Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung

Chương 36: Trồng xuống rồi lại muốn đào lên!



“Tiền sẽ có thể mua được tất cả những thứ có thể dùng tiền, cho nên mấy cô gái thường sẽ thích điều này.”

Thượng Phong tận tình nói với hắn.

Nghe những lời cậu nói, Cang Chung lại chợt nghĩ đến chuyện lúc sáng. Hình như Tư Dương đã sung sướng khi nhìn thấy tiền. Nếu thật sự cô thích thế thì hắn sẽ cung cấp tiền cho cô mỗi ngày. Chỉ cần cô cảm thấy vui là được.

“Tiền có thể làm đám con gái hạnh phúc!”

“Ừm.”

Thượng Phong gật đầu đầy sự chắc chắn. Nhìn thấy Cang Chung im lặng vẻ mặt thể hiện rõ tâm trạng, cậu tò mò hỏi:

“Nhìn cậu, tôi thấy được sự phiền muộn. Nói xem, có chuyện gì tôi có thể giúp cậu được không.”

“Ha, một chút chuyện vặt không đáng nhắc đến.”

Lúc này, cô chủ quán đi ra đưa phần nước cho Cang Chung và Thượng Phong. Nhận được thứ mình cần, Thượng Phong không ở lại trò chuyện cùng với Cang Chung. Cậu đứng dậy, tay cầm theo hai ly cà phê của mình chuẩn bị ra về. Trước lúc đi còn không quên nói lời tạm biệt với Cang Chung.

“Khi nào nhận được thiệp mời, chúng ta lại gặp nhau.”

“Được.”

Tầm giữa trưa, Cang Chung từ bên ngoài trở về nhà. Khi ấy, Tư Dương đang ở sau vườn. Cô đang bận bịu trồng mấy hạt giống của hoa hướng dương. Hôm nay, đột nhiên cô lại có tâm trạng trồng loại hoa yêu thích của mình trên sân vườn của Cang Chung. Mặc dù biết bản thân không thích nơi đây nhưng cô vẫn chưa biết khi nào mới có thể rời khỏi được đây. Vì muốn bản thân không trong biệt phủ rộng lớn này nên cô đã nghĩ ra việc trồng hoa yêu thích của mình.

“Phu nhân, để tôi giúp cô một tay.”

Lan Huệ bưng một thùng nước đến để cho Tư Dương có cái để dùng. Lúc đầu, khi Tư Dương nói muốn trồng cây thì cô ta đã ngăn lại và nói sẽ trồng giúp. Vì cô là phu nhân của đô đốc, sao có thể làm những việc động đến tay chân như thế được. Hơn nữa, để đô đốc trở về nhìn thấy việc này thì lại trách tội xuống. Phận làm tôi tớ sao có thể gánh nổi. Nhưng dù thế, Tư Dương vẫn một mực giành lấy công việc này. Cô không muốn bất kỳ ai đụng đến thứ mà cô yêu thích. Cô muốn đích thân mình trồng nó trên đất.



“Cô để nó qua một bên giúp ta.”

Vẫn đang hăng hái trồng cây, Tư Dương không hề nhận ra sự xuất hiện của Cang Chung từ phía sau. Lan Huệ muốn lên tiếng nhắc nhỡ cô nhưng Cang Chung lại giơ tay lên miệng bảo cô ta im lặng. Bàn tay phẩy nhẹ một cái ra hiệu cho Lan Huệ rời đi nhưng không được phát ra tiếng động làm ồn đến Tư Dương trồng cây.

Trông chốc lát, trên sân vườn chỉ còn lại Tư Dương và Cang Chung. Hắn đứng im lặng ở phía sau chăm chú nhìn cô mà không hề phát ra tiếng động. Còn Tư Dương thì vẫn tập trung vào công việc của mình. Một lúc sau, những hạt giống của cây hướng dương đã được chôn sâu xuống đất. Cô lấy nước do Lan Huệ chuẩn bị mà tưới lên những cái hố hạt giống mà cô đã đào. Xong xuôi, Tư Dương lấy tay mình gạt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Không nhanh không chậm mà đứng dậy. Nhưng vì ngồi quá lâu nên hai chân mềm nhũn ra khiến cô có chút choáng váng, đứng không vững, cả thể như bị mất thăng bằng mà nghiêng về một bên. Cứ tưởng là bản thân sẽ ngã xuống đất nhưng cô may mắn được một vòng tay chắc khỏe đỡ lấy, giọng nói trầm thấp vang bên tai.

“Cẩn thận!”

Tư Dương tưởng rằng Lan Huệ đỡ lấy mình nhưng chợt nhớ giọng nói không phải của con gái. Vì điều này, cô quay lại nhìn người trước mặt mình.

“.…!”

Cô há hốc mồm vì biết được người đó là chính là Cang Chung. Hắn nhìn cô với ánh mắt chu đáo như đang quan tâm đến tình hình của cô.

Sự xuất hiện của hắn khiến cô ngạc nhiên, vội rời khỏi vòng tay của hắn mà chỉnh chu lại quần áo của mình. Cang Chung nhìn cô gấp gáp chỉnh lại quần áo của mình, một vài sợi tóc rơi xuống phía trước của cô. Vì muốn giúp cô tém lại phần tóc đi, hắn theo phản xạ tự nhiên giơ tay mình về phía trước, mấy ngón tay nhẹ nhàng tém sợi tóc nằm im vào một chỗ. Hành động không báo trước của hắn làm cô giật mình. Tư Dương lùi về sau, hỏi:

“Anh muốn làm gì?”

“Ta chỉ tém mấy sợi tóc cho em thôi.”

Thấy Tư Dương phản ứng mãnh liệt, Cang Chung hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đáp lại cô. Hắn mỉm cười ôn nhu nhìn cô tỏ ra thân thiện.

“Tôi…tôi có thể tự làm được.”

Cái nhìn ôn nhu của Cang Chung khiến Tư Dương có phần yếu lòng. Cô lúng túng khi hắn đột ngột đối xử nhẹ nhàng với mình. Mọi khi, hắn vẫn hay khó chịu và hành động như một con dã thú đang lăm le con mồi. Còn bây giờ, hắn lại giống như một chú mèo con. Thái độ của Cang Chung làm Tư Dương không thể thích nghi trong một lúc được.



“Em đang trồng thứ gì bên dưới đất vậy? Là cây hay hoa?”

Cang Chung ngồi xổm xuống, hắn chăm chú quan sát chỗ lớp đất ẩm ướt mà Tư Dương vừa tưới.

“Tôi chỉ trồng một số cây hướng dương, nếu anh không thích tôi chiếm đất của nhà anh thì tôi sẽ lấy hạt của nó lên.”

Nghĩ rằng hắn không thích việc cô trồng hoa. Tư Dương không chần chừ mà dùng tay định bới lớp đất lên để lấy số hạt vừa rồi nhưng Cang Chung bất ngờ ngăn cô lại. Hắn nói:

“Làm gì thế? Trồng xuống rồi lại muốn đào lên!. Vậy lúc đầu đừng có gieo hạt.”

”Nhưng tôi tưởng…”

“Tưởng gì chứ?”

Con ngươi đen nhánh của Cang Chung nhìn chằm chằm lấy Tư Dương, chờ đợi câu phản hồi từ cô.

“Không có gì.”

Bị nhìn chằm chằm, cô có chút e thẹn, cúi nhẹ mặt xuống để không chạm mặt với hắn.

Hai người im lặng, không ai nói lời nào. Không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng khó nói. Cang Chung chưa bao giờ cảm thấy lời nói trong lúc này lại khó khăn vô cùng. Cổ họng như có thứ gì đó chặn lại làm hắn không thể thốt ra thành lời. Tư Dương cũng đứng lặng im chẳng nói lời nào.

Lúc này, một tiếng ngựa “hí” làm họ bừng tĩnh. Ánh mắt theo phản xạ nơi phát ra âm thanh mà hướng về phía đó. Trước cửa nhà, một chiếc xe ngựa dừng lại ở cổng nhà của Cang Chung. Người ở trong xe bước xuống chính là người hầu của cụ đô đốc Trịnh, Trạch Mường.

Hắn ta đứng trước cửa gọi lớn vào trong nhà.

“Ngài đô đốc có ở nhà không?”