Độ Ách

Chương 133



Bảo sao Bách Lý Quyết Minh lại không gây khó dễ, hóa ra là do không hiểu hai từ đó. Cái tên này sáu tuổi đã ngoẻo rồi, quả thực chưa đọc được bao nhiêu sách cả.

Mặt Dụ phu nhân vàng như giấy, môi run run, hồi lâu sau vẫn không dám lên tiếng. Không chỉ bà ta mà những người có tuổi tác ở đây biết nội tình năm xưa đều đổ mồ hôi lạnh, ai nấy đều run lập cập như bị sốt rét. Vốn tưởng rằng Bách Lý Quyết Minh đã bị độ hóa, không còn ai truy cứu chuyện này nữa, ai ngờ ác quỷ này lại xuất hiện đột ngột! Khương Vấn Nan lau mồ hôi liên tục, khăn lụa gần như ướt đẫm. Bọn họ quá hiểu tính tình của Bách Lý Quyết Minh, ngang ngược và kiêu ngạo số hai không ai dám giành số một, nếu y mà tức lên thì chắc chắn phơi thây nghìn dặm, máu chảy thành sông.

Dụ phu nhân run rẩy nói: “Bách Lý Quyết Minh, ngươi đừng có càn rỡ. Các ngươi hại chết A Thu, sao ta phải sợ ngươi!”

Bách Lý Quyết Minh cười khẩy: “Khuê nữ của bà hiện giờ rất tốt, người ta đang ở Tây Nan Đà ngộ đạo, đảm bảo mai sau sẽ trở thành Kiếm Thần. Ông nội đây lặp lại lần nữa, ban nãy lời bà nói là có ý gì? Vì sao Tầm Vi phải tự sát? Hôm nay bà mà không nói rõ ràng ra thì ông cho bà khỏi thấy mặt trời ngày mai luôn.”

“Nhị muội thật sự không sao hả?” Dụ Phù Xuân khụt khịt hỏi.

“Nói nhảm, có điều chắc kiếp này ngươi không có duyên gặp nàng ta nữa đâu.” Bách Lý Quyết Minh túm cổ áo cậu, “Bé mập, lời vừa nãy bà già ngươi nói là có ý gì?”

Dụ Phù Xuân hoang mang lắc đầu.

Bách Lý Quyết Minh càng sốt ruột hơn, đầy người ngồi đó hệt như một lũ câm. Nhưng y lại không dám hỏi thẳng Tầm Vi, cái thằng nhóc này khóc bù lu bù loa, sắp thở không ra hơi, nước mắt nước mũi tèm lem, hốc mắt đỏ ửng. Nghe như là chuyện đó xảy ra trong tám năm Tầm Vi ở Dụ gia, trước kia Bách Lý Quyết Minh chỉ nghe loáng thoáng Dụ gia khinh thường hắn, chưa từng chăm sóc đàng hoàng, bây giờ có vẻ như là có ẩn tình gì đó, rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì?

Không giấu được. Khương Vấn Nan đứng dậy, cung kính quỳ xuống trước mặt Bách Lý Quyết Minh, “Khương thị không bảo vệ tốt cho tiểu lang quân, mong lão tổ tông trách phạt. Tám năm trước, lúc lão tổ tông gặp nạn, bị bách gia phong ấn dưới Mười tám tầng ngục. Hai nhà Dụ Viên thèm khát cơ thể thuần âm bẩm sinh của tiểu lang quân, nhưng lại không phá giải được huyết trớ ác quỷ của lão tổ tông, bèn loạn trí độ châm lông trâu vào cơ thể tiểu lang quân, khiến tiểu lang quân mắc bệnh mãn tính khó chữa.”

Bách Lý Quyết Minh chấn kinh, hóa ra đây là nguyên do Tầm Vi mắc di chứng do châm để lại.

“Phải phải phải!” Có người ù té lăn tới, quỳ thụp xuống dưới chân Bách Lý Quyết Minh, “Dụ phu nhân cấu kết với Viên Bá Khanh làm việc xấu, bắt tiểu lang quân đến đạo tràng Hàn Sơn ngoại thành Cô Tô dưỡng bệnh. Ngoài mặt là dưỡng bệnh, thật ra chỉ là lớp vỏ bọc. Dụ phu nhân phát thiệp mời chiêu cáo chưởng sự bách gia, vào màn trướng của tiểu lang quân thưởng nhạc uống rượu. Mỗi một người đến đạo tràng Hàn Sơn đều giúp công việc kinh doanh của Dụ gia thuận lợi. Ai ra giá cao nhất là có thể…”

Từng câu từng chữ như mũi kim đâm vào màng tai, trái tim Bách Lý Quyết Minh đau như sắp rỉ máu. Tầm Vi không còn khóc nữa, hắn tựa đầu vào vai y, sắc mặt hững hờ, giống như đang nghe về chuyện của người khác vậy. Bách Lý Quyết Minh siết chặt nắm đấm, lửa giận kìm nén trong lòng sắp bùng phát. Y biết những chuyện xấu sau cánh cửa đóng kín của đám thế gia đó, kỹ nữ luyến đồng, nhơ nhuốc trăm bề, nhưng y lại không ngờ rằng Tầm Vi cũng bị dây vào đó. “Thưởng nhạc uống rượu,” bốn chữ nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa biết bao chuyện cũ kinh khủng không gì tả xiết, Tầm Vi làm thế nào để cố vượt qua những năm đó vậy?

Bách Lý Quyết Minh nghiến răng hỏi: “Là có thể làm gì?”

Người nọ dập đầu nói: “Là có thể ngủ cùng tiểu lang quân một đêm!”

Trái tim Bách Lý Quyết Minh như thể bị bóp nát, y không tin nổi nhìn người trong lòng mình, lẩm bẩm: “Tầm Vi…”

Tầm Vi dùng má cọ cọ vai y, khẽ nói: “Tầm Vi bóc vết sẹo cũ đẫm máu cho sư tôn xem, chỉ để cầu sư tôn thương xót.”

Quả là một người tàn nhẫn, tàn nhẫn với người khác, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả với chính bản thân mình. Cuối cùng Bách Lý Quyết Minh đau đớn nhận ra rằng Tầm Vi của y đã trưởng thành giữa những tháng năm gian khổ biết bao nhiêu.

Dụ Phù Xuân sững sờ, chậm rãi quay lại nhìn mẹ mình. Cậu khàn giọng hỏi: “Mẹ, lời gã nói là thật sao?”

Người nọ khóc lóc nói: “Lão tổ tông tha mạng. Việc này là do hai nhà Dụ Viên làm, không liên quan gì đến ta cả. Những kẻ trước đó đến đạo tràng Hàn Sơn đều đã chết không rõ nguyên cớ trong mấy năm gần đây. Đoán là…” Gã lén nhìn Tạ Tầm Vi, “đoán là tiểu lang quân đã tự xử lý rồi. Oan có đầu nợ có chủ, thỉnh lão tổ tông tha cho ta một con đường sống.”

Gã biết rõ một khi Bách Lý Quyết Minh phóng Nghiệp Hỏa thì trong phạm vi trăm dặm coi như xong đời, cho dù bây giờ co giò lên bỏ chạy thì cũng không kịp nữa.

Tất cả người trong sân quỳ rạp xuống đất, điệu bộ gió thảm mưa sầu, “Cầu lão tổ tông bớt giận.”

Thê tử của Viên Bá Khanh cũng run rẩy quỳ xuống, còn liên tục tát vào má mình, khóc lóc xin tha: “Viên thị đã chịu sự trừng phạt, bây giờ chủ quân sống không ra hình người nữa, đệ tử thượng phẩm tử thương gần như sạch sẽ, thỉnh lão tổ tông nể tình ông già nhà ta tuổi già sức yếu, tha cho ông ấy!”

Dụ phu nhân quét mắt qua linh đường trong sân, tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm quỳ gối dưới đất, cúi gằm mặt, thiếu điều vùi cả đầu xuống đất. Bà ta cười lớn, vẻ mặt đầy trào phúng, “Uổng cho các ngươi mang danh thế gia vọng tộc! Năm xưa Dụ Viên thế mạnh, bốn nhà chúng ta liên thủ bao vây tiễu trừ Bách Lý Quyết Minh oai hùng biết bao. Hiện tại chúng ta điêu tàn, các ngươi cũng chỉ biết quỳ dưới chân ác quỷ này để cầu sinh. Nếu con cháu các ngươi biết các ngươi cầu xin ác quỷ tha mạng, chúng nó sẽ cảm thấy thế nào?”

Bà ta lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hai mắt Bách Lý Quyết Minh, “Muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi. Bách Lý Quyết Minh, xưa nay ngươi khinh thường tiên môn Giang Tả, ngày trước lúc leo lên môn đình núi Bão Trần, ánh mắt của ngươi nhìn bọn ta hệt như nhìn đống rác vậy. Nhưng ngươi hãy nhìn thằng đồ đệ ngươi đích thân dạy dỗ xem, xem nó là hạng người gì? Sơn Âm Sở Chí Thiện ức hiếp hắn, nhưng sao lại liên lụy đến già trẻ lớn bé Sở gia? Đồ đệ ngươi diệt cả nhà họ Sở, ngay cả con chó con mèo cũng không tha. Trận tỉ thí ở núi Thiên Đô, đám quỷ quái của hắn tàn sát tiên môn, có bao nhiêu thiếu niên ngoan hiền vong mạng dưới tay hắn? Ta tự biết bản thân mình không phải người tốt, nhưng Tạ Tầm Vi thì khác ta chỗ nào!”

Bách Lý Quyết Minh hận không thể băm bà già chó chết này thành trăm mảnh, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm miệng. Bà cũng biết cho dù hôm nay ta nghiền nát con trai bà trước mặt bà thì đố ai dám làm gì ta!?”

Dụ phu nhân lập tức nín họng, một lúc lâu sau mới run giọng nói: “A Xuân vô tội, ngươi…”

“Tầm Vi mười bốn tuổi thì không vô tội à!” Bách Lý Quyết Minh suýt nữa đã cắn mẻ răng mình.

Y xoay mặt sang, giơ tay gạt nước mắt trên mặt Tạ Tầm Vi. Tám năm khốn khổ tai ách, tám năm một thân một mình, quãng thời gian không có y bên cạnh, Tầm Vi từ một đứa bé ngây thơ trở thành người thiếu niên chôn sương giá trong lòng. Tầm Vi hồi nhỏ đáng yêu như vậy, hắn trở thành dáng vẻ hiện giờ là sai lầm của hắn sao? Hắn trời sinh thuần âm, kiếp nào cũng không được chết già, là sai lầm của hắn sao? Năm sáu tuổi cả nhà hắn diệt môn, một mình hắn đến núi Bão Trần, là sai lầm của hắn sao? Trái tim Bách Lý Quyết Minh hệt như bị bóp nát, tất cả mọi người trên thế gian này có thể phỉ nhổ Tạ Tầm Vi, chỉ mình y là không thể.

Bách Lý Quyết Minh nhìn hắn thật sâu, khàn giọng nói: “Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha. Dạy mà không nghiêm là lỗi của thầy. Tầm Vi từ bé đã tang cha, ta chính là cha của hắn. Tầm Vi sáu tuổi bái nhập môn hạ ta, ta là thầy của hắn. Hắn lạm sát người vô tội, coi mạng người như cỏ rác, là ta nuôi dạy không tốt, mới khiến đức hạnh của hắn suy đồi. Tám năm gặp nạn, chịu nhiều gian nguy, là ta bảo vệ không chu toàn, mới khiến hắn trưởng thành trong vấp ngã cho đến tận bây giờ.”

Tạ Tầm Vi ngẩn ngơ, “Sư tôn…”

Bách Lý Quyết Minh nhìn hắn, cõi lòng phủ đầy bi thương. Tầm Vi chôn giấu trong lòng bao nhiêu hận thù, bao nhiêu đau đớn chứ? Y nên báo thù rửa hận cho Tầm Vi, nhưng mà y có thể bỏ của chạy lấy người, Tầm Vi còn phải sống ở nhân gian. Cho nên trước hết y phải cho Tầm Vi một con đường lui.

Bách Lý Quyết Minh đẩy hắn ra khỏi vai mình, đoạn đi đến trước mặt Dụ phu nhân: “Sơn Âm Sở thị có bao nhiêu mạng cả thảy?”

Dụ phu nhân sửng sốt, nói: “Năm mươi sáu người.”

“Tỉ thí núi Thiên Đô, dọn dẹp bớt mấy kẻ khốn nạn đó, bao nhiêu người chết?”

Dụ phu nhân tính nhẩm, nói: “Có lẽ là khoảng một trăm người.”

“Bà đem theo bao nhiêu thanh kiếm đến đây?”

“Hai trăm thanh.”

Bách Lý Quyết Minh nói: “Đủ rồi.”

Bách Lý Quyết Minh ngưng tụ linh lực nơi đầu ngón tay, luồng gió thành hình quanh người y. Lúc còn trẻ vì dạy Phong Pháp Tạ thị cho Tầm Vi, y phải cầm Phong phổ tự học chút kiến thức cơ bản, thế mà bây giờ lại có đất dụng võ. Luồng gió nâng trường kiếm dưới đất lên, tất cả trường kiếm bắt đầu rung rung.

Tạ Tầm Vi lo lắng không thôi, hỏi: “Sư tôn, người định làm gì?”

Mọi người cũng kinh hoảng nhìn nhau.

“Một thanh kiếm, một vết thương, một mạng người.” Bách Lý Quyết Minh đột nhiên phát lực, tất cả thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, y cắn răng nói, “Trả lại cho các ngươi!”

Trường kiếm đột ngột chuyển hướng, mỗi một thanh kiếm đều chỉa mũi về phía Bách Lý Quyết Minh. Ánh sáng trắng lạnh thấu xương đan thành mạng lưới lóa mắt, từng luồng sáng nhanh chóng xuyên qua thân thể Bách Lý Quyết Minh. Y không hề cắt đứt dòng linh lực đang chảy trong cơ thể để ngăn chặn cảm giác đau, từng bóng kiếm đâm thủng thành một lỗ máu đen xì trên người y. Hai trăm thanh kiếm luân phiên xuyên qua, tựa như những con én bạc vụt ngang, đau đớn lan khắp thân thể, máu đen đặc sệt thấm ướt y phục đỏ thẫm của y.

Tạ Tầm Vi sững sờ, ngơ ngác rơi lệ, “Sư tôn!”

Tổng cộng hai trăm thanh kiếm, không sót cái nào, tất cả đều để lại vết thương trí mạng trên người Bách Lý Quyết Minh. Nếu là người sống thì chỉ cần một thanh là đủ lấy mạng rồi. Không ai ngờ rằng Bách Lý Quyết Minh lại máu chiến như vậy, có hẳn hai trăm cái mạng.

Tạ Tầm Vi đau lòng không thôi, hắn hiểu, sư tôn đang trả nợ cho hắn, để sau này hắn vẫn còn chỗ đứng ở Giang Tả.

Trường kiếm rơi xuống đất, âm thanh leng keng nối tiếp nhau vang lên. Người trong đình viện đều sợ ngây người, ngay cả Dụ phu nhân cũng trợn mắt há hốc mồm. Bách Lý Quyết Minh đứng đó, hoàn toàn biến thành một người máu. Máu y nhỏ lách tách xuống mặt đất, nhuộm đỏ rêu xanh sẫm.

“Tạ Tầm Vi không còn nợ các ngươi nữa.” Bách Lý Quyết Minh cất giọng khàn khàn.

“Không nợ, không nợ nữa.” Mọi người đồng loạt lắc đầu.

“Bây giờ tới lượt bà.” Bách Lý Quyết Minh bước lên, đặt tay lên đầu Dụ phu nhân rồi d3 xuống, “Bà già độc ác nhà bà hại đồ nhi ta, đổi trắng thay đen, không biết hối cải. Để bà chết thì hời cho bà quá, Viên Bá Khanh trở thành phế nhân, kéo dài hơi tàn, kết cục của bà cũng thế. Hôm nay ta đốt trụi thân thể bà, nhưng sẽ giữ mạng bà lại, ta phải phế đi năm giác quan của bà, đốt hai tay hai chân bà, để quãng đời còn lại của bà phải sống người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Dụ phu nhân run cầm cập dưới bàn tay y, vươn tay với Dụ Phù Xuân, “A Xuân…”

Dụ Phù Xuân khóc lóc thảm thiết tiến lên, Bách Lý Quyết Minh lạnh lùng liếc cậu, thân thể cậu bị chế trụ, quỳ thụp xuống đất.

Dụ phu nhân lại nhìn chủ quân tiên môn trong sân, mọi người đều nhìn bà ta bằng ánh mắt thương hại, không một ai bước ra cầu tình cho bà.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Bách Lý Quyết Minh đột ngột tăng vọt, ngọn lửa cuồng nộ bốc cháy dưới chưởng y. Bách Lý Quyết Minh kiểm soát nhiệt độ rất chuẩn, tất cả mọi người đều thấy từng tấc da thịt của Dụ phu nhân cháy thành tro, bà ta giãy dụa thét lên, Bách Lý Quyết Minh giữ chặt đầu bà, bàn tay y như thể nặng tựa nghìn quân, bà không thể tránh thoát. Nhiệt độ ngọn lửa ở hai tay hai chân tăng cao, bà ta gào thảm thiết, tay chân cháy thành tro tàn giữa khói lửa vàng rực. Tròng mắt cũng bị nhiệt độ cực nóng làm cho tan chảy, hai lỗ tai cháy đến mức chỉ còn lại hai lỗ thủng. Lửa dập tắt, bà ta không còn phát ra âm thanh nào nữa, cả người đen xì như than, nhưng vẫn chưa chết, r3n rỉ “Hô hô” y hệt quỷ quái.

“Khương Vấn Nan.” Bách Lý Quyết Minh gọi một tiếng.

“Có!” Khương Vấn Nan vội đáp.

“Chữa trị cho bà ta, đừng để bà ta chết.” Bách Lý Quyết Minh lạnh lùng nói.

“Rõ!” Khương Vấn Nan dập đầu lĩnh mệnh.

Làm xong hết thảy, Bách Lý Quyết Minh buông thõng tay xuống, thân thể quá đau, cử động nhẹ thôi mà chỗ xương gãy kêu răng rắc liên hồi. Tận cùng của sự đau đớn là mất đi cảm giác đau, cả người y chết lặng. Y vất vả quay đầu lại, Tầm Vi vẫn đứng đó, nước mắt rơi lã chã. Y không khỏi tự hỏi mình, không biết hôm nay là máu y chảy nhiều hơn, hay là nước mắt của đồ nhi mình rơi nhiều hơn đây nữa.

Đau quá, đầu óc y choáng váng rồi dần dần trở nên trống rỗng. Y mù mờ nghĩ, quỷ quái cũng hôn mê sao? Cuối cùng cơ thể không trụ nổi nữa, hai chân mềm nhũn, y ngã vào một vòng tay quen thuộc, sau đó không còn biết gì nữa.