Khương Nhược Hư nhận lời mời của Dụ Phù Xuân đến Dụ phủ xem bệnh. Vén rèm vào buồng trong, Dụ phu nhân đang nằm trên giường, khuôn mặt tiều tuỵ vàng vọt như nến, hai hốc mắt hõm sâu, người như da bọc xương. Dụ Phù Xuân đứng một bên lau nước mắt, cùng tì nữ đỡ bà ta dậy. Bà ta ngồi dậy, lưng gù còng xuống, dù cách lớp áo tơ trắng muốt cũng có thể thấy rõ mồn một cột sống của bà ta. Hệt như có một con rết lớn vắt ngang lưng, bà ta gầy gò đến mức rợn như quỷ.
Khương Nhược Hư bắt mạch cho bà ta, chẳng cần đoán, ông cũng biết là ai đã làm cho Dụ phu nhân thành ra nông nỗi thế này. Ông than thở trong lòng, xét cho cùng là có nợ phải trả, có oán phải đền.
Ông mời Dụ Phù Xuân đợi ở bên ngoài, lấy ra một cuộn vải nhung, từ từ trải ra trên bàn.
“Phu nhân, thứ cho lão già này nói thẳng, đứa trẻ kia đã nương tay rồi. Bà cũng biết tính tình Bách Lý tiền bối thế nào, nếu y mà biết được chuyện năm xưa, không chỉ Dụ gia của bà, mà cả Giang Tả đều gặp phải tai ương ngập đầu đấy.”
Đôi mắt Dụ phu nhân dại ra, ánh mắt trống rỗng, thật lâu sau, một hàng lệ chảy dài xuống từ khoé mắt.
Khương Nhược Hư không đành lòng, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Thôi, lão hủ cũng không làm được gì nhiều, chỉ đành tạm rút một cây ngân châm ra cho bà, giảm bớt chút đau đớn bệnh tật. Trừ việc đó ra, thứ cho lão hủ bất lực.”
Chẩn bệnh xong, Khương Nhược Hư cuộn tấm vải nhung lại, đứng dậy rời đi. Ông vừa đi khỏi, ánh mắt Dụ phu nhân từ từ trở nên u ám, con ngươi đen kịt, ánh mắt hệt như một con mãng xà oán độc.
Dụ Phù Xuân dẫn Khương Nhược Hư đến sảnh chính uống trà, Hương Đậu Hà Lan của Cô Tô, Khương Nhược Hư suy ngẫm hồi lâu, mỗi lần đến tiểu trúc Hoạt Thủy của Bùi Chân, mùi hương trong trẻo ở phòng trà luôn làm ông lưu luyến quên lối về. Đến sảnh trước, trước phòng treo một bức tranh chân dung. Vừa thấy bức tranh kia, Khương Nhược Hư sững sờ tại chỗ.
“Đại lang.” Khương Nhược Hư túm lấy cổ tay Dụ Phù Xuân, “Bức chân dung này là do ai vẽ?”
“Là tiên phụ,” Dụ Phù Xuân nhớ tới Dụ Liên Hải, trong lòng lại dấy lên nỗi đau thương, “Khi ông hai mươi mốt đã thâm nhập Quỷ Quốc, bây giờ trong nhà chỉ có di ảnh thời tráng niên của ông.”
Khuôn mặt trắng lớn bằng quả trứng gà hiện lên trong đầu, ngón tay gầy khô như móng gà của Khương Nhược Hư phát run lẩy bẩy. Rốt cuộc ông cũng hiểu tại sao gương mặt người nọ lại quen mắt đến vậy, bởi vì nó giống hệt Dụ Liên Hải lúc còn trẻ. Thời gian trôi qua quá lâu, ông và Dụ Liên Hải gặp nhau đã hơn hai mươi năm trước, khó trách ông lại thấy quen thuộc, dù thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc là ai.
Quá kỳ dị, tại sao trong thi thể Dụ Liên Hải lại có một người tí hon giống hệt như hắn? Gương mặt người đó còn không to bằng bàn tay, xem ra không phải là bản thân Dụ Liên Hải. Vậy thì rốt cuộc là thứ gì?
Con quái này không chỉ bắt chước tiếng người, còn có thể biến thành người quen của họ. Không ổn, phải dùng khoá Liên Tâm báo cho Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân.
Vừa xoay người định đi, bàn chân lại đạp hụt một bậc thang, Khương Nhược Hư bỗng dưng mất trọng tâm, lăn từ trên bậc thang xuống.
Mọi người đều hoảng hốt kêu lên: “Khương Thiên sư, Khương Thiên sư!”
Dụ Phù Xuân kinh hồn táng đảm đỡ Khương Nhược Hư dậy, ông lão già nua tựa vào ngực cậu, thần sắc xám xịt như cây cỏ úa tàn. Việt Quận Khương thị đã hầu hạ núi Bão Trần hơn trăm năm, đến thế hệ của ông là đời thứ sáu. Năm ông tám tuổi, phụ thân đã dẫn ông vào vùng núi mây mù của núi Bão Trần. Sương khói như tơ, dưới màn lá rụng lả tả, ông dập đầu với vị Tông sư áo xanh. Từ đó trở đi, ông biết mình phải phục vụ cho đại Tông sư và núi Bão Trần cả đời.
Ông nhìn sắc trời tươi sáng trong viện, gương mặt già nua nở một nụ cười thanh thản.
“Tuổi năm long xà, biết mình sắp đi. Đại Tông sư à, lời dặn của người, Nhược Hư đã hoàn thành rồi.”
Ông nhắm mắt lại, không còn tiếng động.
Đoạn đường tiếp theo, phải để đứa trẻ này… tự đi rồi.
——————————
Ngày thứ mười trong hành trình đến biên giới phía tây Quỷ Quốc, bọn họ phát hiện vết tích lửa trại do Tạ Sầm Quan nhóm, còn phát hiện ra vài mảnh giấy bùa chú, vài bó tên nỏ và một con ngựa đã chết đói. Trên mặt đất có vết tích dựng lều, Tạ Sầm Quan đã từng nghỉ ngơi hồi sức ở trong này. Đối chiếu với bản đồ, quan sát địa hình xung quanh, bọn họ chỉ còn cách biên giới Quỷ Quốc không xa. Sau khi ra khỏi Quỷ Quốc, đi nhanh chỉ cần bốn ngày là đến được Tây Nan Đà. Tây Nan Đà hung hiểm khó lường, hẳn là Tạ Sầm Quan đã tinh giản trang bị ở đây, quyết định bỏ ngựa đi bộ. Như vậy sẽ dễ dàng che dấu tung tích, không bị quỷ quái phát hiện.
Bùi Chân cũng đưa ra quyết định giống như Tạ Sầm Quan, tất cả mọi người bỏ lại ngựa, chia tên vàng và lương khô, mỗi người một bao đồ, bỏ những đồ dùng đeo trên lưng, dán bùa chạy nhanh lên đùi, xuất phát theo hướng tây. Dựa theo lời Ứng Bất Thức nói, Tạ Sầm Quan tốn mười lăm ngày để đi từ Quỷ Quốc đến Tây Nan Đà. Thời gian bọn họ trải qua không chênh lệch với Tạ Sầm Quan là bao, lặn lội tầm bốn đến năm ngày nữa, bọn họ sẽ vào Tây Nan Đà.
Càng đến gần Tây Nan Đà, lòng Bách Lý Quyết Minh lại càng âm u. Hệt như có tầng mây dày bao phủ trong lòng, y luôn cảm thấy nơi ấy có thứ gì đang đợi mình.
Suốt dọc đường về phía tây, cảnh vật xung quanh không thay đổi quá nhiều. Khung cảnh rừng cây rậm rạp, cây Vọng Thiên cao hơn chục thước, che khuất bầu trời, đứng từ dưới nhìn lên hoàn toàn không thấy tán cây. Dây leo mây* còn thô hơn cổ tay, treo trên cây, vươn ra xung quanh, có lúc mặt đất quá lầy lội, bọn họ đi luôn trên thân dây leo. Theo lý mà nói, rừng rậm xum xuê thế này chắc chắn sẽ có rất nhiều sâu bọ, thế nhưng đi thẳng một đường đến cả một tiếng chim kêu cũng chẳng có. Cứ như trừ những cây cối dây leo lặng im, những đoá hoa kỳ dị nở rộ dưới tàng cây, thì không còn vật sống nào nữa.
*Gốc là 扁担藤:(tên khoa học: Tetrastigma planicaule) là một loài thực vật thuộc chi leo núi nho
Thời gian đầu tạm nghỉ bọn họ còn có thể tán gẫu với nhau, càng về sau, đội ngũ lại bắt đầu im lặng. Những gì nói được đều đã nói hết, ngày thứ bảy sau khi rời khu cắm trại của Tạ Sầm Quan, bọn họ không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan tới Tây Nan Đà. Khoảng thời gian chênh lệch ngày càng lớn, lòng ai nấy đều dấy lên dự cảm không lành. Lạc đường ở quỷ vực là đồng nghĩa với chết, lạc đường trong Quỷ Quốc có nghĩa là không được siêu sinh.
Cách phán đoán liệu đã ra khỏi Quỷ Quốc chưa rất đơn giản đó là nhìn sắc trời. Trong Quỷ Quốc lúc nào cũng chỉ có đêm đen, ra khỏi Quỷ Quốc mới thấy được mặt trời. Khi Bách Lý Quyết Minh còn sống đã ghi chép lại rằng Tây Nan Đà có ban ngày, chắc chắn có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Bọn họ bôn ba suốt mười ngày trời, đừng nói mặt trời, ngay cả ánh sao còn chẳng thấy. Nơi nơi đều bị màn đêm bất tận bao phủ, những cây cổ thụ gồ ghề dữ tợn như quỷ quái, im hơi lặng tiếng đứng sừng sững trong bóng tối.
Mười ngày, khoảng thời gian này quá lâu rồi, chắc chắn bọn họ đã rơi vào thuật pháp quỷ dị nào đó rồi.
Mọi người không đi tiếp nữa, hạ trại ngay tại chỗ, ngồi vây quanh phỏng đoán nguyên nhân, rồi loại trừ từng cái.
Đầu tiên là Quỷ Đả Tường. Suốt dọc đường đi không hề thấy chu sa huỳnh quang đã khắc trước đó, không phải nguyên nhân này.
Tiếp theo là sai lầm trên đường đi, bọn họ đã đi sai đường. Đi ngược đường cũ trở về đến đống lửa của Tạ Sầm Quan, lấy la bàn ra điều chỉnh đường đi, lại đi thêm mười ngày nữa, vẫn không thể ra ngoài như cũ.
Thế thì chỉ còn một nguyên nhân cuối cùng —— Quỷ Mẫu quấy rối.
Bách Lý Quyết Minh tức đến đau đầu, đứng dậy nhìn quanh bốn phía, đêm đen dày đặc, như thể trên đầu bọn họ có một cái lồng sắt. Nhất định Quỷ Mẫu đã đi theo bọn họ, nhưng lại không thấy bà ta đâu. Y đi một vòng quanh doanh trại, nói: “Ta biết bà đi theo bọn ta, đúng thế, con trai bà đang ở trong tâm vực của ta. Hai người các ngươi có ân oán gì thì đợi ông làm xong chuyện rồi nói có được không?”
Không ai đáp lại, quỷ hầu và Bùi Chân đứng bên đống lửa, nhìn Bách Lý Quyết Minh.
Bách Lý Quyết Minh mất bình tĩnh, cả giận nói: “Bà vây nhốt bọn ta lại thì có nghĩa gì chứ? Ra đây, ông gọi cả Ác Đồng ra luôn, hai người trò chuyện.”
Vẫn không ai đáp lại.
Bách Lý Quyết Minh phiền muộn trong lòng, nếu gặp loại quỷ khác, y đã rút đao chém cho bọn chúng hối hận vì đã không đi đầu thai rồi. Nhưng giờ nữ quỷ này lại xuất thần xuất quỷ, dù Bách Lý Quyết Minh có rút đao cũng không biết phải chém đi đâu. Rốt cuộc bà ta ở đâu? Bách Lý Quyết Minh đi quanh bốn phía, cây cỏ đan vào nhau, lay động trong bóng đêm.
Bỗng nhiên, y trông thấy một bóng người đằng sau cây dây leo mây cách đó mười thước.
Nửa thân thể cái bóng kia khuất sau dây leo, để lộ ra một cái đầu nhỏ trơ trọi, như đang nhìn trộm Bách Lý Quyết Minh.
Ông nội bà, cuối cùng cũng tìm được.
Tốc độ của Quỷ Mẫu rất nhanh, muốn bắt bà ta phải tấn công bất ngờ.
Bách Lý Quyết Minh vờ như không phát hiện ra Quỷ Mẫu, trở lại cạnh đống lửa, nói: “Ở đây chán quá hoá rồ, ta đi dạo chút.”
“Tiền bối…” Bùi Chân không đồng ý, nhưng hắn còn chưa đứng dậy, Bách Lý Quyết Minh đã lách mình vào rừng.
Sau khi Bách Lý Quyết Minh vào rừng, những người còn lại vây quanh đống lửa tĩnh tọa. Thi thoảng tán gẫu vài câu, nhưng mọi người đều không phải kiểu thích nói chuyện, hầu hết thời gian đều im lặng. Công pháp của Bách Lý Quyết Minh cao cường, quỷ quái có thể phiền được y cũng chẳng nhiều, bọn họ cũng không quá lo lắng, lẳng lặng đợi y về. Bùi Chân nhìn đống lửa đau đầu suy nghĩ, sư tôn không tuân theo quy củ, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra sự cố, lát nữa phải giáo huấn người thật nghiêm mới được.
Ngồi chưa bao lâu, từ nơi Bách Lý Quyết Minh biến mất lúc nãy vang lên tiếng bước chân lẹp bẹp. Tiếng bước chân dừng lại cách đó không xa, không vang lên nữa. Bùi Chân mở mắt ra nhìn về hướng đó. Một bóng người đứng trong lùm cây cao tầm nửa người, nhìn lại hắn. Trời rất tối, nhìn không rõ diện mạo, nhưng hắn rất quen thuộc dáng hình sư tôn, dáng người cao gầy kia vừa thấy đã biết ngay đó là sư tôn.
Bùi Chân hơi bất đắc dĩ, tính tình sư tôn có lúc cứ như trẻ con, tạo ra hành vi kỳ quái cũng chẳng có gì lạ.
Hắn nén giận nói: “Tiền bối, nơi này nguy hiểm, không nên tự tiện đi lại đâu. Nếu người chán, ta chơi cờ với người có được không?” Hắn bày bàn cờ ra, “Người quân đen nhé?”
Bách Lý Quyết Minh không ra, trốn trong bụi cỏ nói: “Vợ ơi, qua đây.”
Cả người lẫn quỷ bên đống lửa trại đều trố mắt, nhìn sang đây.
Bùi Chân ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên sư tôn gọi hắn như thế. Nói thật, này có hơi đột ngột, Bùi Chân trở tay không kịp.
“Tiền bối.”, Bùi Chân cười hỏi: “Người vừa gọi ta là gì thế?”
“Vợ ơi.” Bách Lý Quyết Minh trả lời, còn ngoắc tay với hắn.
Chẳng những không mừng rỡ, ngược lại lại có một cảm giác quái dị nổi lên trong lòng hắn, Bùi Chân nheo mắt lại, chắp tay ra sau, ra hiệu tay với Sơ Nhất. Bóng người trong bụi cây kia dù là dáng người, đường nét hay là giọng điệu đều giống sư tôn như đúc, nhưng sao sư tôn có thể gọi hắn như thế? Cùng lắm tên cộc cằn này chỉ dám gọi vợ trong đầu thôi, bắt y mở miệng, chỉ e y thà làm một con lợn chỉ biết ụt ịt còn hơn.
Sơ Nhất xuất khiếu, dùng hình thái quỷ ảnh tiến vào bụi cỏ.
“Lại đây.” Bách Lý Quyết Minh lại nói.
Bùi Chân nở nụ cười, “Người gọi sai rồi, người phải gọi ta là chồng chứ. Nào, gọi tiếng “chồng” cho ta nghe xem.”
Bóng người trong lùm cây không hé răng nữa.
Quỷ ảnh hồi khiếu, sắc mặt Sơ Nhất nghiêm trọng, hắn nói: “Lang quân, đúng là Bách Lý tiền bối.”
Thế là thế nào? Bùi Chân sững sờ một lúc, một suy nghĩ lóe lên như chớp, bỗng hiểu ra điều gì đó.
“Vợ ơi.” Bóng người trong lùm cây lặp lại, ngữ điệu giống lúc nãy như đúc, “Qua đây.”
Lặp đi lặp lại một câu nói y hệt nhau, triệu chứng này giống Tạ Sầm Quan như đúc. Bùi Chân nhíu mày nói: “Trúng chiêu rồi à?”
Ngay cả sư tôn tự xưng là thiên hạ vô địch cũng trúng chiêu, đây là thuật pháp quỷ ma gì thế này?
Mục Tri Thâm bỗng nhiên đè vai hắn lại, trầm giọng nói: “Tư thế của y lạ lắm.”
Bách Lý Quyết Minh đang chậm rãi vẫy tay với bọn họ, Bùi Chân căng mắt ra nhìn, ánh sáng trong mắt ảm đạm, hắn hoảng hốt phát hiện sư tôn đang vẫy bằng mu bàn tay. Người già trong sơn thôn thường dạy cho con cháu rằng nếu một người dùng mu bàn tay vẫy lại trên đường đi chợ thì nhất định không được phản ứng lại kẻ này, càng không được cho kẻ này đi nhờ xe, bời vì loại người đó chắc chắn không phải là người sống. Người già dạy bảo rất có lý, thi thể cứng ngắc, động tác của quỷ quái không hài hoà, đi đứng nằm ngồi khác người bình thường. Nhờ đó để phán đoán người sống kẻ chết, là kiến thức tích lũy qua thời gian của mọi người.
Sư tôn có tim hoa sen sáu cánh nuôi dưỡng, cơ thể mềm mại không khác gì người bình thường, sao lại có hành vi đó?
“Bọc hậu y?” Mục Tri Thâm giơ đao, “Ta trái ngươi phải, quỷ hầu bọc phía sau.”
“Thêm ta nữa.” Dụ Thính Thu cũng rút kiếm, “Ta gây chú ý phía trước, các ngươi đánh lén.”
Chiến thuật rất hợp lý, chỉ có điều… mặt mày Bùi Chân u ám, hắn lấy một cây đuốc từ trong đống lửa ra, quăng vào bụi cỏ.
Đêm tối lập tức lui đi, đường nét bóng người trở nên rõ ràng, ai nấy đều trông thấy người đang vẫy tay kia. Nó đúng là giống hệt Bách Lý Quyết Minh, cùng là gương mặt trắng nõn, ngay cả chiếc răng nanh nhỏ cũng y hệt. Nhưng đụng phải ánh lửa, gương mặt nó nhanh chóng hóa thành màu đen, vặn vẹo biến hình, cả khuôn mặt chảy ra như sáp, thành một đống bùn nhão. Thứ kia kêu lên một cách quái dị, đột nhiên nổi xung rồi lao đến như hổ báo.