Độ Ách

Chương 115



Bùi Chân nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của Bách Lý Quyết Minh, “Tiền bối sao thế?”

Cái tên này đã ngồi thừ người trên tiễn đài được một nén nhang thời gian, những dãy núi xanh biếc nhấp nhô ở phương xa uốn quanh trải dài, thỉnh thoảng có thể thấy mái ngói đen xì của trại Âm Mộc và trại Dương Mộc, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ. Thiên Nữ đã đi rồi, tiên môn núi Bão Trần và Trung Nguyên đều thu về Hư Môn. Đồng cỏ trước Vương trại trống không, chỉ còn lại dấu vết dẫm đạp của đàn ngựa. Có đứa bé chân đất ngây thơ còn đi nhặt những mũi tên tàn để đem về nhà làm củi đốt.

Tạ Sầm Quan nhìn theo Bàn Già Lệ rời đi, để Bùi Chân ở lại chăm sóc Bách Lý Quyết Minh.

Bách Lý Quyết Minh nhìn những đám mây cô đơn trên bầu trời xa xăm, nói: “Không sao cả, tâm tình không tốt thôi.”

Bùi Chân nheo mắt hỏi y: “Ban nãy nhớ ra chuyện gì sao?”

Bách Lý Quyết Minh vô thức phủ nhận: “Không phải, chỉ là tâm tình không tốt.”

Bùi Chân nhéo má y, “Tiền bối nói dối là không ngoan đâu, cẩn thận ta phạt người đấy.”

“Hứ, ngươi phạt ta thế nào?” Bách Lý Quyết Minh quay mặt đi, “Chỉ thấy được một ít ký ức của Ác Đồng thôi.”

Từ khi bước vào ký ức của Bàn Già Lệ, y luôn có cảm giác rằng sắp gặp phải tai vạ đến nơi. Y không muốn nhớ lại, dường như tại nơi sâu trong ký ức có một vực thẳm đáng sợ, dưới đó có rất nhiều thứ đang cố gắng bò lên trên. Y thấy được bản thân mình khi còn sống, còn thấy cả A Lan Na lúc sinh thời. Nhưng y vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhìn người thanh niên y phục đen tuyền lạnh lùng kia, y cứ có cảm giác như đang nhìn thấy một người khác, một người xa lạ nào đó… Nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Bách Lý Quyết Minh đột nhiên hỏi: “Bùi Chân, ngươi có thấy… ‘Bách Lý Quyết Minh’ kia có giống với ta không?”

“Vì sao tiền bối lại hỏi thế?” Bùi Chân nhìn y.

“Ta cứ cảm thấy mình không giống hắn,” Bách Lý Quyết Minh nhìn chằm chằm bàn tay mình, “Y thuật của hắn lợi hại như vậy, còn ta thì chẳng nhớ gì hết, trồng mười cây thuốc thì chết hết bảy cây, ba cây còn lại là Tầm Vi thay ta chăm sóc. Huyệt vị con người, dược lý cỏ cây… Ta chẳng biết gì cả. Ta và hắn, thực sự là một người sao?”

Càng nghĩ về điều đó, lòng y càng hoảng loạn. Nếu không phải là Bách Lý Quyết Minh, vậy y là ai?

Đôi mắt y mở to, ánh mắt đầy nỗi hoảng sợ, đây là lần đầu tiên Bùi Chân thấy dáng vẻ y như thế này, trong trí nhớ của hắn sư tôn vĩnh viễn có bộ dạng kiêu ngạo đắc ý, mọi chuyện đều nằm trong dự tính, hắn chưa bao giờ thấy người hoảng hốt như thế, hệt như một đứa nhóc lạc đường.

Bùi Chân nhìn y, trong lòng rầu rĩ.

Y sờ đầu Bách Lý Quyết Minh, nói: “Đừng suy nghĩ nữa, tiền bối lúc sinh thời rốt cuộc là ai thì có liên quan gì đâu?”

Bùi Chân nắm tay y rồi nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay. Ánh mặt trời rơi vào ánh mắt hắn, khóe mắt đuôi mày đều đầy vẻ mị hoặc. Lúc mặc quần áo là quân tử đạo đức giả, cởi ra rồi thì biến thành yêu tinh. Đột nhiên tay của Bách Lý Quyết Minh run lên, ngay cả trái tim cũng tê dại cả đi. Bùi Chân đến gần y, dùng chóp mũi chạm vào mũi y, hơi thở ướt át lan tỏa, sự đau đớn không tên trong lòng Bách Lý Quyết Minh dần dần bị đẩy lui.

Bùi Chân nhẹ nhàng thủ thỉ: “Dù cho lúc còn sống tiền bối là trưởng lão núi Bão Trần hay là một cô hồn vô danh, là nam hay nữ đều không sao cả. Tiền bối cũng không cần truy xét chuyện cũ, chờ gặp được Đế Thính Thiên Âm, tìm được phương thuốc chữa bệnh và biện pháp thay đổi mệnh cách thuần âm, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này. Đến lúc đó, tiền bối chỉ cần suy nghĩ chuyện ở bên ta thế nào thôi…”

Dụ Thính Thu và Mục Tri Thâm đều đã cận kề da thịt, nghĩ lại đúng là khiến người ta đố kỵ mà. Ý cười trên môi Bùi Chân dần sâu hơn, giọng nói cũng càng lúc càng trầm, bàn tay mon men sờ xuống dưới, dừng lại trên đùi Bách Lý Quyết Minh, còn nhẹ nhàng nhéo mấy cái.

Lời nói an ủi đó dịu dàng làm sao, thế mà nhãi ranh này lại sát phong cảnh thật. Mới đầu Bách Lý Quyết Minh còn cảm động, bây giờ chỉ muốn đá hắn văng vách. Không thể nhịn được nữa, Bách Lý Quyết Minh nói: “Nhãi ranh, chớ có vội, khi nào về Tầm Châu ông đây chắc chắn sẽ quất ngươi cho đã.” Nói xong còn sợ chưa đủ nên bổ sung, “Quất tới bến luôn! Tới khi nào trời đất tối tối tăm mới thôi!”

Bách Lý Quyết Minh vừa hung dữ uy hiếp hắn vừa xoay người cong đuôi chạy mất. Bùi Chân mỉm cười cất bước đi theo.

Thiên Nữ chạy về phía đông, toàn thể Mã Tang chấn động, hơn nữa tiên môn Trung Nguyên xâm chiếm đất đai, người đông thế mạnh, người Mã Tang hoàn toàn không có biện pháp để chống lại bọn họ. Quan hệ giữa Mã Tang và Trung Nguyên càng lúc càng gay gắt, rất nhiều người Mã Tang đến Trung Nguyên làm ăn buôn bán đều bị đuổi về, vệ đội được liên tục phái đến biên cương để phòng quân xâm lược.

Thủ lĩnh của các trại khác cưỡi ngựa đến Vương trại để bàn bạc, Vương quân và mọi người ngồi trên thảm đỏ cùng nhau thở dài, không đưa ra nổi một biện pháp có thể giải quyết. Mã Tang có người học thuật pháp, Bàn Già Lệ là một người, lại còn rất có thiên phú, nếu đối đầu với Bách Lý Quyết Minh thì chưa biết ai thắng ai thua. Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều giống Bàn Già Lệ, Mã Tang hưởng ân huệ của Thiên Âm quá lâu, rất nhiều người còn không leo nổi lên lưng ngựa.

Sắp đến đại tế Mã Tang, đây là ngày hội và nghi lễ quan trọng nhất của Mã Tang, được truyền thừa qua mấy nghìn năm. Thiên Nữ là linh môi của Thiên Âm Tây Nan Đà, đại tế hằng năm đều do Thiên Nữ cầu nguyện. Bây giờ Thiên Nữ không còn nữa, làm sao tiến hành đại tế đây? Các bô lão nhìn nhau, ai nấy đều là dáng vẻ mặt xám mày tro.

Tháng mười, Lung giả hành hương đến Tây Nan Đà đã trở lại. Ông mất năm ngày năm đêm để đến Tây Nan Đà, sau đó lại mất thêm năm ngày năm đêm để quay về Mã Tang. Vương quân và thủ lĩnh các trại đều tề tựu ở kinh đường, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về ông lão lưng gù kia.

Bàn Già Lệ dùng thủ ngữ với ông: “Thiên Nữ chạy về phía đông, Thiên Âm muốn chúng ta làm gì?”

Ông lão trải giấy bút ra mặt đất, mọi người sôi nổi rướn mặt qua xem. Ông bắt đầu phác họa, một đóa sen bừng nở dần dần thành hình dưới ngòi bút, giữa đóa hoa sen có một đồng tử trắng nõn đang ngồi chắp tay nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô bi vô hỉ.

“Đây là…?” Vương quân khó hiểu.

“Hoa sen hóa sinh, thiên mệnh đồng tử. Nó là người kế nhiệm Thiên Nữ, là vị cứu tinh của định mệnh.” Lung giả nói, “Chúng ta chỉ cần chờ đợi nó ra đời và quay về đây.”

Tảng đá đè nặng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được thả xuống, ai nấy đều phấn chấn quay về trại của mình. Thiên Âm nhân từ không gì không biết, nó đã sớm chọn ra linh môi kế nhiệm. Mã Tang phái sứ giả đi khắp thiên hạ tìm hài đồng mới sinh, chỉ cần trên người bọn nó có ấn ký của hoa sen đều bị đưa về Vương trại ở Mã Tang để nuôi dưỡng.

Bàn Già Lệ bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, nàng bước dọc theo cầu thang độc mộc quay về phòng, vừa qua chỗ rẽ đã nghe thấy tiếng của Già Lâm ở trong góc. Sau khi bảo người hầu đừng đi theo, nàng cất bước nhẹ nhàng, đi đến góc kia xem thử. Già Lâm đang đưa lưng về phía nàng, hắn quỳ một gối dưới đất, trước mặt hắn là tên vương đệ mà nàng cực kỳ ghét – đứa con trai không nên thân của Châu phu nhân, Mạc Hạ.

“Già Lâm, Bàn Già Lệ không thèm liếc ngươi lấy một cái, ngươi theo ta đi, ta cho ngươi đeo bạc mặc vàng.” Mạc Hạ muốn vu0t ve gương mặt của Già Lâm, song lại bị Già Lâm lui ra sau tránh né.

“Già Lâm chỉ có một chủ nhân, chính là Vương nữ.” Già Lâm nói với vẻ hờ hững.

“Ta bảo ngươi cởi thì ngươi phải cởi cho ta! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt -” Mạc Hạ giận dữ, đoạn giơ roi lên định quất Già Lâm.

Già Lâm nhắm mắt lại, chờ roi quất xuống. Một âm thanh cao vút vang lên, sau đó là tiếng roi quật vào da thịt, nhưng trên người không có cảm giác đau đớn. Hắn ngơ ngác mở mắt ra, thấy Bàn Già Lệ đang đứng trước mặt hắn, tay nắm lấy chiếc roi dài màu đen kia.

“Tiện nhân, hạng như ngươi mà dám thèm khát người của cô!”

Giữa mày Bàn Già Lệ thoáng hiện trận lôi đình, nàng giơ chân định đá gã, gã ta run lẩy bẩy hô lớn “Vương tỷ tha mạng” rồi cụp đuôi chạy mất. Bàn tay của Bàn Già Lệ bị roi quất bị thương, máu tươi dọc theo kẽ ngón tay nhỏ tí tách xuống đất. Già Lâm định nắm tay nàng, song lại bị Bàn Già Lệ tránh đi.

Bàn Già Lệ rũ mắt nhìn hắn, hai người một đứng một quỳ, ánh mắt giao nhau, Dụ Thính Thu cảm nhận được sự bất đắc dĩ trong lòng Bàn Già Lệ.

“Ngươi thấy không? Ngươi ở đây chỉ gây phiền phức cho ta thôi.” Bàn Già Lệ nhíu mày nói, “Châu phu nhân muốn dùng ngươi để khống chế ta, thằng em trai háo sắc kia của ta thèm ngươi nhỏ dãi. Trong Vương trại toàn là mấy kẻ tai to mặt lớn, bất kỳ tên nào bảo ngươi c0i đồ ngươi cũng phải cởi hết. Nhỡ gặp phải gã nào say bí tỉ thì còn quan tâm tới chuyện ngươi có phải người của Bàn Già Lệ ta hay không à? Nghe lệnh ta, về vệ đội đi. Ngươi ở bên cạnh ta được kha khá thời gian, cũng đủ giữ thể diện cho Châu phu nhân rồi. Bây giờ ta chán ngươi rồi, về đi.”

Già Lâm im lặng thật lâu, sau đó dập đầu nói: “Rõ.”

Bàn Già Lệ rời đi, để hắn một mình ở lại đó.

Cấp bậc ở Mã Tang rất nghiêm ngặt, có người sinh ra đã cao cao tại thượng như Vương nữ, có kẻ lại hèn mọn như cát bụi. Già Lâm cũng không hề có vọng tưởng không an phận gì, hắn chỉ muốn bầu bạn bên cạnh Bàn Già Lệ thật lâu. Bây giờ hắn hiểu rồi, nô lệ không có tư cách này.

Từng ngày trôi qua, nếu không có chuyện gì xảy ra thì mặt trời mọc và lặn ở Vương trại sẽ nhanh hơn gấp trăm lần. Bách Lý Quyết Minh rất muốn biết A Lan Na sống ở Trung Nguyên thế nào, nhưng khoảng cách giữa bọn họ là cách núi ngăn sông*, còn cả mấy trăm năm, y hoàn toàn không thể biết được. Nửa năm trôi qua, Bàn Già Lệ và Già Lâm không hề gặp nhau lấy một lần, Bàn Già Lệ cũng chưa từng nhắc một câu nào về hắn. Hai tên Tạ Sầm Quan và Bách Lý Quyết Minh rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn mỗi ngày đến thăm Già Lâm, thuận tiện tán gẫu với Mục Tri Thâm, tuy rằng đa phần thời gian Mục Tri Thâm đều không thèm để ý bọn họ. 

*Gốc là Thiên sơn vạn thủy (千山万水): rất nhiều núi sông.

Cho đến một ngày nọ, lúc Bàn Già Lệ đang rửa mặt súc miệng, có nô lệ vào bẩm báo với nàng: “Già Lâm bị bắt giam, tội trộm vàng.”

Chậu nước của Bàn Già Lệ bất cẩn bị nghiêng, chiếc chậu bạc rơi xuống đất, nước bắn tung tóe.

“Bây giờ hắn sao rồi?” Bàn Già Lệ hỏi.

“Đứa nhỏ đó thực sự quá cứng đầu, nhân lúc không ai để ý đã nuốt vàng tự sát.” Nô lệ nói, “May mà người ta phát hiện kịp, đại phu moi vàng từ cổ họng hắn ra, bây giờ hắn đang ở trong ngục.”

Bàn Già Lệ khoác áo đứng dậy, mang giày đi ra cửa. Nô lệ dẫn nàng đến địa lao, Già Lâm đang nằm trong một góc vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo. Heo trâu chó ngựa còn được nuôi ở tầng thứ nhất, nhưng phạm nhân phạm tội chỉ có thể sống dưới lòng đất. Bàn Già Lệ cho người mang thỏi vàng đó lên cho nàng xem thử, thủ lĩnh nhà lao dùng vải bố trắng quấn lại, dâng lên cho Bàn Già Lệ.

Đó là một chiếc khóa bằng vàng nho nhỏ, phía sau có khắc chữ “Lệ”.

Dụ Thính Thu cảm nhận được hơi thở của Bàn Già Lệ dường như ngừng lại, và những hình ảnh xa lạ ùa vào tâm trí nàng, trong nháy mắt nàng lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Khi còn bé Bàn Già Lệ thích chơi trò gia đình, nàng lôi kéo một đám trẻ con nô lệ làm tùy tùng cho mình, sau đó chọn ra đứa đẹp trai nhất làm tân lang. Già Lâm may mắn được chọn, nhiều lần trùm khăn voan đỏ chờ nàng đến xốc lên. Nàng tặng cho hắn một chiếc khóa bằng vàng có khắc tên mình, hứa hẹn rằng khi nàng thành niên sẽ đón hắn vào lều vàng của mình.

Hắn cho là thật.

Nhưng nàng lại nuốt lời.

Hắn giữ rất kỹ chiếc khóa vàng nho nhỏ này, như thể cất giấu một cây kẹo ngọt ngào. Người trong vệ đội không biết ngọn nguồn, cứ khăng khăng cho rằng làm sao một nô lệ hạ tiện lại có vàng mà chỉ quý tộc mới có, thế là phán hắn tội trộm cắp. Bàn Già Lệ cho mọi người lui xuống, kéo ghế sang ngồi bên cạnh Già Lâm, chờ hắn tỉnh lại. Sau một nén nhang, hai nén nhang, người trên giường vẫn không hề nhúc nhích.

Bàn Già Lệ nhướng mày nhìn hắn, “Nếu giả vờ ngủ nữa thì ta đi đó.”

Giọng nói không buồn cũng chẳng vui của Già Lâm vang lên, “Vương nữ không thích Già Lâm, cần gì phải bận tâm chứ?”

Cách nói chuyện sặc mùi mỉa mai, chắc là giận thật rồi. E là từ ngày Bàn Già Lệ đuổi hắn đi hắn đã bắt đầu giận, mãi đến tận bây giờ. Bàn Già Lệ thở dài một tiếng, sau đó nói: “Già Lâm, thích nhau không có nghĩa là phải ở bên nhau, ta và ngươi không giống nhau, ta cảm thấy trên đời này làm gì có ai không thể sống thiếu người khác được chứ. Có thích hay không, thật ra không quan trọng đến vậy. Người sống ở đời có rất nhiều chuyện phải làm, ví dụ như ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ, sao cứ phải xoắn xuýt về một người làm gì, không nhàm chán sao?”

Già Lâm ở bên kia im lặng.

“Vương trại quá nhỏ, ngươi chỉ cưỡi ngựa phi nước đại thì nháy mắt cái đã chạy xong một vòng. Ngươi không nên phí hoài thời gian trong Vương trại, càng không nên trở thành người đàn ông của ta, tối ngày phải đấu đá với đám lão gia phu nhân rỗi hơi không có chuyện làm đó. Ngươi thuộc về lưng ngựa, thuộc về núi non và rừng rậm ngoài kia, ngươi là tiễn thủ giỏi nhất Mã Tang, đáng lẽ ngươi nên hướng về phía trời cao bắn mũi tên của chính mình.” Bàn Già Lệ nhìn hắn, “Ngươi nghĩ ta nói có đúng không?”

Già Lâm ngồi dậy, lặng lẽ nắm lấy tay Bàn Già Lệ, đặt nó lên trước ngực mình. Nhịp tim vừa trầm ổn vừa mạnh mẽ của hắn đang nảy từng nhịp một trong lòng bàn tay Bàn Già Lệ.

Già Lâm khàn giọng nói: “Ta không muốn sống trong Vương trại.”

Bàn Già Lệ đang định nói tiếp, Già Lâm cắt lời nàng, gằn từng chữ: “Nhưng ta càng không muốn Bàn Già Lệ lên giường với người đàn ông khác.”

Bàn Già Lệ cười, ánh mắt đều là vẻ bất đắc dĩ. Nàng vươn tay nhéo nhéo gương mặt hắn.

“Tại sao lại nuốt khóa vàng?”

“Ta không muốn bị kẻ khác cướp đi.”

Cái tên cố chấp này… Bàn Già Lệ cảm thấy nhức đầu.

Già Lâm không hề che giấu tình yêu cháy bỏng của mình, sự chân thành tha thiết đó cuối cùng cũng làm trái tim Bàn Già Lệ dao động. Nàng đã quá quen với mấy chuyện dục v0ng và tranh đoạt, đấu đá và phản bội, giờ khắc này nàng nghĩ rằng trên đời này thực sự có tình yêu đích thực. Giống như Thiên Nữ A Lan Na kia, ngồi trên lưng ngựa Bách Lý Quyết Minh chạy về Trung Nguyên mà chẳng màng bất cứ điều gì.

“Hai năm, cho ta thời gian hai năm.” Bàn Già Lệ nói, “Biên cảnh thiếu người, huynh đến đó phòng thủ hai năm. Hai năm này Vương trại sẽ rất hỗn loạn, nhiều người sẽ bỏ mạng, huynh không cần phải tham gia vào đó. Sau hai năm, ta sẽ đón huynh vào lều vàng của ta.”

Già Lâm không ngờ rằng Bàn Già Lệ lại nói thế, hắn nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Sao, không hài lòng hả?” Bàn Già Lệ hôn lên khóe môi hắn.

Già Lâm nhìn nàng, như thể đang cố gắng xác định xem những gì nàng nói có phải là dối gạt để dỗ dành hắn hay không, bởi vì nàng lúc nào cũng thất tín.

“Lần này không lừa huynh.” Bàn Già Lệ thề.

“Chẳng phải Vương nữ ghét Già Lâm sao?” Hắn cụp mắt.

“Nếu ghét huynh thì có chắn roi giúp huynh không? Một tháng mới lành đó.” Bàn Già Lệ huơ huơ tay phải.

Nhớ tới đòn roi lần đó, sắc mặt Già Lâm hiện lên vẻ áy náy. Hắn ngừng một chút, sau đó hỏi: “Vậy nàng sẽ có người hầu khác à?”

Bình giấm chua. Bàn Già Lệ nghiêm túc hứa hẹn: “Hai năm này ta sẽ thanh tâm quả dục, không uống rượu không ăn thịt, ăn chay được chưa.”

Biên cảnh còn xa hơn cả trại Âm Mộc, nó nằm ở cuối dãy núi trập trùng, nơi giao nhau giữa núi sông và đồng bằng. Ba người Bách Lý Quyết Minh thương lượng xem ai đi theo Mục Tri Thâm, dù sao cũng phải có người coi chừng hắn, phòng hờ thuật pháp xảy ra biến cố gì đó. Ba người bỏ phiếu, Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân thống nhất để Tạ Sầm Quan đi. Tạ Sầm Quan không muốn đi chút nào, Bách Lý Quyết Minh vừa đe dọa vừa dụ dỗ ông mới chịu bĩu môi đi theo.

Cục diện giữa Trung Nguyên và Mã Tang càng lúc càng gay gắt, thỉnh thoảng sẽ có tin tức về mấy cuộc xung đột từ tiền tuyến truyền về. Bách Lý Quyết Minh không xác định được do ai khiêu chiến, Bùi Chân khẳng định là Trung Nguyên mở đầu. Dựa theo lịch sử đạo môn ghi lại, khoảng vài năm trở lại đây, quỷ vực mọc lên như nấm sau mưa ở Trung Nguyên, số lượng tăng vọt, thế nên cuối cùng phương bắc bị quỷ vực chiếm cứ thành một vùng đất hoang, tiên môn di dời về nam, tập trung lại ở Giang Tả. Quỷ vực bành trướng, dân chúng bất bình, tiên môn lấy cớ quy tội cho hắc giáo Mã Tang, mới có sử truyền về “Hắc giáo hoành hành, không phân biệt người quỷ, đạo pháp suy đồi.”

Suy đồi không phải đạo pháp, mà là Thiên Nữ chạy về phía đông, tân linh môi của Thiên Âm vẫn chưa xuất thế, đại tế của Mã Tang bắt buộc phải dời lại. Bùi Chân tin rằng đại tế nhất định có liên quan đến việc siêu độ quỷ hồn.

Đáng tiếc, khi ấy không ai phát hiện ra manh mối này.

Tuy nhiên, chuyện căng thẳng nhất ở Vương trại không phải là mấy chuyện lặt vặt từ tiền tuyến truyền về, mà là Vương đệ Mạc Hạ của Bàn Già Lệ thành niên. Châu phu nhân ngày càng trở nên kiêu ngạo, ả ta nâng ly chúc mừng trong lễ thành niên của Mạc Hạ, “Bàn Già Lệ, con đã hai mươi tuổi rồi, nên thành gia thôi. Ta đã chọn cho con một thiếu niên trẻ tuổi tuấn mỹ, còn phụ vương con thì dành một nơi non xanh nước biếc tặng cho con. Sau khi thành thân thì dẫn phu lang của con cùng với người hầu và nô lệ đến đó an cư đi.”

Những người ngồi đó im lặng không dám ho he, Mạc Hạ rụt cổ im thin thít.

Vương nữ nâng chén, hào sảng cười to.

“Được, Bàn Già Lệ cảm tạ ân điển của mẫu thân!”

Mọi người trong tiệc rượu vui mừng, ăn uống linh đình, vũ nữ ca múa, ống tay áo đỏ rực bay bay, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp kinh đường.

Bách Lý Quyết Minh ngồi giữa đám người điên cuồng, ôm tay áo buồn bực nói: “Cứ vậy mà đồng ý hả?”

“Đừng vội,” Bùi Chân cười khẽ, “Trò hay mới vừa bắt đầu thôi.”

Hắn nói xong nhìn ra hướng Trung Nguyên bên ngoài cửa sổ. Những ngọn núi đen kịt phía xa xa, mây đen giăng kín, Mã Tang ca múa trong thái bình, không một ai ngờ rằng tai họa đang từng bước ập xuống đầu.

Tin tức Vương nữ muốn thành hôn vượt qua sông núi chập chùng, rong ruổi suốt thời gian nửa tháng mới đuổi đến tiền tuyến núi Minh Cưu. Người Mã Tang sống bên cạnh núi sông, chiến sĩ dựng trại ở đồng bằng dưới chân núi. Những chiến sĩ trực đêm tụ tập trong một lều trại bàn tán chuyện Vương nữ thành thân, Già Lâm ngồi trong góc, lẳng lặng mở to mắt. Ánh lửa lập lòe trong đôi mắt hắn, khuôn mặt hắn tĩnh lặng và ảm đạm. Chiếc khóa vàng kia vẫn còn nằm trong ngực áo hắn, nó cứng rắn và lạnh lẽo, hắn luôn tự hỏi vì sao nhiệt độ cơ thể mình vẫn không thể làm nó ấm lên dù chỉ là một chút.

Giả. Tất cả đều là giả. Là hắn quá ngây thơ, tin vào lời hứa hẹn của Vương nữ. Những gì nàng làm chẳng qua chỉ vì không muốn để hắn ở Vương trại khiến nàng chướng mắt mà thôi. Thật ra nàng cứ nói thẳng một tiếng là được rồi, đâu phải hắn là hạng không biết xấu hổ đâu chứ, chỉ cần nàng nói ra thì cả đời này của hắn sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa. Vì sao lại gạt hắn chứ? Hắn nhìn đống lửa, lặng lẽ rơi lệ.

Lúc hắn khóc, Tạ Sầm Quan cầm khăn lau nước mắt cho hắn.

“Đáng thương, lại thêm một đứa nhóc bị đùa bỡn tình cảm rồi.” Tạ Sầm Quan nói.

Mục Tri Thâm truyền âm: “Tạ tông chủ, phiền ông hỏi lệnh lang một chút, Vương nữ ở Vương trại có người hầu mới không?”

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Tạ Sầm Quan hỏi.

Mục Tri Thâm im lặng một lúc, Tạ Sầm Quan tự hiểu ra, bèn cười nói: “Hiểu rồi hiểu rồi.” Ông khép ngón tay niệm chú, linh lực thông qua sợi chỉ đỏ liên lạc với Bách Lý Quyết Minh, “Bách Lý tiền bối, hỏi ngươi chuyện này nha, mấy năm nay con nhóc Dụ có ngủ với thằng khác không vậy?”

Mục Tri Thâm: “…”

Giọng nói không kiên nhẫn của Bách Lý Quyết Minh truyền tới, “Không có.”

Tạ Sầm Quan truyền lại cho Mục Tri Thâm: “Không có.”

Mục Tri Thâm nói: “Đa tạ.”

Vừa dứt lời, tiếng trống ‘thùng thùng’ truyền đến, khiến cả khu đất tối om rung chuyển.

Bên ngoài lều truyền đến tiếng gào của chiến sĩ: “Người Trung Nguyên đến! Người Trung Nguyên đến!”

Già Lâm cầm cung tiễn lao ra khỏi lều trại, ngửa đầu nhìn ra xa, nơi cuối màn đêm vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, giống như một con lăn khổng lồ đang nghiền nát mặt đất. Có một người tiên phong khoác những đốm sáng mang theo lửa lao tới. Thanh đao của hắn đỏ rực, ngọn lửa trên người hắn cháy phừng phừng. Tất cả mọi người đều kinh hãi, bởi vì người đó quả thực không hề giống người phàm, mà lại giống một ác quỷ hơn.

Không ai không biết tên của hắn.

Hắn là đệ đệ ruột của đại Tông sư Bách Lý Độ – Bách Lý Quyết Minh.

“Hắn điên rồi sao?” Có người giương cung cài tên nhắm vào hắn, “Tự bùng Chân Hỏa trên người mình, bộ sợ người khác không biết vị trí của mình hả.”

“Không…” Già Lâm lắng nghe tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, cuồn cuộn như sấm, khiến người ta khiếp sợ, “Hắn đang nói với chúng ta rằng chạy mau đi, trận chiến này chắc chắn chúng ta sẽ bại.”

***