Độ Ách

Chương 87



Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gào rống nghe đến là phát hãi, vô số Người Không Xương thò đầu vào qua khe cửa. Sơ Tam sải một bước dài xông lên, rút đao ra chém tới tấp vào khe cửa, đầu của bọn Người Không Xương rơi xuống đất lăn lông lốc như mấy quả bầu hồ lô. Đám quỷ hầu tiến đến chặn cửa, tủ bàn ghế bị lật tung hết cả lên, những cái móng vuốt đỏ như máu vói vào qua giấy cửa sổ, suýt tí nữa thì đâm mù mắt một gã quỷ hầu. 

“Chạy xuống lỗ đi!” Sơ Tam hét to.

Mục Tri Thâm lăn một vòng kéo dãn khoảng cách với mẹ hắn. Ngẩng đầu lên thì thấy mẹ đang ngồi bó gối trước ngọn đèn, mái tóc đen dài che đi đôi gò má tái nhợt. Trong nháy mắt ấy như thể được quay trở lại rất nhiều năm về trước, hắn còn nhỏ xíu nằm trong nôi nhìn mẹ chải đầu, tóc mẹ đen bóng, chiếc lược chải xuôi đến ngọn.

Mục Tri Thâm nắm lấy cổ tay Dụ Thính Thu, “Đưa mẹ ta đi cùng.”

Mẹ ngước mặt lên, máu tươi chảy xuống từ nơi hốc mắt tối đen. Đột nhiên bà hét một tiếng inh tai, cả đám Người Không Xương tấn công càng thêm dữ dội. Lũ Người Không Xương đỏ au bắt đầu bò ra từ đống bùn máu trong phòng, đầu gối, khuỷu tay Mục phu nhân chạm đất, nghiêng đầu bò tới. Cảnh tượng này thực sự quá kinh hãi, sống lưng Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu sởn cả gai ốc. Mục phu nhân bò rất nhanh, gương mặt quái dị ngay tức khắc đã dán lại gần.

Dụ Thính Thu nói: “Xin lỗi!”, rồi giơ chân đạp một phát vào mặt Mục phu nhân, đá bay bà ra ngoài. Đồng thời túm lấy cổ áo Mục Tri Thâm, nói nhanh như gió, “Ta biết là ngươi muốn cứu mẹ, nhưng bộ dạng bây giờ của bà ấy nhìn như không thể cứu được nữa rồi, Giờ chúng ta đi tìm Tạ Tầm Vi, Bát Châm Độ Ách của hắn có lẽ có thể chữa được cho mẹ ngươi. Ngươi đi tìm hắn với ta, hoặc ta sẽ đánh ngất ngươi rồi vác đi đấy.”

Sắc mặt Mục Tri Thâm tái nhợt, hắn nặng nề đáp lại: “Được.”

Dụ Thính Thu vỗ vỗ vai Mục Tri Thâm, sau đó dẫn đầu leo xuống cái lỗ. Mục Tri Thâm vung đao Cổn Lôi chém một nhát, một vòng sấm sét xuyên qua bóng tối, vây khốn lũ Người Không Xương co quắp trong tia sét. Mẹ hắn bám vào trên tường, lạnh lùng nhìn hắn. Hắn liếc nhìn Mục phu nhân lần cuối, gác đao trên lưng rồi nhảy xuống lỗ. Những quỷ hầu khác theo sát ngay phía sau, mọi người dùng hết sức bình sinh bò về phía trước. Tia sét không cản được lũ Người Không Xương quá lâu, ngày càng có thêm nhiều Người Không Xương xông qua được điện quang, chui vào hầm ngầm.

Sơ Tam không thể không nhìn lại, có những khuôn mặt quái thai gần như đã chạm tới đũng qu4n gã. Gã nghiến răng lách về trước, quát to: “Đằng trước đi nhanh lên đi!”

Trước mắt tối đen như mực, Dụ Thính Thu cũng chẳng rõ địa đạo này có thể kéo dài đến đâu, lỡ chẳng may đi trúng đường cùng ngõ cụt thế chẳng phải là ôm nhau chết chùm à? Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nàng hỏi Mục Tri Thâm: “Nhà ngươi có cái gì mà… kỳ môn độn giáp[1] hay cơ quan lối ngầm nào không?”

[1]Kỳ môn độn giáp: là một kỹ thuật cổ của Trung Quốc, mang tính chất khoa học và lý luận thuật số cố đại. Tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật; cho biết được thời điểm nào, phương vị nào có lợi và bất lợi. Kỳ môn độn giáp được ứng dụng trong việc lựa chọn thời gian, hướng đến sự cầu tài, cầu danh, yết kiến quý nhân, khai trương, động thổ và xây cất, ứng dụng trong quân sự…

Mục Tri Thâm vừa dán lôi phù ở bên vừa đáp lời: “Không biết.”

Lôi phù làm giảm tốc độ của Người Không Xương, Sơ Tam ở bên kia được rảnh tay chút bèn cúi đầu nhìn đũng qu4n mình, túi quần đã dính đầy máu của Người không Xương, nom cứ như phụ nữ đến ngày vậy. Cũng may là gã mặc hai quần, chứ không thì cái xác này không xài được nữa rồi. Đang lúc ủ rũ tiến về phía trước, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gì đó kêu gào loạn xạ ở đằng trước. Dụ Thính Thu ở gần nhất nên ngay lập tức dừng lại, đốt ống đánh lửa lên quan sát. Ngoài kia cách một khoảng, vô số gương mặt của lũ Người Không Xương chen chúc ở đó, chúng nó nhận thấy được quầng sáng liền đảo mắt liếc xéo qua. Có vẻ như không quen với ánh sáng, chúng trợn trắng mắt nhìn về bên này.

Dụ Thính Thu ngay tức khắc quay người, quát: “Đổi hướng! Đổi hướng!”

Sơ Tam vội vàng quay đầu, la lên: “Sao lại có Người Không Xương ở đằng trước vậy chứ?”

Bọn Người Không Xương lao đến như điên, Dụ Thính Thu leo lên lưng Mục Tri Thâm, đá một đám Người Không Xương bay trở vể, “Phù chú còn không đấy!”

Mục Tri Thâm bị Dụ Thính Thu ép cho không nhìn rõ đường nổi, đành dựa hoàn toàn vào trực giác mà đi tiếp, “Trước ngực.”

Dụ Thính Thu mò mẫm lung tung bên trong (áo), túm được một xấp dày, ngay lập tức ném ra sau. Tia chớp sáng rực đan thành một mạng lưới, tiếng gào thét của Người Không Xương tràn ngập lối địa đạo. Để tránh phải quay lại chỗ cái lỗ, Sơ Tam chuyển hướng ở nơi giao lộ, đi tiếp thêm nửa nén hương nữa thì bất chợt nhìn thấy ngay trước mắt là mặt của bọn Người Không Xương chồng chéo lên nhau. Sao lại thế này? Gã sững sờ.

“Đằng trước lại có Người Không Xương!” Gã truyền âm qua.

“Cái gì?” Dụ Thính Thu nghiến răng, chú ý phía sau, “Đánh gọng kìm à?”

Làm sao mà lũ chúng nó có thể vượt qua bọn họ để chặn đường cơ chứ? Dụ Thính Thu nghĩ mãi mà không ra.

“Không đúng.” Mục Tri Thâm chạm vào một tấm lôi phù đã rách nát, “Chúng ta vừa đến đây rồi, ta đã dán lôi phù ở trong này.”

Lời hắn vừa thốt ra, mọi người nghe đã hiểu, là quỷ đả tường[2].

[2] Quỷ đả tường: Hiện tượng đi mãi mà vẫn quay về chỗ cũ. 

Mọi người ngay lập tức kiểm tra trên người mình và xung quanh, Mục Tri Thâm sờ được một thứ gì đó cưng cứng ở đai lưng, lấy ra thì thấy đó là tượng đất của Mục Diệu Dung. Con bé không nở nụ cười nữa, mà thay bằng một gương mặt lạnh như băng, sắc phấn trên đôi má đã nhạt màu. Không biết con bé này đã bám trên đai lưng của Mục Tri Thâm từ khi nào, chắc là trước lúc họ chui xuống cái hầm ngầm. Con bé đã tạo quỷ đả tường, khiến bọn họ không thể rời khỏi địa đạo này.

“Các ngươi có ai mang theo bát cóc vàng không?” Mục Tri Thâm thấp giọng hỏi.

“Ta!” Sơ Tam lấy chiếc bát vàng trong bao ra.

Bát vàng đặt trên mặt đất, chữ động run run di di chuyển, có vài chữ lần lượt nhảy ra.

“Huynh, huynh không cần muội và mẹ hay sao?”

Mục Tri Thâm xoa xoa cái đầu của con búp bê, mi mắt rũ xuống. Ánh sáng từ ống đánh lửa phủ lên khuôn mặt hắn một lớp nhũ vàng, đau thương nơi khóe mắt chân mày chẳng thể giấu được. Hắn nhẹ nhàng đáp lời: “Huynh không đi, Diệu Dung, huynh muốn tìm người chữa khỏi cho mẹ.”

“Huynh nói dối, trước kia huynh đã đi mất mà. Mẹ điên rồi, tất cả mọi người đều thay đổi, Diệu Dung sợ lắm.”

Không ai có thể tưởng tượng được làm thế nào mà quỷ hồn của một đứa trẻ lại có thể trải qua mười sáu năm cô đơn trong cõi quỷ vực vô tận này. Ai nấy đều im lặng, nỗi cô độc của quỷ hồn là điều mà người khác không thể tưởng tượng nổi, huống chi còn là ở chốn quỷ vực tăm tối, không nhìn thấy ánh mặt trời này. Dụ Thính Thu chợt nhớ lại lúc vừa rồi khi nhìn đến đôi bàn chân bó tái nhợt kia, em ấy trốn sau bình phong rồi thảy quả cầu ra để dọa bọn họ. Vì sao lại không hiện thân, Dụ Thính Thu bỗng nhiên hiểu ra, kỳ thực em ấy cũng đang rất sợ hãi.

Một ánh huỳnh quang rơi xuống.

Dụ Thính Thu sững sờ, ngẩng mặt lên, nàng nhìn thấy trong vầng sáng mạ vàng, Mục Tri Thâm lặng lẽ mà rơi lệ.

“Huynh sẽ không chạy trốn nữa.” Mục Tri Thâm nói, “Dù cho sống hay chết, gia đình chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”

Chữ động trong bát vàng ngưng rung chuyển, nơi đường hầm chìm vào trong sự tĩnh mịch dai dẳng, thi thoảng từ đằng xa vọng đến chỉ có tiếng gào thét kinh hãi của bọn Người Không Xương. Qua một lúc lâu sau, mấy con chữ động lại lần lượt nhảy ra.

“Huynh đừng khóc mà.”

Khóe môi Mục Tri Thâm nở một nụ cười buồn bã, “Huynh không khóc.”

“Huynh khóc rồi, Diệu Dung cũng buồn lắm.”

Cảnh tượng xung quanh trong chớp mắt bị bóp méo, như thể một bức màn không khí vô hình mở ra, và ở đằng sau phía bên phải xuất hiện một ngọn đèn trường minh, trên cái đế sứ men xanh khắc chi chít thanh tâm quyết, rồi những nét vẽ phù chú tinh xảo từ từ chuyển động xung quanh nó. Quỷ đả tường biến mất, lối đường hầm khôi phục về hình dáng ban đầu, một con đường chưa từng thấy trước đây lặng lẽ mở ra.

“Đi theo đèn Trường Minh đến chỗ căn hầm, cha đang ở đó.” Mục Diệu Dung nói, “Hãy dẫn cha đi đi, và đừng quay lại. Mẹ không ra ngoài được, tất cả mọi người ở Mục Gia Bảo cũng không ra được.”

“Vậy còn muội?” Dụ Thính Thu hỏi.

“Muội phải ở bên mẹ.”

“Muội…”

Ngay khi Dụ Thính Thu định nói, mấy chữ động lại đập tạch tạch vào mặt Dụ Thính Thu.

Hình như Mục Diệu Dung cáu rồi, chữ động nảy càng lúc càng nhanh, “Đừng nói nữa, mau lên. Bà cô xấu xa, đưa huynh ấy đi đi! Mọi người không phải đang tìm người đeo mặt nạ sao? Lúc trước muội lừa mọi người thôi, hắn ta đang ở trong hầm ấy.”

Chữ động dừng lại ở giữa không trung rồi rơi lả tả như trời đổ mưa. Mục Diệu Dung đã rời đi, búp bê nhỏ váy xanh lại trở về là một bức tượng đất im lìm vô hồn. Không ai dám lên tiếng, Dụ Thính Thu cũng không biết nên nói gì cho phải, nàng ta có bao giờ giỏi an ủi người khác đâu. Ống đánh lửa đã cháy hết, đôi gò má nhợt nhạt mà yên tĩnh của Mục Tri Thâm chìm vào trong bóng tối, tựa một đóa hoa lặng lẽ úa tàn. Trong tĩnh lặng, nàng nghe thấy tiếng quần áo ma xát, Mục Tri Thâm nhặt bức tượng đất lên đặt vào trong lòng ngực, rồi đi về hướng ngọn đèn Trường Minh.

Hắn đi đến dưới ngọn đèn, quay mặt lại, thản nhiên liếc nhìn bọn họ còn đang không dám thở lấy một cái.

“Thời gian không còn nhiều, nhanh chân lên.”

Dụ Thính Thu vội vàng đuổi tới, “Đi đi đi, đi tìm Tạ Tầm Vi. Hắn ta bản lĩnh như thế, kiểu gì cũng có cách.”

“Đúng đúng đúng,” một quỷ hầu khác cũng phụ họa theo, “Lang quân gì cũng làm được, Mục lang quân chớ lo, châm Độ Ách đâm xuống thì bệnh gì cũng khỏi hết.”

Mọi người đang định bước đến, nhưng đột nhiên vào đúng lúc này, một bàn móng vuốt gầy guộc trắng bệch xuyên thủng tấm ván gỗ trên đầu bọn họ. Vụn gỗ bay tán loạn, bộ móng vuốt kia túm lấy cổ áo Dụ Thính Thu, lôi cả người nàng ta ra ngoài.

_______________

“Ta biết một đại phu đấy, biết đâu lại chữa khỏi cho Người Không Xương.”

Bách Lý Quyết Minh khoanh chân ngồi trên mặt đất, mở một cái hộp gỗ sắt ra. Họ cầm theo một ngọn đèn Trường Minh để rọi vào, cái này thì không cần Bách Lý Quyết Minh phải dấy lửa nữa. Nương theo ánh sáng, bên trong hộp có mấy quyển kinh sách, Bách Lý Quyết Minh nhìn sơ sơ thì đều là Vũ Trùng Triện của người Mã Tang, y đọc không hiểu bèn đáp qua cho Sư Ngô Niệm. Thằng nhãi này bản lĩnh cũng ra gì phết, không biết lôi từ đâu ra sách dịch Vũ Trùng Triện sang chữ Hán, còn đưa lại cho Bách Lý Quyết Minh một quyển, mà tiếc là Bách Lý Quyết Minh không thích đọc.

“Hửm?” Sư Ngô Niệm ngoái lại nhìn y.

“Bùi Chân, ngươi từng nghe thấy chưa?” Bách Lý Quyết Minh vờ như lơ đãng mà hỏi.

Tên của người kia như có hơi ấm, chỉ cần nói ra là có thể phỏng miệng, cứ như thể y vừa lén lút làm chuyện gì đó mắc cỡ lắm nên trong tim cứ đập bình bịch.

Sư Ngô Niệm mỉm cười gật đầu, “Bùi tiên sinh nổi danh nên tất nhiên cũng đã từng nghe qua. Nghe nói trẻ tuổi tài cao, phong thái uyên bác tuấn tú, hiểu biết sâu rộng. Tầm Vi cô nương cũng từng được khám và chữa bệnh, sao, có đúng như lời đồn không?”

“Hừ.” Bách Lý Quyết minh chậc một tiếng, “Cũng gần thế. Mấy cái khác không nói chứ y thuật thì quả thực không tồi, đưa Mục Kinh Huyền ra ngoài rồi ta sẽ tóm hắn đến đây, để hắn cứu ổng.” Nói xong, nơi đầu tim y bất giác thịch một cái, “Thằng cháu này trí trá lắm, ngươi về làm mấy cái cùm vàng rồi ta sẽ nhốt hắn vào trong hầm giam. Khóa ở cổ chân một cái, ở cổ một cái, mỗi bên cổ tay một cái nữa, tổng cộng là bốn.”

“…” Sư Ngô Niệm liếc nhìn y, cười một tiếng, “E là Bát Châm Độ Ách không cứu được Mục tông chủ đâu.”

“Ngươi chưa thấy nên không biết thôi, chờ ta trói hắn về đây ngươi sẽ biết ngay.” Bách Lý Quyết Minh nói.

Chỉ sợ ý của Túy Ông không phải ở rượu (có dụng ý khác), Sư Ngô Niệm bật cười, suy nghĩ của sư tôn sao hắn lại không hiểu được cơ chứ? Kiếm cớ bắt hắn để nhân cơ hội trả thù mà thôi. Bát Châm Độ Ách của hắn cũng chẳng phải là toàn năng, về cơ bản là không thể cứu nổi đám Người Không Xương da thịt nát rữa và xương cốt thì đã nhũn hết này được. Nhưng Mục phu nhân lại có hi vọng, nếu mà đuổi được con ác quỷ Tây Nan Đà kia đi thì Mục phu nhân có lẽ còn đường sống.

Không nói nhảm với vị sư tôn không chịu làm việc đàng hoàng kia nữa, hắn cúi đầu cẩn thận đọc quyển kinh trong hộp. Thời gian có hạn, không thể nào đọc cho hết được. May mà có khả năng xem đến đâu là nhớ đến đấy, hắn lật giở đọc nhanh như gió cuốn, ghi nhớ nội dung rồi quay lại nghiền ngẫm cẩn thận.

Bách Lý Quyết Minh chán muốn chết, tay chống đầu nghĩ đến Bùi Chân. Chờ khi nào trói hắn ta đến đây, sẽ hành hạ hắn trong hầm giam. Hôm nay cù chân, ngày mai cù nách, không cho mặc quần áo, tốt nhất là tr4n truồng cho hả dạ. Ý tưởng này quá hay, Bách Lý Quyết Minh không kìm được mà cười khúc khích.

Sư Ngô niệm lạnh lùng cất lời: “Nếu cha nuôi đang rảnh thì đi tìm cái gương đồng bát giác kia đi.”

“Ờ.” Bách Lý Quyết Minh đứng dậy, tra xét khắp mọi nơi.

Quan tài đen được đặt ở nơi sâu trong đại điện, như thể có hàng ngàn hàng vạn hắc ám ngưng tụ, lại gần chút thôi cũng thấy khó chịu. Bách Lý Quyết Minh cố tình né xa nó rồi mở vài cái hộp ra, lúc thì trải mấy cuộn giấy ố vàng, lúc thì lật giở mấy tài liệu đã mục nát. Trần đời Bách Lý Quyết Minh ghét nhất là đọc sách, mở ra nhòm mà thấy ghét, vẫn cứ là giao hết cho thằng con nuôi hiếu học đi. Những chiếc hộp này được đặt không theo thứ tự nào cả, nom như người ta bước vào trong cái là để bừa để bãi, phía đông tây nam thì chất một đống, còn phía bắc là cái quan tài lớn kia.

Bách Lý Quyết Minh quan sát kỹ cách sắp xếp của những chiếc hộp này, thấy có hơi nghi ngờ. Lúc còn sống, vì muốn che giấu tai mắt người đời nên khi vận chuyển hàng hẳn là y sẽ không ở lại đây quá lâu, rất có thể đặt xuống là đi luôn. Nếu đã như vậy, nó phải được vận chuyển theo lô và chất thành chồng, nhóm đầu tiên một chồng, nhóm thứ hai một chồng. Thực trạng tại hiện trường cũng chính xác là như thế, những chiếc hộp gỗ sắt này đều được xếp thành từng chồng một.

Nhưng Mục Bình Vu từng nói lão đã đến đây ba lần, hai lần đầu là để đặt hộp gỗ sắt, còn lần thứ ba là đặt quan tài. Nhưng mà hộp gỗ sắt trong điện rõ ràng có ba chồng, cộng với cả quan tài gỗ mun đen thì hắn phải đến đây ít nhất là bốn lần.

Chả nhẽ Mục Bình Vu ăn no rửng mỡ nên đã sắp xếp hộ. Cơ mà lão đâu cần phải… lấy riêng ra mấy hộp rồi xếp thành chồng khác cơ chứ?

Không bình thường, không bình thường. Bách Lý Quyết Minh lẩm nhẩm, đoạn mở bừa một chiếc hộp gỗ sắt cao đến nửa người, một chiếc gương đồng đã gỉ xanh đập ngay vào mắt. Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Bách Lý Quyết Minh mừng rơn, bèn thả đèn Trường Minh xuống rồi cầm chiếc gương đồng kia lên. Thế nhưng ánh lửa vừa bừng lên, ngay tức khắc phải sững sỡ. Dưới quầng sáng của dầu bơ, trong chiếc hộp lớn này thấy đầy những gương đồng bát giác, cái lớn cái nhỏ nằm ngang nằm dọc, kiểu gì cũng có.

—–