em sau nhé!!!" bé gái tóc đen khóc lớn."Em biết mà!!! Em chưa từng rời khỏi tòa nhà này nhưng!!! Không có gì đúng không?! Không thành phố hay người dân!! Thế nên sẽ không ai đến cứu chúng em!! Em muốn gặp bố và mẹ!!!" con bé nhìn Nami với ánh mắt cực kì tuyệt vọng, nước mắt ồ ạt vì bị giam cầm cảm xúc quá lâu "Nhớ quay lại chị nhá!!! Làm ơn, làm ơn hãy cứu chúng em!!!"
Đứng trước một đứa trẻ dần như tuyệt vọng đến mọi thứ, mọi đau khổ của chúng được Nami thấu hiểu rõ. Cô nàng biết cứu chúng là không thể nhưng bỏ mặc chúng chỉ khiến lương tâm cô cắn dứt, vì thế cô đã đưa ra một quyết định của riêng mình.
"Hãy cứu chúng đi!!!!'
"Này, này, cô đang đùa đấy hả?! Với số lượng đông như thế, một mình chúng ta còn không thoát khỏi còn dẫn thêm bọn khổng lồ kia??" Victor hoang mang.
"Nami san, chúng nói về bệnh tật gì đó, đây có lẽ lả bệnh viện!!!" Sanji lập tức phản bác lại "Chúng ta cũng vừa mới gặp chúng và không biết gì về mọi chuyện ở đây!! Bọn mình đâu phải hoạt động từ thiện đâu!!!"
"Tớ biết nhưng..." Nami quả quyết "Khi những đứa trẻ vừa khóc vừa gọi tớ cứu, tớ không thể ngoảnh mặt với chúng mà đi được!!!"
Chà... phiền phức rồi đây!
Victor phàn nàn về mọi thứ, anh suy cho cùng cũng là hợp tác với hải tặc chứ đâu phải hội từ thiện đâu, mà sao mọi việc tốt họ đều dính hết vậy. Hải tặc mà tốt lành như thế cũng không cần đến hải quân làm gì.
Cả đám người mặc đồ bảo hộ cũng không còn lo lắng cho an nguy những đứa trẻ, chúng lập tức xông tới, nhắm súng vào chúng tôi bắn liên tục mấy phát đạn liên tiếp. Nhưng tính mạng mọi người không hề bị đe dọa mà là tính mạng những đứa trẻ yếu đuối không biết cách phòng thân.May mắn thay, Sanji đã xử hết những viên đạn cùng bọn chúng rất nhanh. Chopper cũng phụ giúp chàng đầu bếp với từng đòn tung võ thuật rất nhanh nhạy. Không những thế Franky cũng đã đấm chúng đến bay màu.
"Tuy chúng là hải tặc nhưng...." có vẻ samurai bắt đầu có một nhận định mới về băng hải tặc Mũ Rơm này.
"Chúng không chạy nữa rồi... chết tiệt!!" bọn người kia hoang mang khi thấy số lượng quân mình dần dần ít đi đáng kể.
Sanji và Franky đứng chắn cánh cửa phòng chừng bọn chúng vượt qua, tiện thể kéo dài thời gian để Nami đưa bọn trẻ trốn thoát.
"Ngon thì nhào vô lũ yếu đuối!"
......
Victor, Chopper với Nami đang cùng với lũ nhóc chạy trong hành lang dài, cũng nhờ không còn tên nào phá đám nên cuộc nói chuyện diễn ra nhanh và dễ hiểu hơn. Thông qua thông tin lũ nhóc mọi người biết đây là một viện nghiên cứu cũ, những đứa trẻ to lớn kia lúc trước cũng có vóc dáng như người thường nhưng Master của chúng lại nói chúng bị bệnh và được mang về đây nghiên cứu cách chữa bệnh. Sau nhiều lần điều trị chúng liến trở nên khổng lồ như thế.
Hiên tại tất cả đang đi vào một căn phòng rất lạnh, khắp bề mặt tường đều bị đóng băng và đặc biệt bên trong từng lớp băng dày đó là những thi thể người khổng lồ.Tất cả đều tái mét xanh mặt sợ hãi.
"Quả là kiệt tác kinh dị" Victor là kẻ duy nhất bình tĩnh đến mức đánh giá tác phẩm xấu xí kia. "Này! Đừng có mà dừng lại, đi tiếp thôi!"
"Kyaaa!!!" Nami rùng mình, cô nàng run bần bậc ôm lấy nhóc Chopper cũng đang sợ hãi không kém
"Nếu còn ngồi đó thì tôi đi trước đấy!!!" Victor mặt lạnh nhạt rời khỏi, nhưng đột nhiên cơ thể trở nên nặng nề. Anh quay qua thì thấy hai con người mắt mũi ướŧ áŧ nắm lấy cánh tay anh chặc cứng.
"Làm ơn đừng bỏ chúng tôi!!!"
Victor nhìn thái độ thái quá của lũ kia chỉ biết rùng mình, muốn hất tay ra cũng khó khăn, khuôn mặt cũng vì thế dần dần đen lên nhăn nhó. Vì thế anh chỉ hừng hực thầm chửi trong lòng, từng bước từng bước kéo 2 tên ôm chặc mình cùng đám nhóc to lớn ôm anh từ phía sau.
Không biết kiếp trước Victor gây ra nghiệp gì mà kiếp này phải gánh vác những cục nợ đáng sợ kia. Anh là một thợ săn chứ đếch phải là người trông trẻ!!!
Không biết mất bao lâu cuối cùng tất cả đều vượt qua căn phòng nghệ thuật người băng kia. Victor cũng sau đợt ấy cũng gãy một vài xương sườn. Mọi người cùng chạy tiến về phía trước, đến khi thấy một cánh cửa lớn, tất cả đổ ập tới mở tung ra. Khung cảnh phía trước chính là một màu trắng xóa của băng tuyết, không khí cực kì lạnh lẽo. Nhưng đó không phải là điều họ bất ngờ, quan trọng nhất chính là một thất vũ hải và một phó đô đốc cùng nguyên dàn lực lượng hải quân.
"Hễ!!!!? Một con chồn khổng lồ!!! Một cô gái mặc bikini vào mùa đông!!! Một đám trẻ khổng lồ!!! Một robot và một cái đầu biết nói!!!! " hải quân kinh ngạc đến mức hai con mắt trồi hết ra, họ nhìn thấy những con người kia chỉ dám đánh giá một từ [ những thứ vớ vẩn]
"Ahhh, ta nhớ ngươi rồi, kẻ ở Sabaody!!!" Nami và Chopper ôm lấy nhau nhìn người đàn ông choàng áo đen đang dựa tường với khuôn mặt đang có cảm xúc không thể nào tội hơn.
Sanji cũng đã nhận ra những người quen đang đứng phía dưới, những hải quân họ từng gặp ở Alabaska "Phó đô đốc Smoker!!! Và quý cô đáng yêu!!!" Sanji thầm rủa "Khỉ thật, hải quân!!!"
"Không đi được rồi!! Kiếm đường khác đi thôi!!!" Franky ra lệnh cho lũ trẻ "Mọi người quay lại vào trong!!!"
"Waahh!! Không phải hải quân là người tốt sao?" lũ trẻ thắc mắc.
"Không đời nào!!! Những kẻ đó trông có vẻ gian lắm!!" Nami nhìn khuôn mặt chúng, chẳng hải quân nào có khuôn mặt phúc hậu cả, tất cả đều đáng ghét như nhau.
Hải quân lần đầu tiên bị xem thường như thế, chúng là đại diện cho công lí, là những anh hùng của người dân, thế quái nào những kẻ được tôn sùng là người tốt như chúng lại bị chê bai bởi hải tặc. Lần đầu tiên cái danh người tốt không còn dành cho những kẻ thực thi công lí nữa.
"Victor!?" Smoker nhận ra đằng sau trong những đám trẻ khổng lồ một người quen cũ.
Victor chỉ muốn rủa thầm bản thân, rõ ràng muốn bình an mà rời khỏi thế cái quái gì mà cứ bị bắt gặp thế kia. Anh chỉ nhìn người kia nở nụ cười gượng gạo.
"Yo! Lâu rồi mới gặp, Smoker!"
"Hễ!!! Phó đô đốc Victor!!!!" hải quân lại bị thêm một phen hú vía.
"Ta từ chức lâu rồi!"
.......
"Ngươi làm cái quái gì ở đây thế hả!?" Smoker vẫn thế, cái giọng và khuôn mặt đều vẫn cau có như nhau, nó khiến cho Victor luôn phải đặc suy nghĩ [có phải ai ăn hết cơm nhà hắn hay không?]
"Hãy hỏi tên này, hắn bắt ta đấy!" Victor thật thà chỉ tay về hướng Thất Vũ Hải kia.
Tên Trafalgar tâm trạng đã rất xấu bây giờ còn xấu hơn, hắn dùng nguyên thời gian nữa tiếng đi đàm phán với hải quân rằng ở đây chẳng có ai, đang khi mọi thứ tốt đẹp thì lũ hải tặc từ đâu xông ra cùng lũ trẻ, không những thế mọi tội lỗi liền đổ hết lên đầu hắn, hắn thật sự không thể vui nỗi mà.
"Law! Ta nghĩ ngươi nên giải thích chuyện này!"
"Chà...."
Giải thích trong từ điển của tên Trafalgar kia hơi bị là khó khăn, hắn dù sao cũng là kẻ thích hành động thay cho những lời nói ồn ào kia. Nếu đã không che dấu được, hắn quyết diệt khẩu tận cùng, tất nhiên, rất nhanh con tàu của hải quân bị hắn chém tanh bành, khiến hải quân không cách nào rời khỏi.
Không những diệt tận đường của hải quân mà hải tặc băng Mũ Rơm cũng bị hắn đem cơ thể chúng ra chơi đùa. Năng lực trái Ope Ope của Law có khả năng di dời, hắn tận dụng nó tốt đến mức đem trái tim của mỗi người băng Mũ Rơm đổi lại với nhau. Victor cũng trong tầm ngắm của hắn nhưng xui thay, tốc độ chạy trốn của cựu hải quân kia lại không hề tồi, vậy nên vượt khỏi Room của hắn quá dễ dàng.
Victor tránh một góc an toàn quan sát cuộc chiến của Thợ Săn Trắng và Bác Sĩ Tử Thần, đó là một trận chiến khá đẹp mắt, nếu bây giờ họ đang ở võ đài, nhất định Victor sẽ cổ vũ vô cùng mạnh mẽ.
"Smoker thua rồi!" Victor từ trước đến nay đều không xem thường sức mạnh của phó đô đốc G5 kia, nhưng bởi gã quá tập trung vào tấn công, đó là lý do khiến gã thua trận, một người không cân bằng tấn công và phòng thủ khó tránh những đòn nham hiểm của tên Thất Vũ Hải kia.
Law cầm trên tay một cái hộp bên trong chứa một khối màu đỏ tươi, liên tục đập thình thịch, chắc chắn đó là tim của Thợ Săn Trắng. Hắn nhìn kẻ đang đứng khoanh tay ung dung kia, ánh mắt như lưỡi dao, hàm ý rằng kẻ tiếp theo sẽ là tôi. Nhưng Victor nào sợ hắn, ngược lại còn cười mỉa mai.
"Sao Trafalgar?! Muốn bắt ta hả?"
"Không!"
Từ xa có một đám quái dị chạy ồ tới, nó là người nhưng có chân là một con cá sấu, trên lưng nó còn cưỡi mấy người nữa. "Ohh!!!! Này!!!! Victor!!!!"
Lu....?
"Ah!!! Kia là um.... Tớ đã nợ anh ta một mạng đấy!" Luffy đúng là từ trước đến nay không bao giờ nhớ được tên bất cứ ai.
"Thật tốt ngươi còn sống tốt đấy Mũ Rơm!" Law trông rất hững hờ khi gặp người quen cũ "Ngươi cũng không cần cảm thấy mang ơn ta đối với những chuyện xưa cũ rích đâu, ta thích thì ta làm thôi!"
"Chà, vậy sỡ thích của ngươi cũng quái dị quá đấy!" Victor bước lại gần "Trên thế giới này có vạn người bị bệnh mà sao ngươi chỉ thích chữa trị cho Lu thôi thế!" Victor cười mỉa mai.
"Im đi!" Law đột nhiên có sở ghét mới, đó chính là cái miệng của tên Lưu Ly Đỏ kia.
Victor nghe lời hắn, không nói nữa nhưng sự nham hiểm trên khuôn mặt vẫn khiến Law cứ liên tục đổ mồ hôi không ngừng, hắn cảm thấy không gϊếŧ tên này sớm là không được rồi.
Hải quân cũng manh động rồi, từ khi Smoker bị Law đánh gục, tất cả G5 ai nấy đều mặt hừng hực điên tiết. Chúng lao tới tấn công tạo một pha hỗn loạn không ngừng.
"Luffy! Lượn thôi, ở đây nguy hiểm lắm!!!" thánh nhát Usopp bắt nhịp trước, lập tức kéo cả lũ bỏ chạy.
"Được! Này Torao! Tôi còn muốn hỏi anh một vài chuyện đấy!" Luffy có chút lưu luyến với ân nhân sau 2 năm, có chút không nỡ rời đi, thật ra là do cậu có rất nhiều điều muốn nói.
Như hiểu được ý của Luffy, Law trả lời "Tới khu vực sau khu nghiên cứu đi!"
Victor ngồi trên con người chân cá sấu kia, ánh mắt quét sạch đánh giá hai con người tâm ý tương thông kia. Nói họ mới quen nhau thì chắc cả tổng bộ hải quân đều lập tức không tin mất.
Sau một hồi dạo quanh khu sau phòng nghiên cứu, họ đã gặp được những người đồng đội kia. Nhưng có một vài chuyện xảy ra khiến Victor không thể nào nhịn cười nỗi. 4 người kia bị hoán đổi trái tim với nhau. Franky là Chopper, Chopper là Sanji, Nami là Franky và cuối cùng là thanh niên số hưởng nhất Sanji là Nami.
"Chà, tôi không ngờ có ngày lại gặp được chuyện thú vị như thế!" Victor sau một trận cười đau bụng, hắn cũng lấy lại sự bình tĩnh phong độ của mình.
"Victor, với năng lực của anh có thể hoán đổi được không?" Chopper trong thân xác Sanji, ánh mắt tủi thân nhìn anh. Cái vẻ đẹp đáng yêu đấy khiến anh không trụ nỗi, với một kẻ bị bệnh cuồng tóc vàng như Victor đứng trước con mồi yếu như thế, lập tức anh nhào tới ôm cái đầu vàng ấy xoa túi bụi.
"Đã quá à ~~~" sau bao nhiêu lần kiềm chế trước vẻ đẹp của Sanji, cuối cùng anh cũng được ôm xoa thỏa thích như thế.
Bốp! bốp! bốp! 3 cú giáng đầu khiến Victor u một cục to tướng.
"Đau! Tên nào hả???"
Tất nhiên ai cũng nghĩ rằng Sanji trong cơ thể Nami sẽ là người đánh anh, nhưng hiện tại lại không, Sanji đó đang chìm đắm trong cơ thể ngọc ngà kia rồi, mà người đánh anh bất ngờ thay lại là thợ săn Zoro.
"Tôi không ngờ anh có sở thích biếи ŧɦái như thế!" Zoro xách áo nhóc Chopper đang trong xác Sanji lên, nhóc không hiểu, nhóc được ôm nhiều nên cảm thấy rất bình thường kìa.
"Chà... ghen à?" Victor cười ranh.
Zoro như bị khiêu khích, mặt đã đen giờ còn đen hơn, mặc dù hắn không sở hữu haki bá vương nhưng cái áp lực của tia sát khí cũng khiến người ta run bần bậc đến ngất đi. Victor cảm thấy nếu chọc hắn nữa, bản thân nhất định sẽ đầu lìa khỏi cổ nên lảng qua chuyện khác.
"Năng lực của tôi đúng là có thể hoán đổi linh hồn nhưng thứ mà Trafalgar hoán đổi mấy người chính là trái tim, vì thế tôi không thể giúp được!"
Hy vọng cuối cùng mất rồi, nó khiến cho những người bị hoán đổi ỉu xìu, chỉ riêng kẻ kia vẫn đang tưng tửng vui vẻ thái quá ôm cơ thể như kẻ điên.
Sau một hồi thảo luận, cuối cùng họ biết đây là một sở nghiên cứu, trước đây là nơi để hải quân giam giữ hải tặc cũng như là nơi nghiên của tiến sĩ Vegapunk. Nhưng 4 năm trước, một trong số thí nghiệm thất bại và gây ra một vụ nổ khiến 2 trong 3 phòng nghiên cứu bị tiêu hủy. Khí độc cũng vì vụ nổ đấy mà tràn khắp nơi, rất nhiều tù binh đã chết, nhưng may mắn có một tiến sĩ đã cứu họ và đưa họ đến phòng nghiên cứu còn lại để sống sót, đó là Master. Và 2 năm trước Thất Vũ Hải Trafalgar đến đây và ban cho họ khả năng tự do hoạt động. Còn tín hiệu cầu cứu kia là được thuộc hạ của Râu Nâu gửi, và samurai được nhắc tới chính là tên samurai một đầu hiện tại có thêm cái chân.
Khi biết được đầu đuôi mọi chuyện, họ quyết định chia nhóm ra hành động. Brook, Sanji trong Nami, Brook và Victor đi kiếm phần thân của samurai. Những người còn lại sẽ ở lại phòng thí nghiệm cũ kia.