"Anh Victor~"
Sensujuu từ xa lao tới, cậu nhảy sóc lên người hắn, Victor liền lao đảo lùi người lại. Từ xa nhóm đến thăm Pekoma cũng đã trở lại.
"Em đã nghe được gì?" Victor kéo thằng nhóc bám người kia ra. Ban nãy, hắn và Sensujuu đã chia đôi đường, người đi gặp ngài Nekomamushi, người còn lại thì gặp Pekoma.
"Cậu Chân Đen kia không đơn giản là thành viên Mũ Rơm để khiến Big Mon chú ý, còn một lý do khác khiến cậu ta buộc phải trở thành chồng của con gái Tứ Hoàng.đó là cậu ta chính là hoàng tử thứ 3 của gia tộc Vinsmoker vương quốc Germa66." Sensujuu ghé vào tai hắn thì thầm.
Victor liền kinh ngạc, thành viên của băng hải tặc này đúng là toàn gia thế khủng, toàn là con ông cháu cha không ai dám đụng tới. Hắn không thể ngờ tới việc một đầu bếp hạng A như thế lại có thể là con cái dòng dõi quý tộc, không những thế còn là hoàng tử thứ 3 của gia tộc sát thủ. Đúng là băng Mũ Rơm chẳng ai bình thường cả.
Biết lời Sensujuu chỉ là một câu đùa giỡn nên hắn không buồn đáp lại. Victor chìm trong suy nghĩ miên man. Bây giờ, đoán chắc 10 tỷ phần trăm nhóc mũ rơm nhất định sẽ vào lãnh địa của Big Mon để cứu cậu Chân Đen kia ra. Họ đang có xích mích với Kaido, giờ còn thêm Big Mon nữa không biết tương lai chống đỡ nỗi hay không.
Big Mon là một mụ điên, không dễ gì có thể cứu được cậu đầu bếp đó. Lại còn đang gặp đống rắc rối với lũ samurai, không biết chúng có bí mật gì nhưng chắc chắn nó rất động trời và kinh khủng. Băng Mũ Rơm một lúc dính cả tá phiền phức bên mình đúng là thiên tài quá đi, kiểu này tương lai dù muốn có con đường yên bình cũng không dễ dàng.
Victor tất nhiên không muốn dính vào đống rắc rối đó nhưng hắn khá lo cho Luffy. Vả lại hắn đang còn vài việc muốn đến Wano một chuyến, chỉ là không ngờ nơi đó đang bị Kaido chiếm đóng, mà hắn thì đang có hiềm khích với gã ta nên việc vào được đất nước kia cũng không dễ dàng gì. Vả lại hắn phải đi giúp Luffy cứu cậu đầu bếp kia bởi một chiếc tàu không có đầu bếp chắc lũ đó chết đói mất.
Mặt hắn cáu lại rất khó coi. Sensujuu nhíu mày, cậu đưa hai tay nâng mặt Victor lên xoa xoa vẹo vẹo một vòng.
"Làm gì vậy hả?" hắn cáu lên.
"Trông mặt anh xấu xí quá đi được!"
"Xấu xí cũng chẳng liên quan đến em" Victor quay mặt đi chổ khác, đánh tay của Sensujuu ra.
"Anh xấu rồi chết cũng không còn đẹp nữa"
"...." Victor lặng câm. Đầu của hắn đúng là món ngon dưới lưỡi kiếm Ichimonji. Sensujuu luôn muốn gϊếŧ hắn, luôn muốn hắn chết một cách đau đớn và thảm hại nhất. Tại sao ư? Vì hắn đã gϊếŧ người cậu ta thích nhất, hắn đã đánh cắp tính mạng người mà Sen yêu nhất, quý nhất. Nên dù giá nào, Victor cũng sẽ chết như cách mà hắn đã gϊếŧ người đó, hắn sẽ chết trước thanh kiếm của Lam Điệp.
Victor cười cợt trong lòng. Bình thường khi đối diện với lời tàn độc ấy cũng như gió thoảng qua tai, chẳng hiểu sau bây giờ lòng đang thanh thản, đang hạnh phúc kì lạ. Cũng phải thôi, chết dưới tay Sen là tâm nguyện của hắn mà. Ngay từ đầu hắn đã khiến Sensujuu hận hắn cay đắng để đợi chờ một cái chết mãn nguyện nhất.
"Đi ăn tiệc mừng thôi" Victor nói, hắn đến cái nơi đang tổ chức một bữa tiệc lộng lẫy kia. Sensujuu cũng bình thản bước phía sai, trên khuôn mặt không còn vẻ vui tươi như ban nãy, có chút gì đó man mác buồn và sát ý.
Bữa tiệc ở doanh trại rừng Cá Voi tổ chức nào nhiệt hơn hẳn pháo đài. Họ nhóm một lửa trại lơn, ánh lửa cam vàng thắp sáng rừng đêm. Từng điệu múa hò ca hát dân dã, những nhạc cụ âm vang sôi động, đồ ăn đa dạng thơm phức nghi ngút. Tất cả đều trở nên náo nhiệt hơn một lễ hội, mọi người cụng ly, đùa vui khoái chí suốt một đêm dài.
Đêm đó các thành viên băng Mũ Rơm đều rất tận hưởng, ai ai cũng đều ăn uống rất hăng say. Nhưng chẳng hiểu sao, ngay sáng mai ai cũng đều dậy sớm đến bất thường khiến Victor cũng ngủ không yên. Hắn bị Franky ôm xác đi, chạy rất nhanh nhưng còn đi đâu thì hắn chịu.
"Có chuyện quái gì vậy? Sao sáng ra đã bắt tớ chạy như ngựa thế này?!" Luffy chạy trong trạnh thái mơ màng, cậu vừa ngủ vừa chạy rất thần thánh.
"Kinemon và... tên kia tên gì nhỉ?" Nami muốn giải thích nhưng cô nàng không biết chút gì về gã kia.
"Kanjiro!" Usopp.
"Bây giờ cả vương quốc đang náo loạn lên, có tin rằng hai samurai đã đặt chân tới đây..." Nami nói.
"Ờ thế ta lại có bữa tiệc nữa sao? Tiệc tùng liên tục quá đã luôn"
Cái vẻ mặt hưng phấn của nhóc thuyền trưởng làm cô nàng hoa tiêu phát cáu, nàng ta năm khuôn mặt của Luffy kéo ra đầy uy lực "Đồ ngu! Không phải! Có tiệc mà là vướng vào việc! Việc lớn!"
"Chỉ vì có kẻ cho rằng có một tên samurai đang ẩn nấp trên hòn đảo khiến vương quốc này tiêu vong. Hiện giờ, ngài Nekomamushi đang rầm rập kéo tới thành với nguyên cả một quân đội!"
"Vậy là họ đang truy lùng 2 kẻ samurai kia?" Victor cuối cùng cũng hiểu lý do khiến hắn mất giấc ngày hôm nay.
Sau một hồi chạy bán sống bán chết, cuối cùng mọi người cũng đến được thành, nơi đó đang có đám hỗn độn giữa trận chiến chó và mèo. Nên tất cả hiện không để ý đếm hình bóng 2 tên samurai đang hóng kịch hay.
Mọi người liền túm lấy 2 gã kia, ném mạnh vào đống tàn tích. 2 gã bị khóa người lại một cách bất ngờ, khuôn mặt lập tức ngáo ra.
"Tí nữa thì.... vừa may!" Usopp thầm tạ ơn ông trời. Họ mà chậm tí thôi là có chuyện liền.
"Này 3 người, chúng tôi sẽ không quở trách gì 3 người đâu nên làm ơn hãy quay trở lại tàu Sunny đi!" Nami nói.
Nhưng 2 tên samurai kia sao chịu đồng ý, họ khó khăn thoát khỏi tay của những người còng mình lại, đầu thì hơi nhô lên để nhìn tình hình bên ngoài. Băng Mũ Rơm liền bất giác chia hai phe, bên giữ người, bên hóng kịch vui ngoài kia.
"Chó và mèo đang chuẩn bị đánh nhau kìa.... này Usopp chơi cá cược không? Cậu đoán ai thắng?" Victor ngồi trên bệ tường, rất hứng thú với trận đánh kia.
Tuy Usopp đang bận giữ Kinemon lại nhưng cậu ta cũng rất tò mò chuyện bên ngoài.
"Ùm, chắc là ngài Nekomamushi ?" Usopp phán đoán.
"Tớ lại nghĩ là ngài Inuarashi" Chopper cũng tham gia.
"Tôi cùng suy nghĩ với cậu tuần lộc đấy!" Robin mỉn cười quen thuộc.
"Hễ?! Không phải trông ngài Nekomamushi ưu thế hơn mà?" Brook đánh giá.
"Ngài Inuarashi cũng trông mạnh khiếp đấy!" Franky cho ngài chó một vé bầu.
"Tại hạ cược Neko!" Kanjiro tham gia.
Chẳng hiểu tại sao lại trở thành một trò cá cược tập thể. Nami liền nổ trận khủng bố lôi đình, đánh cho mỗi tên một cú u cả đầu, mặt đen hệt quỷ dạ xoa.
"Tất cả nghiêm túc dùm cái đi!!!"
Khi hai bên chó và mèo lao vào nhau tạo ra một cuộc chấn động dữ dội. Kinemon không nhìn được nữa, gã thoát khỏi Usopp, đứng thẳng người hướng về phía trận chiến, giọng hét lớn "Dừng lại!!!"
Sự xuất hiện của một samurai khiến tất cả người của vương quốc liền rơi vào chấn động. Họ dừng lại cuộc xung đột nội chiến, hướng về gã ta vừa bất ngờ lại vừa đáng sợ.
"Chết tiệc, ông nghĩ bản thân đang làm gì vậy hả?" Usopp hoảng lên.
Kanjiro và Momo cũng thoát được sự ngăn cản của băng Mũ Rơm, họ bước tới bên Kinemon.
Đứng trước những samurai, những con người đã khiến một nền văn minh sụp đổ, hai vị thủ lĩnh của vương quốc này từ từ bước tới với vẻ mặt đầy nặng sự sát khí.
"Ngài Nekomamushi! Ngài Inuarashi! Chờ đã!! Họ không có ý đồ xấu xa gì cả đâu..." Usopp cuốn lên, cậu ta liên tục giải thích để tránh ác chiến xảy ra.
Kinemon mặc kệ sự ngăn cản của Usopp, gã ta hùng dũng giới thiệu mình "Các vị ở vương quốc Zou! Tôi đại diện gia tộc Kozuki của vương quốc Wano! Tệ danh KInemon!!"
"Chúng tôi tới để tìm một chiến binh của vương quốc tôi, một người đồng đội tên Raizou! Liệu có cơ may nào anh ấy đã tới đây không?"
"Trời má! Bộ mấy ông không nghe chúng tôi nói gì sao?" Usopp tức lên trong sự kinh hoảng.
"Những người này tí nữa thì đã chết hết chỉ vì cái tên Raizou không ờ đây kìa!" Chopper biểu cảm chắng kém cạnh gì cậu mũ dài.
Nekomamushi và Inuarashi đồng loạt ngồi rạp xuống. Toàn thể người dân của đảo Zou đều quỳ xuống cung kính. Băng Mũ Rơm gần như chết lặng trước sự uy nghi đó.
"RAIZOU ĐẠI HIỆP... VẪN AN TOÀN!"
..
..
..
"Vậy sao? An toàn ư? May quá!" Kinemon mừng rỡ. Inuarashi liền cười một cái nhẹ nhàng để đính chính lời nói đó.
"Ê! Chờ tí nào!" Usopp khong tài nào tin nổi những chuyện xảy ra trước mắt mình "Thế là Raizou thực sự có ở đây? Ngay từ đầu? Và tất cả các ông đều biết!!??"
Đứng trước câu hỏi của chàng xạ thủ, mọi người đều nở một nụ cười như là một câu trả lời cho thắc mắc của cậu.
Usopp không tài nào vui nỗi nữa, cậu ta bật khóc, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
"Các người!! Tất cả các người có thể sẽ mất mạng cơ mà!!"
"Nền văn minh cả ngàn năm này... có thể sẽ hóa thành tro bụi!!!"
"Xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì đã giấu kín bí mật này với các bạn. Chúng tôi và gia tộc Kozuki của Wano quốc đã như một nhà kể từ đời tổ tông nảo nao rồi..." Nekomamusu cười rộ lên.
"Kể cả vương quốc có tiêu vong, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ bán rẻ bạn bè mình cho kẻ thù."
...
Đó là gia huy của gia tộc Kozuki?
Victor nhìn dấu ân trên lưng của Kinemon là một con phượng hoàng với biểu tượng mặt trời ở giữa. Hắn thấy quen mắt, nghĩ một hồi cũng nhận ra nó. Cha hắn cũng từng có dấu gia huy này trên người nên hồi nhỏ hắn hay thấy nó.
"Biểu tượng đó giống hình xăm trên cánh tay phải của ngài Edric nhỉ?" Sensujuu tựa lưng vào bệ tường, cậu ta ngước nhìn con người ngồi phía trên không cảm xúc kia.
Victor không đáp lại. Cha hắn là người phục vụ cho gia tộc này chứ không phải hắn, vì thế mắc mớ gì mà hắn phải quan tâm điều ấy cơ chứ.
"Anh không phải trở về Wano để tìm những thành viên trong gia tộc sao? Tại sao bây giờ lại kiểu không liên quan gì đến mình thế?"
Sensujuu đang moi thông tin từ hắn, Victor có thể nhận ra. Mọi chuyện hắn đang làm Sen cũng biết một phần, cậu ta nhất định sẽ báo cáo mọi thứ cho lão Thiên Long Nhân thối tha kia.
"Anh chỉ là trở về kiếm tài sản cha để lại thôi.."
"Đúng là đến bây giờ tôi không thể ngừng hận anh được, anh chính là kẻ tàn nhẫn tham tiền!" Sen lạnh giọng, con ngươi xanh liền như dã thú, sẵn sàng cắn nát con mồi.
Victor không bào chữa mình, hắn chọn im lặng. Victor bây giờ đang để ý cậu nhóc chúa công đang được tất cả người dân sấp mình xuống quỳ kính trọng. Nhóc ta Kozuki Momonosuki, con trai của lãnh chúa Kozuki Oden và cũng là người kế vị tiếp theo.
Một thằng nhóc nhỏ bé gánh lên vai mình một nỗi hân, một động lực, một sự trả thù và một vị vua cao cả. Nhóc ta còn nhỏ bé nhưng phải cố gắng vì nhiều chuyện để cứu lấy đất nước mình và thực hiện nguyện vọng của phụ mẫu. Tại sao một đứa chỉ mới 8 tuổi phải trải qua nhiều chuyện như thế?
Victor đặt câu hỏi cho nhóc ta cũng như đang chính hỏi bản thân mình. Quá khứ của hắn củng không tốt lành hơn bao nhiêu đâu.
Sau một hồi dài, thành viên băng Mũ Rơm được dẫn dắt bởi 2 vị đại nhân của đảo Zou để đi gặp chiến binh của Wano, Raizou.
Trên đường đi đầy ắp sự náo nhiệt, hân hoan. Hầu hết mọi âm thanh trong suốt chặng đường đều đến từ bộ 3 Luffy, Usopp, Chopper, cả 3 người ấy trông rất phấn khích, có vẻ là một fan hâm mộ cứng của ninja.
Bởi Sensujuu là người của chính phủ nên không đợi ai ngăn cản, cậu ta liền ở ngoài, dưới doanh trại cùng với thành viên của băng Law chơi đùa. Victor bản thân cũng không muốn đi, hắn muốn kiếm nơi nào đó ngủ yên tĩnh nhưng thế sự không cho phép. Victor lại bị nhóc thuyền trưởng kia kéo đi.
Ở khu rừng cá voi, ngay trên đầu ngọn cây có một lối đi bí mật. Bên trong là một đường cầu thang dài và sâu. Để bước xuống được đó cũng phải tốn kha khá thời gian.
"Tới rồi!"
"Nin- nin-nin! Ninja ở đâu?"
"Ông đây rồi Nekomamushi!!!" một giọng nói vang lên phía sâu trong hang động, nó lớn và rất phẫn nộ.
"Vì sao không giao nộp tôi cho bọn chúng!? Những người tới đây đem đồ ăn cho tôi đều bị thương trầm trong. Tôi nghe nói vương quốc đã tai qua nạn khỏi... thật không? Ông mà nói dối thì đừng mong tôi tha thứ cho ông!!"
Trước mắt bọn họ là một gã ninja mặt lấm lem nước mắt. Đầu ông ta phình bự còn to hơn cơ thể. Điều khiến họ nhận ra gã là một ninja vì trang phục của gã ta. Còn mọi hình tượng ninja trong lòng đấng nam nhu băng Mũ Rơm đều lập tức sụp đổ. Ông ta chính là vị chiến binh Wano mà lũ Jack tìm kiếm, ninja Raizou Sương Mù!
"ĐÚNG LÀ TRÀN TRỀ THẤT VỌNG!"
"RAIZOU!!!!"
Mọi người liền chia thành hai thái cực, bên tầng mây vui sướng, bên địa ngục sụp đổ. Náo loạn cũng vì thế liền xảy ra.
Victor ngước nhìn trên trần, phía trên là gia huy của nhà Kozuki, trông hơi cũ, có vẻ đã được tạo ra từ rất lâu. Không chỉ như thế, nơi mà ông ninja gây thất vọng kia được trói lại là một khối đá Poneglyph nhuộm màu đỏ thẵm.
Robin đứng trước khối đá trong sự ngỡ ngàng, cô nàng chưa từng thấy một phiến đá mang màu đỏ thẵm như thế.
"Tôi có nghe nói về cô Nico Robin. Tương truyền những học giả của Ohara đã học được cách đọc của cổ ngữ này." Inuarashi nói "Vì sao nó lại màu đỏ? Cái này rõ ràng là dành cho mục đích khác, cô có thể đọc nó chứ?"
"Có, tôi được phép chứ?"
"Dị nhiên rồi'
Victor có thể nhìn ra sự náo nhiệt và ồn ào bất cần thiết bên kia. Trông tất cả những đấng nam nhi đều có một niềm đam mê mãnh liệt với ninja. Ninja thì có gì thú vị cơ chứ? Hắn không thích điều đó. Gì mà những con trai đều có đam mê với ninja, hắn có mê đâu. Đúng là mệt chả buồn nói.
Bên kia, ông ninja không ngừng thể hiện tài nhẫn thuật của mình. Từ tàng hình đến phân thân hay đi trên trần nhà. Mọi điều mà mọi người muốn xem ở ninja đều được thể hiện rõ rệt. Ánh mắt ai nấy cũng đều mở to phát sáng, đều rất ngưỡng mộ người kia.
"Raizou Muôn Năm!!!"