*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thính đường lặng ngắt như tờ, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy bọn họ có hơi là lạ, bèn hỏi: “Sao các ngươi không nói gì?”
Nắng chiều đi qua mắt cửa[1] thẫm đỏ, len vào lớp lưới hoa văn của khung cửa sổ, vẽ lên mặt đất một hình họa đẹp như vằn hổ. Sư Ngô Niệm đứng đó, nửa người quay lưng về phía ánh sáng, mà một bên khuôn mặt lại ẩn trong bóng tối. Chỉ thấy hắn cười rộ lên, đôi mắt dưới lớp mặt nạ thâm sâu tựa biển.
[1] Mắt cửa /门簪/: Đây là cách gọi của người Hoa ở Hội An, còn người Trung gọi là môn trâm (trâm cài cửa) bởi nó có hình dáng giống trâm cài tóc. Đây là một bộ phận cửa trong kiến trúc truyền thống Trung Quốc, là chốt gỗ gắn khung cửa với trục ngang bên trong.
(Nó là 4 cái cục tròn tròn trên cửa ý:v)
“Vậy phải chúc mừng cha nuôi rồi,” hắn ngoài miệng nở nụ cười nhưng bên trong không chút ý vui, “Người đâu, chuẩn bị xe và ngựa. Hôm nay Mục lão gia tử đưa tang, bách gia tiên môn đã đến tiễn đưa linh cữu, chủ quân của Mục gia ở Dương Hạ chắc hẳn vẫn còn đang ở thành Tầm Châu, chúng ta sẽ đến đại trạch Mục gia, lập tức xuất phát.”
Mọi người cùng sững sờ, Sơ Tam lắp bắp hỏi: “Đi thật…thật ạ?”
Sư Ngô Niệm im lặng liếc sang, sóng mắt có thể ví như nước giếng lạnh ngắt.
Sơ Tam rùng mình, mọi người nối gót nhau đi qua chuồng để dẫn ngựa.
Bách Lý Quyết Minh đánh ngựa đi tuốt đằng trước, Sư Ngô Niệm cưỡi ngựa theo sau, một đám quỷ hầu cùng chúng tôi tớ nô tì tấp nập nối đuôi nhau ở phía cuối. Dụ Thính Thu cũng đến góp vui, tay giơ ngang trán che nắng rồi nhìn về sau, ùn ùn một đoàn đầu người tóc đen. Khí thế phô trương đến nhường này, giữ đủ thể diện cho Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh hết sức hài lòng, không ngớt lời khen ngợi hắn đúng là đứa con hiếu thuận.
Đi qua dưới lầu gác trên cổng thành, bách tính đứng bên đường vừa trông thấy Bách Lý Quyết Minh vào thành, nhất thời sợ đến mức không dám ho he, trốn hết vào trong mấy cửa hàng gần đó. Trước đó Ác Đồng đã gây ra một đống tai họa, bởi vì mang thân thể của Bách Lý Quyết Minh, nên giờ chụp hết lên đầu y. Bách Lý Quyết Minh không thèm để ý, nghênh ngang hống hách lao trên đường. Dân chúng thò đầu ra nhìn, chỉ trỏ đám người bọn họ.
Móng ngựa lộc cộc phi qua cầu Thanh Thủy, đi qua phố Sơn Tiền, đạp lên những chiếc lá bạch quả vàng ươm dưới đất, rồi rẽ quặt vào lối đường hầm sâu hút lạnh lẽo. Hôm nay đưa tiễn linh cữu Mục Bình Vu, quan tài được đưa lên núi, khách khứa đều đã trở về để ăn bữa cỗ đám ma sau cùng ở Mục trạch. Mục Tri Thâm ém nhẹm tin tức Mục Bình Vu tự sát, cũng chỉ nói với bên ngoài là lão chết thọ tại nhà, thanh thản ra đi trong giấc ngủ. Ông cụ ngót nghét trăm tuổi, chết thọ tại nhà là hỉ tang nên đám tang không treo vải trắng, có mấy đứa con nít đùa giỡn chơi nhảy ô ở đó.
Ấy thế mà lại đúng lúc, con ngựa của Bách Lý Quyết Minh ghìm cương trước thềm đá dưới cổng Mục gia, ném roi ngựa cho người hầu, rồi nghênh ngang bước qua bức tường bình phong tiến vào sân nhà. Tiệc bàn bày đầy sân lớn, những nhân vật có máu mặt của tiên môn đều tề tựu đông đủ. Với tính tình của Mục Tri thâm, vốn định phát tang khiêm tốn, thế nhưng thông tri cáo phó trong tộc sẽ khó tránh khỏi truyền ra khắp tiên môn. Mục Bình Vu là một nhân vật được trọng vọng trong Giang Tả, đương nhiên sẽ có lũ lượt người đến phúng viếng. Dù cho đã cố tình giản lược tang lễ nhưng cỗ bàn vẫn được bày từ sảnh đường ra đến cổng lớn.
Bách Lý Quyết Minh vừa bước vào, những người đang ăn uống linh đình dưới hiên thoắt cái nín bặt như nhìn thấy ma, đồng loạt ngước mắt nhìn.
Bách Lý Quyết Minh không biết họ, nhưng họ lại biết Bách Lý Quyết Minh. Tám năm trước, dung nham quỷ vực thiêu rụi núi Bão Trần thành vùng đất khô cằn, trước đó không lâu thì Tẩy Nghiệp Kim Hỏa đốt trụi khắp đỉnh núi Thiên Đô, chủ quân Viên gia Viên Bá Khanh bây giờ hẵng còn đang thoi thóp trên giường, không ai lại không biết một Tu La Ác Sát như vậy.
Mục Tri Thâm đứng dưới mái hiên nhìn bọn họ, vẻ mặt thờ ơ, tựa như cũng chẳng bất ngờ là mấy. Chỉ khi nhìn thấy Dụ Thính Thu đứng sau hóng hớt ra mặt, ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước thoáng dừng lại.
“Ăn đi, cứ tiếp tục ăn đi.” Bách Lý Quyết Minh chắp tay sau lưng tiến vào trong, “Yên tâm đi, ta không tới tìm các ngươi.”
Không một ai nuốt trôi, dưới sân và trong sảnh đường đều im phăng phắc.
Đưa mắt một cái thì bắt gặp Dụ Phù Xuân, cậu ta đã là chủ quân Dụ gia rồi, ngồi ở bàn đầu. Dụ Phù Xuân đứng lên hành lễ với Bách Lý Quyết Minh, run rẩy hỏi: “Vãn bối bái kiến Bách Lý tiền bối…” Trên mặt là vẻ không thể tin nổi, “Tần thiếu hiệp… Người thật sự là Bách Lý tiền bối?”
“Có đúng là ta hay không, ngươi nhìn bọn chúng sợ đến nhũn cả trứng còn không biết à?” Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ cái bụng bự của cậu ta, “Cường tráng hơn nhiều ha.”
Dụ Phù Xuân đỏ mặt, cúi đầu nhéo nhéo ngón tay nhỏ giọng hỏi thăm: “Tầm Vi muội muội vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.” Bách Lý Quyết Minh vỗ vai cậu ta: “Chừng nào thì ngươi đi? Rỗi rãi ta dẫn ngươi đi gặp con bé, hôm nay tạm không trò chuyện được, ông đây có việc phải làm đã.”
Y quay người lại, quỷ hầu kê đến cho y một chiếc ghế tay ngai bằng gỗ Hoàng Hoa Lê (gỗ sưa), đặt ở ngay dưới di ảnh của Mục Bình Vu. Y ngồi về sau với khí thế đao to búa lớn, đưa mắt quét một vòng. Không người nào dám thở mạnh hay đi ra ngoài, còn cơm trong miệng cũng không dám nhai. Con nít chẳng biết gì muốn nói chuyện, cha mẹ lập tức bịt cái miệng nó lại. Người đàn ông mặc y phục đen ngồi ở nơi cao nhất tỏa ra sát khí, trên mặt viết rất rõ “Hôm nay ông đây không vui, ai chọc vào, ông cho cả nhà đứa đấy xuống mồ”. Cảnh tượng thê thảm ở núi Thiên Đô hiện lên rõ mồn một trước mắt, Viên gia thiệt hại gần hết các đệ tử thượng phẩm mà vẫn không thể phong ấn được con quỷ này, nào có ai dám lên tiếng.
Sư Ngô Niệm ngồi xuống bên cạnh, nhận lấy chung trà quỷ hầu dâng lên, cúi đầu nhấp một ngụm, mặt không cảm xúc.
Hắn chờ sư tôn mở miệng, thể như đang chờ tin chết. Hắn muốn tận mắt nhìn sư tôn cầu hôn, đây là một dạng tự hành hạ bản thân, dùng đao khoét vào tim mình, khoét cho máu chảy đầm đìa, vậy là hắn có thể hạ quyết tâm làm ra chuyện không thể quay đầu – khóa sư tôn lại. Xây một khu vườn lớn bằng vàng bách luyện, trồng cỏ quyết minh và cây hoa kim ngân, tái hiện lại núi Bão Trần năm ấy. Từ nay về sau sư tôn sẽ là chú chim trong lồng của hắn, dù sư tôn có yêu hắn hay không thì sư tôn cũng chỉ có thể làm con chim tước trong lòng bàn tay hắn. Kinh mạch đau đớn âm ỉ, hắn rũ mi, nắm chặt mạch đập của mình.
Sư tôn cất tiếng, nhưng không phải là gọi Dương Hạ Mục thị.
Hắn hỏi: “Hạ Đường Bùi thị đã đến rồi chứ?”
Thính đường sau một hồi im ắng, mọi người lặng lẽ quay đầu lại, ánh mắt đầy thương cảm mà nhìn một chiếc bàn ở trong góc. Có mấy người đàn ông trung niên để râu run run rẩy rẩy đứng dậy, dắt díu nhau đứng ra giữa, bái lạy Bách Lý Quyết Minh.
“Các ngươi là người Bùi gia?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
“Dạ, dạ.” Người đàn ông dẫn đầu cầm tay áo lau mồ hôi, gắng hết sức giữ cho giọng nói ổn định đáp lời: “Vãn bối là Bùi Tử chủ quân Bùi gia, đây là mấy người huynh đệ của ta. Sớm đã nghe nói Bách Lý trưởng lão trở về nhân gian, nhưng bởi Hạ Đường xa xôi hẻo lánh nên vẫn chưa đến bái kiến được, mong trưởng lão rộng lòng bỏ quá cho. Hôm nay đích thân Bách Lý trưởng lão hỏi đến, không biết… không biết là Bùi thị có thể giúp gì cho ngài?”
Đệ đệ đứng sau của gã sắp bật khóc, dập đầu nói: “Chúng ta nhất định sẽ xông pha nơi khói lửa làm vui lòng trưởng lão!”
“Hừ.” Bách Lý Quyết Minh quan sát bọn họ từ trên xuống dưới, tên nào tên nấy đều là cái dạng thậm thụt gian xảo, cũng không biết sao mà nuôi ra được Bùi Chân. Bách Lý Quyết Minh hỏi Bùi Tử: “Dáng dấp ngươi và con trai ngươi thật khác nhau.”
Bùi Tử không hiểu Bách Lý Quyết Minh có ý gì, đầu óc hoang mang mà luôn miệng hùa theo: “Không giống, không giống.”
“Con của ngươi cũng không đến à?” Bách Lý Quyết Minh lại hỏi.
“Không đến.” Bùi Tử lắc đầu, “Đều là mấy thằng non dại chưa va chạm việc đời, dẫn ra ngoài mạo phạm đến trưởng lão lại không hay.”
“Mạo phạm?” Bách Lý Quyết Minh cười gằn hai tiếng.
Y bỗng nhiên chồm tới, túm lấy cổ áo của Bùi Tử, kéo đầu Bùi Tử đến trước mặt. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngưng thở, tưởng chừng như trong bầu không khí có sương tuyết đang ngưng kết lại.
Người đàn ông hỏi một cách hung ác: “Ta hỏi ngươi, con trai ngươi Bùi Chân là một tên khốn nạn có đúng hay không?”
Bùi Tử sững sờ một hồi, không rõ Bách Lý Quyết Minh có ý gì. Gã biết có một lang quân bí ẩn mượn thân phận con trai gã để hành tẩu tiên môn, nhưng không phải là Tầm Vi cô nương chữa bệnh ở chỗ lang quân kia sao? Nghe nói là chữa được giờ tung tăng vui vẻ, tươi cười rạng rỡ cơ mà. Rốt cuộc là đúng hay không đúng đây? Gã gần như bật khóc, mặt như đưa đám đáp lại: “Đúng…không đúng…đúng, đúng không…?”
Bách Lý Quyết Minh nhìn cái gã hèn nhát này run cứ như cầy sấy, bỗng chốc thấy thật vô nghĩa. Từ cái mặt nhăn nhúm giàn giụa nước mắt của Bùi Tử, không thể nhìn ra nét cười xinh đẹp ở Bùi Chân. Trong lòng chợt suy sụp, như thể bị một bàn tay móc sâu vào thịt, đau nhức nhối.
Y hất văng cổ áo của Bùi Tử ra, giọng nói đầy căm hận: “Cút đi cho ông. Nói với thằng con của ngươi, nếu đã cưới vợ thì ngoan ngoan ở trong nhà đi. Sau đó cụp cái đuôi lại mà làm người, nếu còn õng ẹo lả lơi, ta sẽ lột cái lớp da yêu tinh của hắn đấy.”
Không hiểu nửa câu sau, nhưng ít nhiều đã hiểu được nửa câu đầu. Bùi Tử luôn mồm đáp vâng, vừa lăn vừa bò với mấy gã huynh đệ, thậm chí còn không kịp chào hỏi với Mục Tri Thâm.
Bách Lý Quyết Minh nhìn bóng lưng chạy trối chết của mấy gã kia, bực bội muốn giết người.
“Dương Hạ Mục thị đâu?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Động tác uống trà của Sư Ngô Niệm chợt khựng lại, hắn đeo mặt nạ nên không nhìn rõ được biểu cảm.
Bàn thứ hai bên tay trái có vài người đứng lên, cổ rụt lại như chim cút bước ra giữa, bái lạy Bách Lý Quyết Minh.
Gia chủ của Dương Hạ Mục thị cũng là một gã trung niên, trên miệng có ria mép, dáng dấp nom như con chuột chũi. Trán gã đổ mồ hôi lạnh, giọng run run: “Vãn bối Mục Sùng, gia chủ Mục gia ở Dương Hạ, bái kiến Bách Lý trưởng lão.”
Bách Lý Quyết Minh đang cáu kỉnh, nhìn ai cũng không hòa nhã, liếc gã một cái, còn tưởng là Bùi Tử ban nãy lại quay về rồi. Dõi mắt nhìn qua, cái đám chủ quân quản sự trong tiên môn tên nào tên nấy cũng đầu tròn mắt dẹt, mặt thì hung dữ, cứ như cả một bàn toàn là mấy con lật đật để râu. Bách Lý Quyết Minh ghét bỏ thấy rõ: “Sao mà tiên môn các ngươi trông giống nhau thế? Đau hết cả mắt.”
Mục Sùng đau thương che mặt lại, không dám ngẩng đầu.
Bùi Chân không đến đây. Đột nhiên Bách Lý Quyết Minh cảm thấy mình thật tẻ nhạt, sao lại đến đây không biết nữa? Ẩn giấu trong lòng sự mong đợi đáng xấu hổ, Mục Bình Vu đưa tang, biết đâu Bùi Chân sẽ đến phúng viếng. Nhưng hắn ta không tới. Bách Lý Quyết Minh nghĩ rằng bản thân mình thật nực cười, gặp được rồi thì có thể làm gì chứ? Đánh hắn một trận, đánh cho thành cái đầu heo mặt chó rồi thả cho hắn về nhà, vợ hắn lại đau lòng nâng mặt hắn mà hà hơi, hai vợ chồng ôm nhau khóc lóc, cùng nhau mắng mỏ Bách Lý Quyết Minh ỷ thế hiếp người.
Cưới Mục Quan Quan thì có ích gì? Bùi Chân vốn đĩ có quan tâm đâu, hắn ta có vợ, sau này còn sẽ có cả con nhỏ, cả nhà hắn đoàn viên êm ấm hòa thuận, một lão quỷ lông lá mốc meo liên quan gì đến hắn?
Ai nấy câm như hến nhìn người đàn ông đang ngẩn người thất thần kia, không biết y đang nghĩ cái gì. Bách Lý Quyết Minh nhìn khắp xung quanh, tất cả mọi người sợ y, nghĩ rằng trong thiên hạ này không có ai địch lại y, thế nhưng đám người này lại không biết, một thằng khốn nạn tên Bùi Chân đã tàn nhẫn đùa bỡn y.
Lòng y ngập tràn đau đớn, nhưng không làm sao được.
“Chán rồi, không chơi nữa.”
Bách Lý Quyết Minh liếc nhìn túi vàng dưới tay, trộm được từ chỗ Bùi Chân, y không muốn nữa. Trên cổ tay vẫn còn buộc dây cột tóc của Bùi Chân, dơ hầy, lâu ngày chưa giặt, không còn thấy rõ màu sắc ban đầu, y cứ tiếc không giặt. Vứt thôi, cũng đâu cần nữa, y tháo dây cột tóc xuống, ném cho Mục Sùng cùng với cả túi vàng, rồi bỏ đi một mình.
Mục Sùng ôm cái túi bao bố đựng đầy vàng mà mặt ngơ ngác.
Ánh mắt mọi người đều vô cùng kỳ dị và tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không hiểu nổi rốt cuộc Bách Lý Quyết Minh tới đây để làm gì. Sư Ngô Niệm nhìn bóng lưng cô độc của y, vẻ mặt hết sức phức tạp. Bách Lý Quyết Minh mặc xác bọn họ, một mình ra đến cửa, ngựa cũng không cưỡi, bước đi trên phố không có mục đích. Mặt trời chiều như một mảnh giấy mỏng, ánh sáng màu son nhuộm đỏ lên những chiếc lá bạch quả vàng ươm, phủ kín mặt đường lát đá. Bóng y kéo dài, lẻ loi trơ trọi, dáng vẻ đáng thương của sự cô độc.
Một mình y bước qua cầu, đám đông thoi đưa xung quanh như ảo ảnh, lướt qua vù vù, để lại một mình y cô đơn chiếc bóng. Đi đến giữa cầu, một đôi chim uyên ương bơi ra từ dưới vòm cầu, y ném một hòn đá, đập vào một con trong đó quẫy nước loạn lên kêu quàng quạc. Y đúng là đồ khốn nạn tính tình xấu xa như vậy đấy, y không dễ chịu thì cả thiên hạ cũng đừng mong được dễ chịu. Tâm trạng vẫn chưa khá hơn, lại đến bên hồ ném đá tiếp, hòn đá nảy tõm tõm đến mấy lần rồi chìm vào gợn sóng tròn. Y lại cảm thấy tẻ ngắt, ôm tay áo băng qua con ngõ nhỏ được lát đá sâu và dài. Một người đàn bà quấn khăn xanh ngồi xổm dưới con sư tử đá giặt quần áo, miệng cất vang điệu hát dân gian của Giang Nam.
Nơi góc ngõ không người, Bách Lý Quyết Minh ngồi xổm dưới chân tường nhìn lá rụng đầy trên đất. Y nghĩ, sống thật vô nghĩa mà.
Một đôi giày đen dừng ở trước mặt, y ngẩng đầu lên, trông thấy gò má của Sư Ngô Niệm. Thằng nhãi này cúi đầu nhìn y, dưới chiếc mặt nạ sắt là đường cằm tinh tế, thoạt nhìn thật giống Bùi Chân.
“Lúc đến Mục gia, tại sao không cầu thân mà lại tìm người Bùi gia?” Sư Ngô Niệm hỏi.
“Ông đây vui,” Bách Lý Quyết Minh rất không có kiên nhẫn, “Thích tìm bọn chúng kiếm chuyện đấy.”
“Rõ ràng đã nói là muốn cầu thân, vì sao lại không nhắc đến?” Sư Ngô Niệm lại hỏi.
“Không muốn nhắc đến nữa, chán chết.” Bách Lý Quyết Minh nói.
“Nếu đã chán, vậy vì sao lại định cầu thân?”
Bách Lý Quyết Minh khó chịu, không muốn để ý đến hắn, “Đứng sang một bên được không, ảnh hưởng ta ngắm cảnh rồi.”
“Tại sao sau khi biết chuyện Bùi tiên sinh thành thân, người lại kỳ quái như vậy?” Sư Ngô Niệm vẫn liên tục đặt ra câu hỏi, “Cha nuôi, không phải là người ghét Bùi Chân sao? Con đã nói rồi, người muốn cái gì con sẽ cho người cái đó. Một cái đầu người mà thôi, con sẽ cho người mang đến.”
Sư Ngô Niệm mỉm cười, nét cười thầm lặng từ từ nở rộ trên môi.
“Xem ra cha nuôi cũng không muốn giết hắn.” Hắn mập mờ cười khẽ, “Căm thù đến tận xương tủy, nhưng lại nhớ mãi không quên, cha nuôi thật lạ lùng đấy.”
Thằng oắt này lải nhà lải nhải, Bách Lý Quyết Minh càng lúc càng bực mình, “Ngươi nói xong chưa? Hôm nay tâm trạng ta không tốt đâu, tránh xa ta ra một chút. Ta không muốn giết Bùi Chân, cũng không muốn lấy vợ, ta chỉ muốn được yên tĩnh một mình trong chốc lát thôi! Mau cút đi cho ông, để ông yên!”
Gió thổi đến, một chiếc lá bạch quả rực rỡ nhẹ lướt qua giữa hai người.
Sư Ngô Niệm nhìn y, trong ánh mắt mềm mại mang theo ý cười lấp lánh. Bách Lý Quyết Minh chợt cảm thấy có gì đó không đúng, y mặt đối mặt, mắt đối mắt với người đàn ông này, nắng chiều chiếu rọi lên khuôn mặt Sư Ngô Niệm, cái cằm trắng nõn của hắn như thể trong suốt. Trái tim Bách Lý Quyết Minh bỗng dưng nảy lên đập thình thịch, bởi vì ánh mắt chòng ghẹo này hết sức quen thuộc với y.
Cũng có một người cười đến là rạng rỡ lấp lánh như thế, tựa làn gió xuân thổi tan lớp băng vụn trên mặt hồ.
Sư Ngô Niệm chậm rãi rút từ trong ngực ra một cái dây cột tóc đã bẩn, người này ngại dây cột tóc dơ nên chỉ lấy hai ngón tay mân mê.
“Dây cột tóc này là của ai? Vì sao cha nuôi lại mang theo bên người?” Hắn ta ung dung nhìn Bách Lý Quyết Minh, “Để con đoán xem, chẳng lẽ là của Bùi tiên sinh Bùi Chân ư?”
“…” Bách Lý Quyết Minh cuống cuồng, không thèm nghĩ ngợi đã chộp lấy cái dây cột tóc, nhét thẳng một mạch vào trong miệng.
Không ngờ được Bách Lý Quyết Minh lại hành động như vậy, người mà thấy núi Thái Sơn sụp đổ vẫn có thể tỉnh rụi như Sư Ngô Niệm cũng phải lấy làm kinh ngạc. Dây cột tóc khó nuốt, Bách Lý Quyết Minh bị ội đến mấy lần, vỗ ngực gắng mà nuốt xuống. Sau đó dựng thẳng lưng, mặt dày nói: “Dây cột tóc ở đâu, sao ta không nhìn thấy?”
Sư Ngô Niệm dở khóc dở cười, “Thôi vậy, con không làm rộn với người nữa. Con hỏi người,” Hắn quyết tâm phải làm rõ chuyện này, “Rốt cuộc người thích ai?”
“Mắc…mắc mớ gì đến ngươi?”
Người đàn ông trước mặt từng bước đến gần, cái bóng to lớn bao trùm lên Bách Lý Quyết Minh, y nhận thấy nguy hiểm, rồi như linh cảm được điều gì, trong lòng bắt đầu thấy hốt hoảng.
“Rốt cuộc người thích ai?” Sư Ngô Niệm lại tiến lên một bước, khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn là mấy tấc.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi…Ngươi muốn làm gì!” Bách Lý Quyết Minh hoảng thật rồi.
Y lùi về sau, bỗng chốc lưng đập vào tường, lưng bị cộm đến là đau.
“Trả lời con.” Sư Ngô Niệm thấp giọng.
“Mục Quan Quan.” Bách Lý Quyết Minh đáp.
“Người nói lại lần nữa?” Sư Ngô Niệm nheo mắt lại, nơi hai đầu lông mày bão tố âm u.
Hắn ghét nghe cái tên này.
Bách Lý Quyết Minh là con lừa ngoan cố, cắn chết cái tên này không nhả, ” Mục Quan Quan!” Y quay đầu đi lầm bầm, “Ta cứ thích Mục Quan Quan đấy, làm sao, ngươi giỏi thì đánh ta đi.”
“Đánh người?” Sư Ngô Niệm tức đến mức kinh mạch cũng thấy đau, “Trái lại con thật sự muốn đánh cho người một trận ra trò đấy.”
Hắn bất chợt nghiêng người, chống một tay lên bức tường gạch đá thô ráp, gò má lướt qua những tia nắng sáng rực, hôn lên môi Bách Lý Quyết Minh. Khoảnh khắc ấy khi hai người chạm vào nhau, mặt trời về chiều như bị nuốt chửng giữa họ, những chiếc lá bạch quả rơi lả tả trong đất trời loang sắc vàng hổ phách, rồi rơi trên mái tóc họ.
Hơi thở trong trẻo và nam tính, mái tóc thoang thoảng hương thơm, đôi môi mềm mại ngọt ngào, tất cả đều tỏ rõ… Sư Ngô Niệm chính là Bùi Chân. Bách Lý Quyết Minh nhớ rõ hương vị trên môi Bùi Chân, nhớ rõ nhiệt độ nơi đầu lưỡi của Bùi Chân, vào những đêm kiều diễm khó tả thành lời ấy, không biết bao nhiêu lần y đã chạm đến sự ngọt ngào bí ẩn thuộc về Bùi Chân mà chưa ai biết đến. Giờ đây, tại giờ này khắc này, dưới nắng hoàng hôn ở Tầm Châu, hết thảy những điều đó đã trở lại.
Hôn môi thôi còn chưa đủ, Bùi Chân tách mở hàm răng y, đưa đầu lưỡi miêu tả chiếc răng nanh của y. Tâm sen sáu cánh nóng bừng lên, đập thình thịch, mãnh liệt tới nỗi đụng đến xương sườn nơi lồng nguc đau nhói. Sư Ngô Niệm, không, Bùi Chân vòng tay ôm lấy y, vầng hào quang của tà dương đổ xuống, hình như y đã đặt mình vào trong một thế giới không tồn tại. Tiếng la hét qua bức tường ngăn, tiếng rao hàng, hay âm thanh khi chiếc bánh xe của xe ngựa nghiến qua nền đá… Tất cả trôi đi thật xa, y chỉ còn nghe thấy hơi thở của họ hòa quyện vào nhau.
Bùi Chân hôn đủ rồi, khẽ đứng dậy. Trong ánh chiều tà dần buông, hắn tháo chiếc mặt nạ xuống. Đôi mắt đen láy, gương mặt trắng ngần, quả thực là ngọc bích không tỳ vết. Hắn là thần tiên ở trên cao trong bức họa bích, chẳng phải dưới nhân gian. Bách Lý Quyết Minh nhìn gương mặt quen thuộc này, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mông lung.
Người đàn ông xinh đẹp lại ngang ngược này ôm eo Bách Lý Quyết Minh, hơi thở nóng bỏng vấn vít bên tai y, cúi đầu hỏi:
“Tiền bối, ta cho người thêm một cơ hội nữa, cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ một chút, rốt cuộc là người thích ai?”