Cang Chung cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn buông tay mình ra, rời khỏi đôi môi của cô. Nhìn thấy dòng máu đỏ trên môi Tư Dương, Cang Chung lại chạnh lòng. Hắn đưa chiếc lưỡi của mình liếm lấy vết đỏ, nuốt chửng vào trong.
“Em thà để bản thân bị đau chứ không muốn nói chuyện với ta đúng không Tư Dương?”
“Được thôi, em cứ làm những điều mà em muốn.”
Cang Chung tức giận bỏ ra ngoài.
Ở trong này, Tư Dương nghe tiếng cửa được đóng lại, cô mới chầm chậm mở mắt ra. Cô ghê tởm lấy tay của mình lau đi vết bẩn trên miệng của mình. Trong ánh mắt hiện rõ sự chán ghét.
Sau khi Cang Chung rời khỏi phòng, hắn bực tức đi xuống nhà. Nhìn thấy mẹ và Mai Đình ngồi ở ghế sofa, hắn nhớ đến chuyện bà thả Tư Dương đi thì không vui. Gương mặt lạnh nhạt bước xuống lầu, Cang Chung đi đến chỗ của họ. Hắn tỏ vẻ khó chịu:
“Tại sao mẹ lại để cô ấy đi khi không có sự cho phép của con?”
“Mẹ…”
Bà ta lúng túng không biết giải thích thế nào. Mai Đình ngồi bên cạnh liền lên tiếng.
“Anh không thể trách cô được. Chuyện này là do Tư Dương muốn, cô chỉ đồng ý cho chị ấy rời đi.”
Hắn lạnh lùng hỏi Mai Đình:
“Đồng ý là đồng ý thế nào? Mai Đình, hay là em cũng nhúng tay vào việc này?”
Bị nghi ngờ, Mai Đình vội vã biện minh cho bản thân mình.
“Anh đừng nói bậy. Em không biết gì cả.”
Thấy con trai vẫn muốn truy cứu chuyện này, bà đau khổ nói với Cang Chung:
“Đến cả ta mà con cũng muốn trách đúng không? Con có biết lúc con không có ở đây đứa con gái đó đã làm gì không? Nó đã mắng ta còn muốn dùng những món ăn kì lạ để ép ta ăn. Nó uy hiếp ta như thế, chẳng lẽ ta không có quyền sợ nó ư!”
Những giọt nước mắt giả tạo lăn xuống gò má của bà.
Những giọt nước mắt của bà làm Cang Chung trở nên mềm lòng. Hắn nguôi ngoai đi cơn giận của mình.
“Nếu như Tư Dương đã làm những hành động đó với mẹ thì con sẽ thay mặt cô ấy xin lỗi mẹ.”
Hắn cúi đầu xuống, hành lễ với mẹ của mình thay cho Tư Dương. Thấy con trai đã chịu tin lời mình, bà lau đi những giọt nước mắt trên mặt từ tốn nói với hắn:
“Ta cũng không trách gì con bé, chỉ cần nó cư xử lễ phép thì ta sẽ chấp nhận hết.”
Thật không uổng công bà rơi những giọt nước trên mặt. Cang Chung, đứa con trai hiếu thảo của bà sao có thể để mẹ của mình chịu uất ức được. Nhưng mà trong lòng bà lại dấy lên sự lo lắng. Tư Dương vẫn chưa rời khỏi đây, bà không thể yên lòng mà rời đi. Đứa con trai yêu quý của bà hôm nay vì nó mà xin lỗi bà. Nếu lỡ như sau này, nó còn làm chuyện tồi tệ nào nữa thì con trai của bà liền gánh lấy hết trách nhiệm thay cho nó ư! Còn chưa nói đến việc, gia đình của cô lại là một hải tặc. Ai biết một ngày nào đó, gia đình của cô lợi dụng danh tiếng của con trai bà mà đi làm chuyện xấu. Việc này sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp đô đốc của Cang Chung. Không thể để chuyện này xảy ra được. Bà cần phải nói rõ với Cang Chung.
“A Chung, con có biết gia đình con bé làm nghề gì không?”
Cang Chung ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình. Hắn có chút ngỡ ngàng khi nghe mẹ nhắc đến gia đình của Tư Dương. Nếu như hắn nói với bà, gia đình của Tư Dương là một hải tặc thì bà sẽ nghĩ sao. Hay hắn nên bịa ra một lý do nào đó để bà không phải lo lắng. Cang Chung đắng đo suy nghĩ.
“Sao mẹ lại hỏi chuyện này?”
“Chẳng lẽ mẹ quan tâm đến gia đình của con dâu mình không được sao? Việc này mà con cũng cấm mẹ, thế thì mẹ sẽ không hỏi nữa. Con thấy hài lòng rồi chứ?”
Bà chuyển sang vẻ mặt tức giận, ánh mắt nhìn sang hướng khác.
“Mẹ đừng giận, con không có ý đó. Được rồi, nếu mẹ muốn biết thì con sẽ nói nhưng mẹ hãy thật bình tĩnh nghe con nói.”
Cang Chung quyết định nói sự thật cho bà nghe thay vì dùng một lý do nào đó để lắp đi sự thật. Hắn bình tĩnh nói:
“Gia đình của cô ấy là một hải tặc.”
Bà liền mắng hắn:
“Thật ngông cuồng! Con còn biết vai mình đang gánh vác cái gì không?”
“Đương nhiên con biết rồi thưa mẹ.”
“Biết sao còn cưới?”
“Vì yêu thưa mẹ.”
Hắn không e dè mà nói thẳng lý do của mình với bà. Nghe xong lời này, bà không hết tức giận mà trách mắng:
“Con là một đô đốc đứng về chính nghĩa mà lại đi yêu một cô gái hải tặc. Con không thấy mâu thuẫn sao A Chung? Mẹ sinh con ra chính là vì muốn con bảo vệ đất nước chống lại cái ác, cái xấu.Đằng này, con vừa bảo vệ chính nghĩa mà lại có lưu luyến cái phi nghĩa. Vậy con có chấp hành trách nhiệm của mình khi gặp gia đình của cô ta không?”
Lời trách tôi của mẹ khiến hắn không thể phản kháng được.Hắn biết những lời của bà là đang quan tâm đến hắn, sợ hắn sẽ cảm thấy khó xử giữa đôi bên. Nhưng Cang Chung lại đinh ninh nói với bà:
“Thưa mẹ, con biết việc mẹ đang lo lắng là đúng nhưng con cũng có cách của riêng mình để không bị khó xử giữa đôi bên.”
“Cách sao? Con vì yêu mà lấy cô ta, vậy con còn thể làm việc gì quá đáng hơn cho cô ta! Mẹ thấy con chỉ đang biện minh cho chính bản thân mình. A Chung, mẹ nghĩ con chỉ là tình cảm nhất thời, trong lúc còn chưa lúng sâu vào trong đó con hãy buông bỏ đi.”
Buông bỏ? Hắn nghe mà không lọt tai. Tại sao lại buộc hắn phải buông bỏ thứ mà hắn muốn? Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn muốn, không ai có quyền ngăn cấm hắn kể cả đó có là người thân của mình. Cang Chung đanh thép:
“Không thưa mẹ. Con mong rằng mẹ đừng nói đến việc này một lần nào nữa. Sau này, con cũng không mong mẹ có bất kì hành động nào không đúng với cô ấy như việc hôm nay.”
“Con đang đe dọa mẹ đấy à, A Chung? Nếu con đã nói vậy thì mẹ không cần phải ở lại đây làm gì cả.”
Bà tức giận đứng dậy, bỏ đi. Mai Đình thấy thế cũng vội chạy theo.
“Cô ơi, đợi cháu với!”
Một lúc sau, bà đem hành lí của mình chuẩn bị rời khỏi phủ. Trước khi đi, bà không quên nói với Cang Chung một câu:
“Nếu như con còn không chịu ly hôn với nó thì sau này đừng gọi ta bằng mẹ nữa. Ta không có một đứa con không biết nghe lời.”
Cang Chung chẳng nói gì, hắn chỉ đứng im nhìn mẹ rời đi. Sau đó, gọi người bắt xe cho bà và Mai Đình trở về biệt thự.
“Hãy đảm bảo rằng mẹ của ta an toàn trở về nhà.”
Về phía Thập Hải. Sau khi cậu cùng với cha và hai anh của mình trở về nhà. Lúc này, mẹ của họ đang chuẩn bị bữa cơm tối cung với một số đầu bếp trên thuyền. Nhìn thấy con thuyền của chồng mình, bà vui vẻ chạy ra ngoài nghênh đón.Thuyền trưởng Rạng Đông đứng ở trước mũi thuyền nhìn thấy vợ và một số người khác ra chào đón. Con thuyền từ từ cập bến.Ông ta bước qua con thuyền bên cạnh, cô vợ của ông liền chạy đến ôm lấy ông như lời chào mừng ông quay trở về.
“Mừng anh và các con quay trở về nhà bình an.”
“Ha ha ha, anh thì có làm sao đâu. Chỉ có bọn nhỏ khi thấy người lạ là núp vào trong thuyền.
Thuyền trưởng Rạng Đông bật cười thành tiếng, đùa giỡn với vợ của mình.
“Cha, bọn con có núp vào trong thuyền đâu. Đấy là do công việc của bọn con ở bên dưới mà.”
Bình Minh không phục lên tiếng giải thích.
“Ở trong khoan thuyền làm công việc nên con mới không nhìn thấy người lạ. Đó không gọi là sợ thì là nữa hả đồ ngốc.”
“Sao lại như vậy được. Cha nói không thuyết phục gì hết.”
Minh Hoàng cũng đứng ra phản đối suy nghĩ của ông ta. Bà mẹ đứng bên cạnh chẳng hiểu họ đang nói gì với nhau. Nhưng bà biết, lúc này bà nên bênh vực cho hai đứa con của mình.Mẹ của Thập Hải nhẹ nhàng nói:
“Anh nghĩ bản thân là thuyền trưởng muốn bắt nạt ai thì bắt nạt à! Bữa tối hôm nay anh không được ăn cơm đâu nhé.”
Bà chỉ ngón tay của mình vào ngực của Rạng Đông mà đẩy nhẹ. Sau đó liền bảo đám con của mình đi vào trong dùng bữa tối. Mấy tên thuộc hạ cũng có phần, họ vừa đi vừa cười khúc khích vì ai đó hôm nay không được vợ cho ăn cơm.
Thuyền trưởng Rạng Đông nhìn theo vợ bất lực, ông ta đứng bên ngoài quát lớn.
“Hôm nay anh mới là người có công lao nhất mà!”
Vừa dứt lời thì chẳng còn ai ở bên ngoài. Ông ta quay qua quay lại liền cong chân chạy vào bên trong.