*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó dù cho có lắc qua lắc lại thế nào, khóa Liên Tâm cũng không còn phát sáng nữa. Tạ Sầm Quan bên kia ngưng rót linh lực vào, bọn họ không thể liên lạc tiếp với ông ta. Bùi Chân sầm mặt, im lặng nhìn chòng chọc khóa Liên Tâm.
Hắn không muốn đến Tây Nan Đà chút nào, càng không muốn sư tôn đi.
Tây Nan Đà là chốn nào, Vô Độ và Bách Lý Quyết Minh hàng thật đều hao tâm tổn sức muốn sư tôn đến đó, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Hắn mở to mắt nhìn bản đồ, nơi nơi đều là “Đường cùng hiểm hóc”, có bao nhiêu di cốt của núi Bão Trần bị chôn vùi dưới đất hoang kia? Quả thực sư tôn khó mà tránh khỏi có liên can đến Mã Tang. Nhưng Bùi Chân nghĩ, sư tôn vốn đã không còn nhớ những chuyện cũ, bây giờ bình yên vui vẻ là chuyện quan trọng nhất.
Không ngờ rằng, Tạ Sầm Quan lại bị nhốt ở nơi đó.
Ứng Bất Thức ở bên kia cứ lẽo đẽo theo năn nỉ Bách Lý Quyết Minh, mồm mép không ngừng, um sùm đến mức khiến Bùi Chân cảm thấy bực bội. Hắn vẫy tay, nhóm quỷ hầu hiểu ý, đẩy Ứng Bất Thức đuổi ông ta đi.
Bách Lý Quyết Minh cũng bị Ứng Bất Thức ầm ĩ làm cho bực dọc, cuối cùng cũng thoát được. Hôm qua trông chừng Bùi Chân cả một đêm, còn chưa nghỉ ngơi, từ sáng đến giờ y chỉ muốn về phòng ngủ cho đã đời. Dù cho quỷ quái không cần ngủ, nhưng ai bảo Bách Lý Quyết Minh lười biếng chứ? Y quay đầu nhìn Bùi Chân, sắc mặt của tên nhóc này tái nhợt, còn mặc một bộ y phục trắng, trông như người giấy vậy, gió thổi một cái là bay mất tiêu. Y búng trán Bùi Chân, nói: “Về nghỉ ngơi đi, chuyện của Tạ Sầm Quan không liên quan đến ngươi, không cần ngươi lo đâu.”
“Tiền bối…” Bùi Chân kéo cổ tay y.
“Chuyện của Tạ Sầm Quan đừng nói cho Tầm Vi biết, ta tự có sắp xếp.” Bách Lý Quyết Minh dặn dò, “Được rồi, ta đi nghỉ một lát, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi.”
Bách Lý Quyết Minh chắp tay sau lưng bước đi trong sân tràn ngập ánh mặt trời. Lúc đi ngang Yến Tử Lâu của Tầm Vi, y dừng bước, trong lâu khá im ắng, màn che cửa sổ vẫn buông xuống, có lẽ nàng vẫn chưa tỉnh dậy. Buổi tối lại đến thăm nàng vậy, y đi loanh quanh, song không về phòng mà đến nhà kho đặt mấy thùng gỗ sắt.
Kinh sách đều được nhóm quỷ hầu phân loại và đặt ngay ngắn trên kệ sách. Bản đồ Tây Nan Đà mà lúc trước bọn họ vẽ lại cũng được treo lên, che kín cả một vách tường. Bách Lý Quyết Minh kéo cái ghế dựa sang, ngồi xuống đối diện bản đồ. Y thừ người nhìn bản đồ hồi lâu, sau đó thở dài nhắm mắt lại.
Tâm vực, hoàng hôn rực lửa diễm lệ như màu máu tươi. Bé trai có đôi đồng tử đỏ thẫm đang ôm cánh tay đứng trên nóc nhà, gương mặt tái nhợt của cậu đón lấy ánh chiều tà như dòng nước đổ tới. Bách Lý Quyết Minh ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, cúi đầu moi móc ngói đen của trại Âm Mộc.
“Nhóc con chết bầm, ta nghĩ kĩ rồi.” Bách Lý Quyết Minh nhẹ nhàng nói.
“Ừm.”
“Ta muốn đến Tây Nan Đà.” Bách Lý Quyết Minh nói.
Dường như đã đoán trước được đáp án này, Ác Đồng cũng không có biểu cảm ngạc nhiên gì. Cậu nhìn tháp lưu ly ở nơi xa, không lên tiếng.
“Mệnh cách của Tầm Vi phải giải, bệnh khó chữa của Bùi Chân phải trị, đồ ngu kia cũng phải được cứu.” Bách Lý Quyết Minh nói, “Ta phải đi, đi vào chỗ sâu trong Tây Nan Đà, đến nơi mà Đế Thính không gì không biết, Thiên Âm hỏi gì đáp nấy.”
*Đế Thính là vật cưỡi của Địa Tạng Vương Bồ Tát. Nhân vật này cũng có năng lực “nghe trộm” như Lục Nhĩ Mỹ Hầu, hơn nữa phạm vi nghe trộm khắp cả Tam giới: “Núi sông xã tắc, động tiên, phúc địa nơi Tứ Đại Bộ Châu”.
Mấy ngày nay y xem qua sách cổ của Đạo môn mấy lần, song không có manh mối. Có lẽ đúng như lời Ác Đồng nói, muốn tháo chuông cần người buộc chuông, Cửu Tử Ách ấn định mệnh cách của Tầm Vi, như vậy muốn phá giải nhất định phải đi Mã Tang tìm kiếm biện pháp. Mà Bùi Chân còn một cây kim châm trong kinh mạch, ngay cả hắn với châm kỹ nổi tiếng của mình còn bó tay không làm gì được. Nếu không tranh thủ lấy châm ra, nó có thể đâm thủng tâm mạch bất cứ lúc nào. Cách duy nhất bây giờ là đến Tây Nan Đà. Nơi đó là điểm cuối của thế giới, có âm thanh của trời cao, tương truyền rằng nó có đáp án cho mọi vấn đề, không gì không biết.
Tay phải y khẽ run run, Bách Lý Quyết Minh dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải, song vẫn không ngăn chặn được nỗi sợ hãi đang rục rịch ngóc đầu dậy trong cõi lòng như đám nhộng. Mã Tang, y vẫn luôn rất sợ Mã Tang. Như thể chỉ cần đến gần thứ gì đó có dính líu đến Mã Tang, đại họa tày trời sẽ ập xuống.
“Sợ à?” Ác Đồng lặng lẽ cười, “Nhiều năm như vậy mà cái tật run tay phải của ngươi vẫn chưa hết à.”
“Sợ cũng phải đi.” Y nói.
Y không thể sợ hãi, y phải dũng cảm vì Tầm Vi và Bùi Chân.
Bách Lý Quyết Minh buông tay ra, cố gắng hít thở thật sâu, dần dần tay không còn run nữa.
“Vậy đi thôi.”
Ác Đồng đặt tay lên vai y, bàn tay nhỏ bé, y không cảm nhận được chút trọng lượng nào của cậu.
Cậu nói: “Chúng ta cùng đi.”
Bách Lý Quyết Minh ngủ đến chạng vạng, lúc thức dậy liền đi tìm Bùi Chân, tôi tớ báo rằng Bùi Chân ra ngoài chuyển nhượng cửa hiệu. Tên này nhiều mối làm ăn, khắp con đường ở Giang Tả đều là cửa hàng của hắn, bảo sao lại giàu như vậy. Ngày nào Bách Lý Quyết Minh cũng ở đậu nhà hắn ăn ở miễn phí, cảm thấy mình cứ như tiểu bạch kiểm vậy, đang cân nhắc khi nào hành lại nghề cũ lên phố phun lửa. Nhưng y có phun một trăm năm cũng không bằng số lẻ người ta kiếm được trong một ngày nữa.
Chán thật đấy. Bách Lý Quyết Minh không nghĩ ra cách nào kiếm được nhiều tiền nên dứt khoát không nghĩ nữa, rẽ đường đến Yến Tử Lâu thăm đồ đệ. Đẩy mành bước vào, y thấy nàng ngồi trước gương trang điểm, Bách Lý Quyết Minh kéo một cái ghế con đến ngồi xuống cạnh nàng. Chiếc gương đồng phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Tầm Vi, nàng đang dán miếng hoa điền thếp vàng lên mi tâm của mình.
*Hoa điền thếp vàng
Bách Lý Quyết Minh chần chừ một hồi mới mở miệng: “Đồ đệ, ta có hai chuyện muốn nói với con.”
Tạ Tầm Vi xoay mặt qua, vừa đeo khuyên tai vừa tỏ vẻ ngờ vực. Hôm nay nàng đeo khuyên phỉ thúy, trông chúng như giọt nước mắt tích dưới vành tai nàng.
“Chuyện đầu tiên là, chuyện…” Bách Lý Quyết Minh gãi gãi đầu, “Con có biết thực ra Sư Ngô Niệm chính là Bùi Chân không?”
Tạ Tầm Vi tỏ ra rất ngạc nhiên, giống như không thể tin nổi, nàng che miệng nói: “Sư tôn ghẹo Tầm Vi phải không?”
“Ta không rảnh ghẹo con đâu. Lúc trước ta đoán không sai, hai người bọn họ là cùng một người.” Bách Lý Quyết Minh ôm tay lẩm bẩm, “May mà ông mày có hỏa nhãn kim tinh, từ sớm đã cảm thấy cái thằng nhóc tên Sư Ngô Niệm này không ổn rồi. Cứ thích dính lấy ta, chắc chắn không có gì tốt lành cả. Cũng không biết hắn mưu toan điều gì…” Y dùng mũi chân cọ cọ dưới nền gạch, giọng điệu có hơi tủi thân, “Là công pháp của ông, hay là chính ông đây nữa?”
Lúc y nói chuyện, âm thanh càng lúc càng thấp, ánh mắt bất giác hướng sang bên cạnh, không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Tầm Vi. Làm sao mà nói với nàng ấy chuyện của mình và Bùi Chân được chứ? Tầm Vi sùng bái y, kính ngưỡng y như thế, xem y như một đại anh hùng, thế mà y lại một mực trở thành tên đoạn tụ, còn chơi trò trâu già gặm cỏ non giống như đám cặn bã tiên môn kia vậy. Làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế, có khi nào Tầm Vi sẽ xem thường y không?
Không lừa nàng được. Tuy Tầm Vi yếu đuối mong manh, ngày ngày ở trong phòng chờ đợi, nếu cố ý giấu diếm thì có thể nàng sẽ không phát hiện ra. Nhưng Tầm Vi là đồ đệ duy nhất của y, sao có thể không nói cho Tầm Vi biết được chứ?
Bách Lý Quyết Minh hạ quyết tâm, bày ra vẻ mặt bất chấp tất cả. Y ưỡn ngực nói: “Tầm Vi, sau này hắn chính là người của sư tôn con!”
Y bất an ngồi đó, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tầm Vi, y sợ sẽ nhìn thấy sự khiếp sợ và khinh thường trên gương mặt của nàng ấy. Nhưng Tầm Vi chỉ cầm quạt tròn che mặt, để lộ đôi mắt cười như đang trêu chọc y.
“Ồ? Chẳng phải lúc trước sư tôn nói Bùi tiên sinh không có ý tốt sao?” Đuôi mắt hồng nhạt của nàng khẽ nhướn lên, “Nhỡ đâu hắn chỉ muốn dựa vào sư tôn để trèo cao, tìm chỗ đứng vững trong Giang Tả. Hoặc có lẽ hắn muốn Hỏa pháp truyền thừa của núi Bão Trần chúng ta để đạt được công pháp vô song. Sư tôn, há chẳng phải người thành đá kê chân cho hắn sao?”
Lời Tầm Vi nói không phải không có lý, tên kia lai lịch bất minh, còn che giấu nhiều điều. Bây giờ nghĩ kĩ lại, dường như từ lúc gặp nhau ở Dụ gia, Bùi Chân đã cố ý tiếp cận y. Giúp Tầm Vi chữa bệnh, theo y vào Quỷ Quốc, giả thành Sư Ngô Niệm cùng y tiến vào Quỷ Bảo… Từng sự việc đều rất đáng ngờ. Không phải Bách Lý Quyết Minh chưa nghĩ tới, chỉ là biết đâu Bùi Chân thật lòng thích y, một lòng say mê muốn theo y thì sao? Y nhớ tới lúc ở dưới đường hầm Mục gia, Sư Ngô Niệm đã từng nói muốn cùng người nắm tay vĩnh viễn mặc cho tháng đổi năm dời, mỗi ngày đều đắm chìm trong niềm hạnh phúc dịu dàng… Da mặt thằng nhãi này dày thật đấy, mấy lời như thế mà có thể dễ dàng tuôn ra khỏi miệng được. Chỉ cần y nhớ lại những câu từ đó, cảm thấy ý trung nhân trong lời của Sư Ngô Niệm là mình thì trái tim y bất giác đập thình thịch thình thịch, đến mức lồng nguc ngứa ngáy.
Vừa đắm chìm trong sự ngọt ngào, vừa cần phải thật tỉnh táo. Trên đời thực sự có chuyện tốt như vậy sao? Những kẻ xấu xa quá nhiều, ngoại trừ Tầm Vi thì y không thể tin tưởng bất kỳ ai. Sư Ngô Niệm thổ lộ có thể là vì cố ý, dụ dỗ trêu ghẹo cũng có thể là vì mưu đồ riêng, y thật sự không thể tin hoàn toàn.
“Con còn tưởng rằng…” Tạ Tầm Vi ngâm nga cất lời, trong giọng điệu mang theo ý cười, “Với tính cách của sư tôn, thà nhận hắn làm một người hầu bưng trà rót nước cũng không muốn cưới hắn về nhà chứ.”
Tạ Tầm Vi cố ý trêu chọc Bách Lý Quyết Minh, dù đang bận rộn vẫn thong thả chờ y đỏ mặt. Sư tôn là người cứng miệng, hơn nữa còn bướng bỉnh, có chết cũng không thừa nhận mình thích Bùi Chân, Tạ Tầm Vi đang đợi y thẳng thắn với lòng mình.
Song người đàn ông trước mắt lại im lặng, không đỏ mặt, cũng không hề mất tự nhiên.
“Tầm Vi,” Bách Lý Quyết Minh nghiêng mặt sang, dáng vẻ cực kì nghiêm túc, “Những gì hôm nay ta nói với con tuyệt đối không được kể cho người khác nghe, đặc biệt là Bùi Chân, nếu không kiếp này, kiếp trước và kiếp trước nữa của sư tôn nhục nhã lắm có biết không.”
Tạ Tầm Vi giơ hai ngón tay lên, trịnh trọng hứa hẹn: “Tầm Vi tuyệt đối không nói cho Bùi tiên sinh biết đâu.”
“Con có đặc biệt nhớ nhung người nào không?”
Đến lượt Tạ Tầm Vi ngẩn ra, nàng cụp mắt nói: “Có ạ, Tầm Vi vẫn luôn nhớ sư tôn, rất nhớ rất rất nhớ.”
“Không phải loại nhớ nhung này. Mục Tri Thâm thì sao, con có nghĩ đến hắn không?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Tạ Tầm Vi lắc đầu.
Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc nói: “Con bé này mắt nhìn kén chọn quá đấy, ngay cả Mục Tri Thâm mà con cũng chê, bảo sao không gả đi được.” Thôi, y cố gắng vắt óc suy nghĩ tìm từ thích hợp, “Nói thế nào nhỉ? Giống như trúng cổ ấy, không hiểu sao mà làm gì cũng nghĩ đến người đó. Lúc ở trong căn miếu rách lắng nghe tiếng mưa cũng nghĩ đến, lúc đánh lũ Người Không Xương trong Quỷ Bảo cũng nghĩ đến. Thấy một đóa hoa loa kèn vàng óng nở rộ thật xinh đẹp thì lập tức muốn hái xuống tặng cho người đó. Thấy ráng lam chiều đỏ rực như lửa cháy, quả thực rất muốn cùng người đó ngắm nhìn. Thấy những chiếc lá bạch quả ngả vàng nơi đầu ngõ, nhặt một chiếc rực rỡ nhất tặng cho người đó, muốn tặng nhưng lại không dám tặng, bèn đặt dưới gối đầu giường. Đi đường nhớ, ngủ cũng nhớ, như thể trái tim này nằm trọn trong lòng bàn tay người đó, lúc nào cũng nhớ.”
Tạ Tầm Vi ôm mặt cười tủm tỉm nghe y thủ thỉ.
Bách Lý Quyết Minh cúi đầu, đè tay lên ngực mình, cảm nhận tim hoa sen sáu cánh đang đập thình thịch.
Y nói: “Ta cảm thấy… Ta có hơi thích người đó rồi.”
Đây là lần đầu y mở lòng nghiêm túc nhìn lại bản thân mình, chỉ cần nghĩ đến tên kia, trong lòng y như có vô vàn chiếc chuông đang va vào nhau leng keng giữa niềm vui sướng vô tận. Y vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa cảm thấy khổ sở. Bùi Chân có thích mình không? Bùi Chân là thật lòng với mình ư? Y cảm thấy rất phiền muộn, ai động lòng trước người đó thua, y đường đường là Bách Lý Quyết Minh của núi Bão Trần, là con cưng của ông trời với Thiên Tiên Hỏa Pháp, tuyệt đối không được thua trước Bùi Chân! Y rầu rĩ ngước mặt lên, thấy Tầm Vi đang lẳng lặng ngồi trước ánh nến, mỉm cười mà rơi lệ. Nước mắt của nàng tựa như những viên trân châu trong suốt tròn trịa lăn dài trên gò má.
Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, vội luống cuống tay chân tìm khăn trong hộp trang sức của nàng, “Con bé này, sao lại khóc rồi?”
Tạ Tầm Vi đột nhiên nhào vào lòng y, ôm chặt lấy gáy y, gương mặt đẫm lệ vùi vào hõm cổ của y.
“Tầm Vi không khóc, Tầm Vi rất vui.” Bách Lý Quyết Minh nghe thấy giọng nói trầm thấp của nàng, “Sư tôn có người mình thích, Tầm Vi rất vui.”
Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Tạ Tầm Vi.
Bởi vì sư tôn nói rằng người thích hắn.
Tựa như tám năm khổ cực đều được đền đáp, con đường tăm tối cuối cùng cũng có ánh mặt trời. Ánh nến dường như trở nên ấm áp hơn một chút, quầng sáng bao trùm lấy hai người đang ôm nhau, đầu ngón tay ngập tràn sự hạnh phúc.
“Đồ đệ ngốc.” Bách Lý Quyết Minh gần như thở phào một hơi, nỗi bất an ban nãy đều tan thành mây khói. Trong lòng y bây giờ rất thoải mái, con bé thật là tốt, chẳng màng thế tục ra sao, chỉ quan tâm sư tôn của nàng có vui vẻ hay không. Tầm Vi đúng là hiểu y, là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của y.
“Vậy sư tôn định đối xử với Bùi tiên sinh thế nào?” Tạ Tầm Vi hỏi.
“Hắn muốn địa vị, ta cho hắn ngang tàng, ông đây là thiên hạ đệ nhất, để đám tiên môn đó xách giày cho ta đúng là vinh dự của bọn chúng.” Bách Lý Quyết Minh khôi phục lại dáng vẻ kiệt ngạo thiếu đòn, “Hắn muốn công pháp, ta sẽ dạy cho hắn, cái này phải dựa vào thiên phú, có thể học thành đại Tông sư hay không phải dựa vào bản lĩnh của hắn.”
Tạ Tầm Vi ngồi dậy, ý cười đong đầy trong ánh mắt, “Vậy sư tôn định khi nào đón Bùi tiên sinh vào cửa đây?”
Bách Lý Quyết Minh im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Ta không để bụng trước đây hắn đã làm gì, đã trải qua những gì, có thù oán với ai, thậm chí là…” Bách Lý Quyết Minh cắn răng nói, “Có tình ý với ai, ta đều mặc kệ. Ta chỉ để ý sau này hắn có đối xử thật lòng với ta hay không, có thay lòng đổi dạ không, hay là có toàn tâm toàn ý phó thác cho ta, cả đời này cũng không thay đổi. Về phần mấy chuyện hắn giấu diếm ta, ta sẽ không ép hỏi hắn, cũng sẽ không bắt buộc hắn. Khi nào hắn bằng lòng nói cho ta biết tên thật của hắn là gì, cha mẹ là ai, có lai lịch như thế nào, quá khứ bản thân ra sao, ta lập tức chiêu cáo tiên môn thiên hạ ác quỷ tứ phương, cưới hắn về làm thê tử của Bách Lý Quyết Minh ta.”