*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khi đó ông không biết hậu quả mang A Lan Na đi là thế nào à?” Bùi Chân hỏi.
Bách Lý Tiểu Kỉ nhẹ nhàng lắc đầu, “Mã Tang có rất nhiều tập tục thần bí, lưu truyền nghìn năm, họ tuân thủ phong tục lưu truyền rất nghiêm ngặt. Có rất nhiều tập tục cổ xưa mà ngay cả người Mã Tang cũng không biết nguyên cớ bên trong, chỉ biết tuân theo điều tổ tiên răn dạy, cử hành nghi thức tế bái. Huống chi là bọn ta? Khi đó bọn ta không biết kính sợ, coi đại tế Mã Tang là một hủ tục chỉ có cái vỏ bên ngoài mà thôi. Ta và huynh trưởng chưa bao giờ tin rằng A Lan Na thật sự đã một nghìn năm tuổi, bọn ta cứ cho rằng Thiên Nữ giống với thiếu nữ Tư tế trong hắc giáo Mã Tang, truyền từ đời này sang đời khác, để tăng thêm phần kì bí, khiến người ta thành kính cúng bái mới đồn khắp nơi về truyền thuyết Thiên Nữ bất lão bất tử.” Hắn thở dài, “Nói thật thì cái kiểu không tim không phổi ham ăn biếng làm kia thì ai mà tin nổi nàng ấy đã hơn một nghìn tuổi chứ.”
Bách Lý Quyết Minh mang A Lan Na cưỡi lên lưng ngựa, dùng khóa Liên Tâm gọi cho huynh trưởng. Hư Môn tức khắc mở ra, núi Bão Trần tập hợp hỏa lực ngay trước trại Mã Tang. A Lan Na rời xa quê hương, đặt chân đến Trung Nguyên. Khi đó nàng có biết bao hy vọng và dũng cảm, nàng tin rằng mọi việc khi đến phương xa đều sẽ tốt đẹp, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng chẳng có bất cứ thứ gì đang đợi nàng ở nơi ấy cả.
Nàng cởi váy đỏ, khoác lên mình y phục rườm rà của Trung Nguyên, búi tóc dày trên đầu cắm đầy trang sức, mang giày cao mũi[1] gả cho Bách Lý Độ. Vào ngày đại hôn của nàng, đệ đệ Quyết Minh cõng nàng ra cửa đưa lên kiệu, bên ngoài có rất nhiều người, đầu người đen nghìn nghịt vọng không thấy điểm cuối, tiếng pháo đinh tai nhức óc, giấy đỏ rơi vãi đầy đất. Trung Nguyên trong ấn tượng của nàng vừa ầm ĩ vừa nặng nề, trang sức bằng vàng khiến cổ nàng gần như gãy lìa. Sự hiếm lạ lúc mới đến đây dần dần phai nhạt, trong lòng nàng bỗng dâng lên nỗi lo lắng vô bờ.
[1] Giày cao mũi:
Nàng vén lụa che lên, lén thì thầm vào tai đệ đệ: “Lát nữa đệ sẽ đi sao? Ta sợ lắm.”
“Đừng sợ,” Bách Lý Quyết Minh nói, “Ta sẽ đi theo cô đến chỗ huynh trưởng, đích thân giao cô cho huynh ấy.”
“Đệ đệ đừng đi đó.”
“Ta không đi.” Hắn hứa với nàng.
Hắn giữ lời hứa, đưa nàng đến trước mặt huynh trưởng. Huynh trưởng vươn tay về phía nàng, nàng cười rạng rỡ rời khỏi Bách Lý Quyết Minh chạy về phía y. Dưới tấm lụa che mặt, đuôi mắt đỏ thắm và đôi gò má nàng vô cùng diễm lệ, khắp thiên hạ này không có người con gái nào xinh đẹp bằng nàng. Bách Lý Quyết Minh dõi theo nàng sà vào vòng tay của huynh trưởng, bị đám đông vây xem bái đường nhấn chìm.
Thiên Nữ dị vực đến Trung Nguyên gả cho Đại Tông sư núi Bão Trần. Trung Nguyên coi chuyện này là chiến lợi phẩm chinh phạt Mã Tang, xem A Lan Na là tấm gương bỏ gian tà theo chính nghĩa. Thân phận dị vực của nàng đã định trước sẽ bị kỳ thị, mỗi khi nhắc đến nàng, tiên môn Trung Nguyên đều gọi bằng cái tên “Nương tử Hắc Man”. Bọn họ cho rằng Đại Tông sư trẻ tuổi chỉ bị sắc đẹp mê hoặc nhất thời, dần dần rồi y sẽ biết chỉ có cô nương thế gia đứng đắn mới có thể đảm nhiệm vị trí chủ mẫu núi Bão Trần.
A Lan Na hoàn toàn không hay gì về tin đồn nhảm bên ngoài, nàng ở trong một hoa viên nhỏ trên núi Bão Trần, Bách Lý Độ và Bách Lý Quyết Minh dập tắt mọi tin đồn cùng với mưu đồ xấu xa từ bên ngoài cửa. Việc hằng ngày phải làm của nương tử gia chủ là làm quen với ruộng đồng và hoa màu của nhà Bách Lý, phân việc cho người hầu, xem chồng sổ sách chất cao như núi để tính toán tiền thuê đất đã thu. Thấy A Lan Na còn chưa sõi chữ Trung Nguyên, trước khi nàng quen mặt chữ và học được cách đếm thì những việc này đều do Bách Lý Quyết Minh làm.
“Hình như ta luôn gây phiền toái cho đệ đệ thì phải.” A Lan Na gặm đùi gà, nhai nhồm nhoàm nói.
Bách Lý Độ vừa phê duyệt công văn, vừa bất đắc dĩ cười nói: “Không sao, vốn đâu có trông cậy vào nàng làm mấy việc này.”
A Lan Na gặm một cái đùi gà xong, lại cầm lòng không đậu sờ cái thứ hai, “A Độ, ta sẽ ăn sập nhà chàng sao? Hôm qua ta nghe đệ đệ nói là Đại Tông sư đời trước để lại nhiều món nợ chết lắm.”
Bách Lý Độ cười đến mức bả vai run bần bật, ngay cả chữ viết cũng nguệch ngoạc, “A Lan Na nói đúng rồi đấy, ta và Quyết Minh phải nỗ lực hơn nữa. E là gia sản mà hai huynh đệ ta tích cóp cũng không nuôi nổi A Lan Na mê ăn mất.”
A Lan Na không phải đồ ngốc, nàng nhận ra tên này đang giễu cợt mình. Nàng tức giận nói: “Chàng đừng tưởng ta không biết chàng đang cười ta, bây giờ ta có thể nói tiếng Trung Nguyên rồi đấy.” Bỗng dưng nàng nhớ ra gì đó, nói với y: “À đúng rồi, “Nương tử Hắc Man” là gì vậy? Hôm qua ta nghe A Châu và A Ngọc gọi ta như vậy, ta hỏi nhưng bọn họ lại không nói gì hết, thật là kì lạ.”
Động tác viết chữ của Bách Lý Độ khựng lại, y ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Nàng nghe nhầm rồi, bọn họ gọi nàng là ‘Nương tử gia chủ’. Được rồi, ta còn phải phê công văn, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngày hôm sau, A Lan Na phát hiện thị nữ hầu hạ trong phòng đã đổi người, không thấy A Châu và A Ngọc đâu nữa. Nàng hỏi Bách Lý Quyết Minh, hắn nói người nhà hai người họ gọi bọn họ về lấy chồng, nên bọn họ đã rời khỏi đây. A Lan Na cảm thấy tiếc nuối, nàng chỉ mới vừa làm quen với họ thôi mà. Nhưng dù sao lấy chồng cũng là việc tốt, nàng cầm hai hộp trang sức nhờ Bách Lý Quyết Minh đưa đến nhà bọn họ làm của hồi môn. Bách Lý Quyết Minh nhận lấy, lạnh lùng ném vào bãi tha ma nơi mai táng A Châu và A Ngọc.
Bách Lý Quyết Minh trị gia nghiêm khắc, ngoại trừ A Lan Na thì tất cả những người còn lại đều rất rõ người mất tích đã đi đâu. Không một ai dám bàn tán sau lưng A Lan Na nữa, bọn họ dần dần hiểu ra A Lan Na không phải là cô nương dị vực mà Bách Lý Độ nhất thời nổi hứng bắt về, nàng là nương tử gia chủ độc nhất vô nhị của nhà Bách Lý. Dù cho nàng không biết làm gì cả.
Bọn họ vẫn không hiểu vì sao Bách Lý Độ lại chọn một đứa con gái ngu dốt như vậy làm vợ, theo lý mà nói, thê tử của Đại Tông sư không chỉ xinh đẹp mà còn phải thông minh, xử lý hậu viện, để trượng phu không cần phải lo lắng mấy việc trong nhà. Không ngờ Bách Lý Độ lại nói phụ nữ càng thông minh thì càng nguy hiểm. Cho đến tận bây giờ, y đã bị phản bội quá nhiều lần, bị người bạn thân đâm một nhát vào lưng trong khi gã vừa nâng chén chúc mừng ban nãy. Ngoại trừ đệ đệ thì y không tin bất kì ai. Núi Bão Trần không cần người vợ hiền thông minh, mọi việc trong hậu viện đã có đệ đệ giúp y lo liệu thỏa đáng, y chỉ cần một A Lan Na ngốc nghếch thiện lương, không có dã tâm là đủ.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm thứ hai A Lan Na đến Trung Nguyên, rất nhiều chuyện phiền phức khó giải quyết quấn lấy Bách Lý Độ. Quỷ vực liên tục xuất hiện khắp nơi, báo cáo thương vong bay về bàn y nhiều như bông tuyết. Bách Lý Quyết Minh đích thân dẫn đệ tử đi quét sạch quỷ vực, lúc về nhà cả người tắm máu. Quỷ vực đột nhiên tăng vọt, dân chúng oán than, nhưng bọn họ vẫn không tìm ra nguyên nhân. Bách gia tiên môn tập hợp ở núi Bão Trần, chĩa mũi nhọn về phía Mã Tang.
“Hắc giáo gieo rắc tai ương đến Trung Nguyên, không phân biệt người quỷ, thậm chí còn sống chung với nhau, đó là trái với lẽ trời.” Chủ quân Viên thị nói dõng dạc, “Chắc chắn là tai họa do hắc giáo gây ra!”
Chủ quân Quan Trung Lý thị nói: “Mấy năm gần đây chúng ta và Mã Tang thông thương, nghe nói người Mã Tang ở núi Cưu Minh lân cận càng lúc càng nhiều, cần phải nghĩ cách xua bọn chúng đi.”
“Dụ thị ta xin chỉ thị trục xuất người Mã Tang khỏi Trung Nguyên, chấn hưng đạo môn, đây là cách duy nhất bình định tai ương!” Chủ quân Dụ gia ngừng một chút, sau đó lấy hết can đảm nói, “Nương tử của Tông sư là người Mã Tang, bây giờ trong dân gian có rất nhiều lời bàn tán không hay. Ta cho rằng Đại Tông sư phải tỏ một thái độ.”
Bách Lý Độ nheo mắt lại, “Dụ tông chủ có ý gì, cứ việc nói thẳng.”
Uy áp của Bách Lý Độ rất nặng nề, khiến sắc mặt của chủ quân Dụ gia trắng bệch, gã không dám nhiều lời nữa.
Khương gia đứng ra nói: “Nương tử của Tông sư đúng là người Mã Tang, nhưng ta nghe nói nương tử ở Mã Tang bị giam trong tháp Lưu Ly, ngoại trừ lúc đại tế thì không được ra ngoài. Tông sư cưới nương tử về là cứu nương tử ra khỏi chốn hiểm nguy. Nương tử đến Trung Nguyên là bỏ gian tà theo chính nghĩa. Nương tử sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với Mã Tang, đấng nam nhi thân cao bảy thước như chúng ta thì tội gì phải làm khó một cô nương mệnh khổ chứ?”
Bách Lý Quyết Minh nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng lạnh lùng cất lời: “Dụ tông chủ vẫn còn dị nghị à?”
Chủ quân Dụ gia vội nói: “Không có, không có.”
Bách Lý Độ trầm giọng nói: “Trung Nguyên và Mã Tang nhất định phải chấm dứt. Việc này ta tự biết quyết định, mong các vị cho chút thời gian.”
Mọi người đồng loạt cúi đầu, “Xin nghe theo đại Tông sư.”
Huynh đệ Bách Lý cậy vào Thiên Tiên Hỏa Pháp thiên hạ vô địch, dùng thủ đoạn đẫm máu thống lĩnh tiên môn, hiếm có người nào dám làm trái lời bọn họ. Tuy nhiên, tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn, bọn họ biết rõ đạo lý việc vu khống lâu dài sẽ hủy hoại một con người*. Cần phải bình dân oán, Mã Tang trở thành mục tiêu, bọn họ không thể xuất binh đánh núi Cưu Minh. A Lan Na ở trên núi hoàn toàn không biết gì cả. Trong thế giới của nàng vĩnh viễn chỉ có gương mặt tươi cười đón chào của người hầu và thị nữ, tơ bông và xích đu trong vườn, cùng với họa mi trong lồng vàng. Khoảng thời gian trước còn có thể ra ngoài chơi, nhưng đệ đệ nói gần đây bên ngoài nhiễu loạn, ác quỷ hoành hành, bảo nàng ngoan ngoãn ở trong nhà.
*Nước chảy đá mòn (gốc là 滴水石穿: chỉ cần kiên trì và nỗ lực thì sẽ thành công); Vu khống lâu dài sẽ hủy hoại một con người (gốc là日久天长积毁销骨– nhật cửu thiên trường tích hủy tiêu cốt)
Tháng Giêng, khi tuyết rơi dày trên núi Bão Trần, A Lan Na được chẩn đoán có thai.
Nàng nằm trong ổ chăn, hệt như một chú mèo lười biếng. Nàng khẽ hỏi: “A Độ, ta hơi nhớ Bàn Già Lệ. Chàng nói xem sau này ta có thể quay về tìm nàng ấy chơi không?”
“Đương nhiên có thể rồi.” Bách Lý Độ xoa đầu nàng, “Nàng cứ an tâm dưỡng thai đi, chờ con ra đời rồi chúng ta sẽ mời cô ấy đến núi Bão Trần làm khách nhé.”
Rời khỏi noãn các[2], Bách Lý Độ thu lại nụ cười dịu dàng kia, nói với Bách Lý Quyết Minh đang đứng chờ bên ngoài: “Đệ đệ, xuất chinh đi. Đuổi Mã Tang ra sau núi Cưu Minh, từ nay về sau cấm bọn họ đặt chân vào Trung Nguyên.”
[2] Noãn các: buồng sưởi ấm (cho bà đẻ)
A Lan Na toàn tâm toàn ý dưỡng thai, món ngon mỹ thực liên tục được đưa tới núi Bão Trần, song lại không có bất kỳ tin tức nào lọt gió. Nàng chẳng hay rằng lúc nàng gặm đùi gà vắt óc đặt tên cho con, tộc nhân của nàng bị tiên môn tàn sát, cửa hàng của người Mã Tang bị lửa thiêu cháy rụi, chủ tiệm bị lôi ra ngoài đánh chết, vợ con bị bắt đeo gông thị chúng, chịu sự phỉ mắng của mọi người, cùng với những người Mã Tang nhếch nhác khác bị trục xuất về núi Cưu Minh. Thậm chí nàng còn không biết rằng Bách Lý Quyết Minh dẫn đệ tử núi Bão Trần và Viên thị bắn những mũi tên vàng mang theo Chân Hỏa cháy rừng rực vào rừng cây Mã Tang. Lửa lớn thiêu rụi núi Mã Tang, vô số chiến sĩ Mã Tang phơi thây nơi rừng núi.
Lúc Già Lâm bị vạn tiễn xuyên tim, núi Cưu Minh lửa cháy ngút trời, nàng nằm trong lòng Bách Lý Độ vu0t ve cái bụng chưa to, nói: “A Độ ơi A Độ, con của chúng ta phải giống chàng nha, đừng có giống ta, ngốc lắm.”
“A Lan Na thấy mình ngốc sao?” Bách Lý Độ cười dịu dàng.
“Đúng vậy,” nàng bĩu môi, “Nếu chàng bán ta đi không khéo ta còn giúp chàng đếm tiền đấy.”
Dưới ánh đèn, người đàn ông im lặng thật lâu, A Lan Na chăm chú nhìn sườn mặt y, lần đầu cảm thấy ánh mắt ấy vô cùng phức tạp. Nàng phát hiện ra thế mà mình lại không hiểu chàng ấy.
“A Lan Na,” Bách Lý Độ dặt tay lên bụng nàng, “Ta không cần đứa bé này phải hoàn toàn giống ta, ta muốn nó thiện lương và dũng cảm như nàng vậy. Nó sẽ là thiên kiêu[3] của núi Bão Trần, đương nhiên sẽ ưu tú hơn bậc cha chú của nó nhiều.”
[3] Thiên kiêu (天骄): con của trời, ý chỉđược cha mẹ nuông chiều.
Bùi Chân hỏi: “Mùa thu năm ấy, Ác Đồng giáng thế sao?”
“Không sai.” Ánh mắt Bách Lý Tiểu Kỉ trở nên xa xăm, “Như những gì ngươi thấy trong ký ức của Bàn Già Lệ, lúc đứa trẻ kia giáng thế, chân trời xuất hiện một đóa sen đỏ thắm nở rộ. Cảnh tượng ấy thần kỳ biết bao, nếu ta không tận mắt chứng kiến thì tuyệt đối sẽ không tin chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế. Nó kế thừa Thiên Tiên Hỏa Pháp của huynh trưởng, thiên tư còn hơn hẳn ta và huynh ấy. Sự ra đời của nó là một kỳ tích của Đạo pháp, hay nói đúng hơn là một thần thoại.”
Cõi lòng Bùi Chân đau âm ỉ, “Người sống, thế nhân gọi người là ‘Tiểu Linh Đồng’, người chết rồi, thế nhân lại gọi người là ‘Ác Đồng’. Nực cười làm sao, năm sáu tuổi người đã chết rồi, thế người đã từng làm điều ác gì chưa?”
“Đúng vậy, mọi việc ác đều do bọn ta làm.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Ta và huynh trưởng máu nhuộm đầy tay, nghiệp chướng nặng nề. Bọn ta mang tất cả hi vọng phó thác cho đứa nhỏ này, huynh trưởng dạy nó kinh thư lục nghĩa, ta truyền tuyệt kỹ Hỏa Pháp cho nó. Bọn ta đều hy vọng nó có được những phẩm hạnh và cốt cách mà bọn ta không có. Nó không phải ác tặc mang lớp vỏ bọc con cháu thế gia, nó là hậu duệ quý tộc thiên kiêu chân chính. Đợi khi nó lớn lên, nó sẽ trở thành tân Đại Tông sư núi Bão Trần. Nó sẽ siêu độ ác quỷ trong thiên hạ, thanh tẩy bách gia tiên môn. Những việc bọn ta không làm được, nó nhất định có thể hoàn thành.”
Linh Đồng giáng thế không hề làm quỷ vực giảm bớt, càng ngày càng có nhiều hung hồn không được siêu độ trở thành Ác Sát hoành hành một phương, dân chúng liên tục xa rời quê hương, đến nơi không có quỷ quái để bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng lúc đó vẫn còn cách Y Quan Nam Độ khoảng một trăm năm nữa, mặc dù tình hình lúc đó rất khó khăn, song nó vẫn không đe dọa đến bách gia tiên môn và núi Bão Trần.
[4] Y Quan Nam Độ: Một sự kiện lịch sử, đề cập đến cuộc di cư quy mô lớn đầu tiên về phía Nam của chế độ và nền văn minh Trung Nguyên. ‘Y quan’ tượng trưng cho nền văn minh.
Tiểu Linh Đồng bình an lớn lên ở núi Bão Trần, từ khi cu cậu biết mở miệng khóc lóc thì cả nhà không còn quá lo lắng nữa. Lúc nó mới chui ra từ bụng A Lan Na, bà mụ bế thân hình nhỏ nhắn của nó lên, nó bỗng há to miệng, mọi người tưởng đâu nó khóc, ai dè ngọn lửa cuồn cuộn phun ra ngoài, đốt trụi tóc của bà mụ.
Không thể đặt đứa trẻ này trong nôi, vì cả người nó bốc lửa, chỉ một lát cả gian nhà đã biến thành phế tích. Nó quá nhỏ, không thể khống chế linh lực bẩm sinh đã có. Bọn họ nghĩ cách phong ấn, rồi lại lo rằng phong ấn sẽ ảnh hưởng sự trưởng thành của nó. Không ai có thể đến gần hỏa dược hình người này, ngoại trừ hai huynh đệ Bách Lý cũng có Thiên Tiên Hỏa Pháp.
Bách Lý Quyết Minh nhổ hết cây cối và hoa cỏ trong vườn đi, xây nền gạch không nung rồi đặt cái nôi đá của nó lên, Tiểu Linh Đồng tr4n truồng ở đó cho đến năm cậu ba tuổi. Núi Bão Trần coi đây là một trò cười, ngày xưa lúc ba tuổi con trai của Đại Tông sư không mặc quần áo, suốt ngày để mông trần chạy nhong nhong trong sân nhà.
Tiểu Linh Đồng sáu tuổi cật lực phủ nhận chuyện này, cậu khăng khăng rằng đó là tin nhảm do những kẻ có dã tâm đồn bậy, mục đích để hạ thấp người thần kỳ trời sinh là cậu cho ngang bằng với đám trẻ con thấp kém giống bọn họ. Khi đó cậu mới sáu tuổi, vẫn chưa chết yểu, vẫn chưa bị giam trong trại Âm Mộc, vẫn chưa biến thành thúc thúc Bách Lý Quyết Minh, vẫn chưa thu tên đồ đệ bất hiếu Tạ Tầm Vi. Mỗi ngày chuyện cậu thích làm nhất là trèo lên những cây cột sơn đỏ, cố gắng vươn tay về phía đấu củng, sau đó bắt lấy thanh gỗ rồi đu lên mái hiên, đạp lên mái ngói phát ra tiếng giòn giã rồi leo lên chỗ cao hơn. Mục tiêu của cậu là leo lên tháp bát giác bằng tay không, sau đó ngồi trên đỉnh huýt gió núi.
Ngày nào phụ thân cũng bắt cậu học thuộc lòng kinh thư, thúc thúc muốn cậu luyện thuật pháp cả ngày, bọn họ đều đã quên phải chơi cùng cậu. Họ bận quá, cũng không có thời gian, cậu đành phải tự tìm niềm vui. Lúc năm tuổi cậu nhặt được một bé ếch làm đệ đệ mình, đặt tên cho nó là “Bách Lý Ộp Ộp”. Tối đến, lúc đi ngủ cậu quên nhốt nó vào lồng sắt, khiến cho mẹ hết cả hồn. Thế là phụ thân cậu bèn nướng đứa con trai ngoài giá thú của mình thành Ộp Ộp quay, Tiểu Linh Đồng đành rưng rưng chôn cất đệ đệ.
Tiểu Linh Đồng xúi mẫu thân sinh thêm một đệ đệ hoặc muội muội cho mình chơi cùng, mẹ cậu thẳng thừng lắc đầu, “Hai đứa mình một người ăn một người đốt, chẳng bớt lo nổi, gia nghiệp của phụ thân và thúc thúc con sẽ bại trong tay hai ta mất.”
Cho nên cậu đành học trèo lên cao, vừa k1ch thích vừa thú vị, thích hợp cho một người chơi. Ngày nọ cậu đi ngang qua thư phòng của cha, bên trong có rất nhiều tiếng nói, hẳn là người của mấy tiên môn lớn lên núi bẩm tấu. Cậu nghe thấy lão già Quan Trung Lý thị hô lớn: “Đại Tông sư độc sủng A Lan Na, không nạp thiếu nữ tiên môn lên núi, khiến cho bách gia bất mãn. Suy cho cùng ả ta vẫn là người Mã Tang, tuy Đại Tông sư có lòng che chở, song ả ta khó mà tránh khỏi tiếng xấu đố kị. Huống hồ bây giờ quỷ vực nổi lên bốn phía, dân oán khó bình, các phủ nhiều lần nhận đơn thỉnh cầu Đại Tông sư đưa cô gái Mã Tang này ra xét xử.”
“Đúng vậy đúng vậy,” có người phụ họa, “tốt xấu gì cũng thu vài thị thiếp để bịt miệng dân chúng. Con gái nhà ta vừa tròn mười tám, tính cách nhã nhặn lịch sự, chắc chắn an phận thủ thường, phụng dưỡng chủ mẫu tốt…”
Tiểu Linh Đồng nghe thấy thì nổi giận, dùng sức đạp vỡ một mảnh ngói, mảnh ngói rơi xuống thư phòng nện lên đầu người bên trong.
“Linh Nhi!” Giọng của cha cậu vang lên mang theo sự tức giận.
Cậu sợ sệt, vội vã chạy đi.
Buổi tối phụ thân và thúc thúc cùng nhau giáo huấn cậu, cha thì nhẹ nhàng không có rầy la gì. Đến phiên thúc thúc, thúc chỉ vào trán cậu mà mắng: “Nhãi ranh, con có biết là nhất cử nhất động của mình đều bị người trong thiên hạ nhìn chòng chọc không. Con quậy phá phạm lỗi, nhưng con còn nhỏ, không ai mắng con cả, người bị mắng là mẹ con kìa. Con có biết bao nhiêu người nói rằng mẹ con tuy đẹp nhưng không có phẩm hạnh, không biết dạy con không, con có thể suy nghĩ cho mẹ con chút được không?”
“Biết rồi ạ,” cậu ủ rũ cụp đuôi, “Chẳng phải là con đã dằn lại rồi sao?”
“Ngày mai cha con và ta sẽ đi thanh trừ quỷ vực, con ngoan ngoãn ở nhà cho ta,” Bách Lý Quyết Minh nói, “Nếu khi bọn ta quay về mà biết con không nghe lời thì ta xẻo thịt con đấy!”
“Ò.” Cậu cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Phụ thân và thúc thúc đi rồi, cậu ngồi chơi cờ với mẹ giải sầu. Thỉnh thoảng mẹ hay thất thần, ôm mặt hỏi: “Con nói phụ thân với thúc thúc con đi đâu?”
Tiểu Linh Đồng không hiểu lời nói dối của người lớn, chỉ cảm thấy buồn chán, “Kệ bọn họ đi đâu đi, chỉ cần đừng về đánh con là được.”
“Chờ khi con lớn lên lấy vợ rồi, bọn họ sẽ không đánh con nữa.” A Lan Na che miệng cười, “Đánh con trước mặt con dâu, xấu hổ quá chừng.”
Lớn lên sao, khi nào cậu mới có thể lớn lên đây? Tiểu Linh Đồng rất buồn phiền, phụ thân và thúc thúc nói chờ khi nào cậu nhược quán* mới có thể trình lên tổ tiên, lấy một cái tên chính thức cho cậu. Mẫu thân nói rằng chờ cậu lớn lên mới có thể cưới vợ thành gia, không bị họ đánh nữa. Cậu muốn lớn lên, chừng nào cậu trưởng thành rồi thì cậu sẽ đốt trụi đầu những kẻ nói xấu mẫu thân mới được.
*Nhược quán: thanh niên đến 20 tuổi (thời xưa)
“Vậy thúc ấy lớn lâu quá nhỉ, còn chưa lập gia đình nữa kìa?” Tiểu Linh Đồng hỏi, “Nếu thúc ấy có con thì sẽ đánh mỗi con mình thôi, không đánh con suốt ngày nữa.”
A Lan Na cũng không biết vì sao Bách Lý Quyết Minh lại không lập gia đình, đệ đệ lúc nào cũng bày ra vẻ mặt cách xa ta ra, cự tuyệt mọi người, tất cả các cô nương đều sợ hắn.
Tiểu Linh Đồng trộm nhìn mẫu thân, thật ra cậu biết một vài bí mật. Người lớn ai cũng thấy c4u nhỏ, không hiểu gì cả, kỳ thực cậu còn hiểu nhiều hơn cả họ. Lần trước lúc cậu ngủ trưa với thúc thúc, cậu nghe thúc ấy nỉ non tên của mẫu thân. May mà người nghe thấy là cậu, nếu không chuyện này rất khó lường. Lúc tỉnh dậy cậu còn dặn hắn đừng có ngủ trưa với người khác đấy.
Cậu không hiểu, vì sao mỗi người đàn ông phải thích một người phụ nữ. Cậu dẩu môi nói: “Không thể hiểu nổi, vì sao bọn họ đều thích mẹ chứ?”
“Bọn họ?” A Lan Na hiểu nhầm, tưởng Tiểu Linh Đồng nói đến những người mơ ước vẻ đẹp của nàng. Nàng thở dài một hơi, “Biết làm sao được, bổn Thiên Nữ đây không có gì ngoài sắc đẹp cả. Nhãi con, có biết vì sao mẹ đây là Thiên Nữ không? Không phải vì mẹ ăn sương uống gió, cũng không phải vì mẹ bất lão bất tử, mà vì mẹ là thiên hạ đệ nhất – Đại! Mỹ! Nữ!”
“Nói dóc, con thấy mẹ có tóc bạc rồi. Mẹ xem nè, một sợi, hai sợi, ba sợi.”
“Đó là vì sinh mi ra đó, đồ ngốc!”
Tiểu Linh Đồng cười hì hì, “Thúc thúc có một thuật pháp rất hay, hôm trước có dạy con rồi, con đã học được một nửa, con gái thấy chắc chắn sẽ thích.” Tiểu Linh Đồng mới tí tuổi đã ranh ma, “Lần sau con sẽ bảo thúc ấy dùng thuật pháp này đi dụ dỗ tiểu cô nương.”
A Lan Na vỗ đầu cậu, “Là chính con muốn dụ dỗ tiểu cô nương thì có!”
Tiểu Linh Đồng làm mặt quỷ rồi nhanh chân chạy ra ngoài. Nửa tháng sau, phụ thân và thúc thúc cuối cùng cũng quay về. Mẫu thân nắm tay cậu chạy ra sơn môn nghênh đón, hai người vừa chạy vừa thở hổn hển, nhóm thị nữ không chạy theo kịp, bị bỏ rơi một quãng xa. Từ xa xa vọng tới, phụ thân ngồi trên lưng ngựa, ánh mặt trời hắt lên gương mặt y, tôn thêm vẻ tuấn lãng trong trẻo. Y xuống ngựa, song lại không lên núi mà xoay người ra xe ngựa phía sau nắm tay một cô nương trẻ tuổi.
Tiểu Linh Đồng ngơ ngác, bất giác ngửa đầu nhìn mẹ mình. A Lan Na vẫn chưa định hình kịp chuyện gì đang xảy ra, bèn xách váy xuống núi nghênh đón, cười hỏi: “A Độ, đây là ai thế?”
Cô nương nọ lả lướt hành lễ với nàng, “Nương tử vạn an, nô là Lý Ngân Cơ đến từ Quan Trung Lý thị.” Ả ta đỏ mặt nói, “Sau này nô nhất định sẽ phụng dưỡng lang quân và nương tử thật tốt, nương tử không cần phải tức giận với lang quân, nô không dám vọng tưởng nhiều, chỉ cần có thể làm người bưng trà rót nước cho lang quân là được, mong nương tử thành toàn.”
“Phụng dưỡng?” Trong lòng A Lan Na đã có đáp án, nhưng nàng vẫn không tin, tiếp tục ôm hy vọng, “Rốt cuộc cô tới đây làm gì, vì sao lại muốn phụng dưỡng bọn ta?”
“A Lan Na,” Bách Lý Độ mở miệng, “Sắp xếp cho Ngân Cơ ở Xuân Đường Cư đi.”
“Đệ đệ, rốt cuộc cô ta đến đây làm gì?” A Lan Na lại hỏi Bách Lý Quyết Minh.
Bách Lý Quyết Minh ghìm cương ngựa, mím môi không trả lời.
“Chớ có tùy hứng.” Giọng điệu của Bách Lý Độ lạnh lùng.
A Lan Na ngơ ngẩn nhìn y, pháp thuật cao cường giúp y không già đi, khiến y vẫn giống hệt tám năm trước lúc bọn họ mới quen, không hề thay đổi. Nhưng dường như A Lan Na lại không quen biết y, nàng mở to đôi mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hai mắt Lý Ngân Cơ ngân ngấn nước, “Nương tử bớt giận, đều là do nô sai…”
Bách Lý Quyết Minh lạnh lùng nhìn ả: “Nói thêm câu nữa ta xé miệng ngươi.”
Lý Ngân Cơ rùng mình một cái, không dám lên tiếng.
A Lan Na giận run người, bỗng nhiên giơ tay tát Bách Lý Độ một cái thật mạnh. Da mặt Bách Lý Độ mỏng, trên má lập tức xuất hiện dấu tay năm ngón. Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, xung quanh lặng ngắt như tờ. Lý Ngân Cơ đứng ngay bên cạnh, tiếng bạt tai giòn tan vang lên bên tai ả, ả cũng ngạc nhiên che miệng. Bách Lý Độ cũng giật mình, cơn giận bao trùm đôi mắt y, lôi đình thoáng hiện ra giữa mày.
“Bách Lý Độ,” A Lan Na nói với y, “Ta muốn thôi chàng.”
Nàng xoay người, nắm tay Tiểu Linh Đồng bước lên bậc thang.
Tiểu Linh Đồng không hiểu “thôi chàng” là có ý gì, cậu chỉ thấy Đại Tông sư bị ăn tát giữa bao nhiêu đệ tử, mẹ cậu tát xong liền bỏ đi, vô cùng dứt khoát! Cậu nghĩ mẹ quá lợi hại, đúng là nữ trung hào kiệt, thế là cậu hăng hái, “Mẹ ơi, người ngầu quá!”
Nói xong cậu lập tức im lặng, bởi vì cậu thấy nước mắt của mẹ mình rơi lã chã xuống cằm rồi nhỏ xuống bậc thang như những hạt trân châu. Hóa ra nàng ấy không hề tiêu sái, không hề sảng khoái, tất cả chỉ là giả vờ. Mẫu thân không lên tiếng, cũng không quay đầu lại, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nắm tay cậu đi, vững vàng quay về nhà.