Tối hôm đó, mẹ Tư Dương bảo Thập Hải ở lại tàu của mình ngủ một đêm. Vì trời tối, đi thuyền một mình rất nguy hiểm. Với lại, mấy lũ răng nhọn rất thích đi săn mồi vào ban đêm. Có một mình nó càng dễ tấn công. Thập Hải không thể từ chối được mẹ của Tư Dương nên đành thuận theo ý bà mà ở lại đây ngủ một đêm.
Mẹ của Tư Dương đương nhiên sẽ không để con rể phải thiệt thòi. Bà đi qua chỗ Cang Chung bảo hắn cút ra mũi tàu mà ngủ, còn chỗ này thì để cho Thập Hải ngủ. Cang Chung cũng không cầu xin bà ta điều gì mà rời đi ngay đến cả chăn, gối hắn cũng không lấy. Bà ta thấy hắn ngày càng quá quắt liền mắng một câu: “ Biết là ám khí như vậy thì từ lúc đầu để ngươi chết luôn cho rồi.”
Cang Chung nghe được lời này thì khựng lại, hắn quay đầu lại nhìn bà ta một cái mới rời đi.
“ Bác à, thật ra con ngủ chỗ nào cũng được. Bác không nên đuổi anh ta đi như vậy.” Thập Hải thấy bà nói có hơi quá. Dù sao hắn cũng đang bị thương, ngoài trời sương gió lạnh lẽo rất dễ bị nhiễm bệnh. Chỉ sợ ở bên ngoài một đêm hắn sẽ đỗ bệnh. “ Bác, hay là con và anh ta ngủ hung với nhau cũng được.”
“ Thôi, con đừng có quan tâm đến nó làm gì. Người ở đâu chứ có phải người nhà của mình đâu mà con lo. Mặc kệ nó đi.” Bà ngăn Thập Hải lại. Bởi vì lòng tốt của con người đôi khi chỉ đổi lại sự tàn nhẫn của họ thôi. Tốt quá, thành ra bản thân lại trở thành người thiệt nhiều nhất.
Bà bắt đầu hồi tưởng về việc của hai mươi năm trước. Khi bà và chồng mình đi qua một hòn đảo hoang lúc này bà đang mang thai Tư Dương, vô tình phát hiện một người đang nằm bất động ở trên đảo. Vì có lòng tốt nên bà mới ra tay cứu giúp. Nhưng khi hắn phục hồi cũng là lúc bi kịch xảy ra. Thật ra người mà bà cứu lại là một Đô đốc Hải quân. Quân lính sau khi biết tin hắn đang ở trên tàu hải tặc thì tất cả lực lượng đều bao vây. Cứ tưởng tên Đô đốc có tình người vì bà đã cứu hắn một mạng mà tha cho họ một con đường sống. Nhưng thật không ngờ, bọn chúng không những không tha mà còn xác hại các đoàn viên trên tàu. Đứa con trai sáu tuổi của bà cũng vì vậy mà mất mạng. Một đoàn tàu gồm một trăm thành viên chỉ còn lại một thành viên duy nhất sống sót sau vụ việc đó. Rất may là đứa con trong bụng của bà vẫn còn khỏe mạnh. Nhưng cũng chính vì điều đó mà bà rất ít khi cứu người. Mặc kệ họ là người tốt hay xấu. Điều đó cũng giải thích cho lí do tại sao bà không thích Cang Chung như vậy.
Vào lúc giữa khuya, con tàu đang dập dìu trên những cơn sóng nhỏ. Từ phía đằng xa một đoàn quân lính với ba chiếc chiến hạm đang đến gần. Ba chiếc tàu đang từ từ đến chỗ Cang Chung đang đứng. Mọi hành động của chúng đều nhẹ nhàng đến im tĩnh lạ thường. VÌ có như vậy mới không đánh thức đến những người bên trong tàu.
Một tên Phó Đô đóc bước ra, ông ta bước về phía trước nói với Cang Chung: “ Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần ngài ra lệnh thì tất cả sẽ tiến hành theo kế hoạch.”
“ Sáng sớm ngày mai là thời điểm thích hợp để hành động.” Cang Chung nhìn vào màn đêm u tối, trong lòng lại có những suy nghĩ táo bạo.
Cang Chung nói chuyện với người của mình xong thì cho bọn họ lui. Còn hắn thì đi đến phòng của Tư Dương. Cô và Lục Châu ngủ chung một phòng. Vì bên ngày không có cửa phòng, chỉ có một tấm rèm che ngang nên Cang Chung dễ dàng đi vào bên trong. Hắn không muốn đánh thức Lục Châu nên nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tư Dương. Giọng nói nhè nhẹ áp bên tai Tư Dương. Cô đang ngủ ngon thì bị hơi thở bên tai làm thức giấc. Mở mắt ra thì nhìn thấy Cang Chung nhưng sự xuất hiện đột ngột của hắn làm cô giật mình định hét lên. Cang Chung được chuyện này sẽ xảy ra liền đưa tay bịt miệng cô lại. Hắn thì thầm với cô : " Ra bên ngoài với ta.", nói xong Cang Chung buông tay ra. Hắn bước ra ngoài trước.
Một lúc sau, Tư Dương đi ra bên ngoài. Nhìn thấy Cang Chung đang đứng ở mũi tàu, cô nhẹ nhàng bước đến hỏi: " Anh tìm tôi có việc gì ư!"
Cang Chung quay lại nhìn cô với ánh mắt trìu mến. " Ta có một thứ này muốn cho cô xem."
" Là gì vậy?" Tư Dương tò mò. Cô đi theo sau Cang Chung.
Đột nhiên cô thấy hắn bước qua một con tàu khác, trong lòng có chút hoài nghi. Làm sao bên ngoài lại có một con tàu lớn từ khi nào được chứ. Trước lúc đó, chẳng phải chỉ có mỗi con tàu của cô thôi ư!
Cang Chung nằm lấy tay của Tư Dương " Đây là tàu của người nhà ta, em không cần phải sợ." Hắn không để Tư Dương nói lời nào mà dẫn cô đi qua con tàu.
Ấy vậy mà Tư Dương cứ như một đứa trẻ đi theo sự dẫn dắt của người lớn. Cô không phản kháng mà bước qua. Nhưng cô đâu biết rằng, từ khi cô đặt chân lên con tàu này thì cuộc đời của cô đã bước sang một trang mới.
Cang Chung đưa cô đi vào bên trong. Mọi thứ bên trong làm Tư Dương bị thu hút. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con tàu hoành tráng và sang trọng như này. Xem ra cô đã cứu được một chàng trai giàu có. Chỉ nghĩ thôi, Tư Dương đã cười híp mắt. " Đây điều là của anh sao! Công nhận trong tàu của anh cảm giác thích thật."
" Nơi đây sớm muộn gì cũng là của em thôi." Cang Chung lẩm bẩm trong miệng.
Cô còn đang đi tham quan thì đột nhiên bị Cang Chung nắm tay lại. Hắn nói, có một chỗ còn đẹp hơn ở bên ngoài hỏi cô có muốn đi xem không.
Tư Dương ngây thơ không biết rằng bản thân đang bị lừa. Cô vui vẻ đồng ý với hắn.
Cảm giác như được ý nguyện, Cang Chung đưa cô đến căn phòng của mình. Tư Dương ngây thơ bước vào bên trong. Còn hắn đứng ở trước cửa nhẹ nhàng khoá trái.
" Trời, căn phòng mơ ước của tôi và Lục Châu. Anh Cang Chung, tôi có thể dẫn Lục Châu đến đây không ?" Tư Dương hớn hở. Nếu như Lục Châu mà biết được sự giàu có của Cang Chung và những thứ mà cô em gái thường hay mơ ước đều có thật ở đây thì sẽ thích đáng điên mất.
" Không được, vì nơi đây chỉ dành cho mình em thôi."
" Hả!" Cô không hiểu Cang Chung đang nói cái gì quay lại nhìn hắn thì thấy hắn đang chặn ở trước cửa. Vẻ mặt có chút khác lạ.
" Tư Dương, em đã bước vào đây rồi thì cũng nên biết thân phận của ta." Lời nói kèm theo sự ma mị của Cang Chung làm cho Tư Dương cảm giác lo lắng. " thân phận gì chứ!"
" Tôi là một Đô đốc Hải quân."
Câu nói ngắn gọn của Cang Chung như sét đánh ngang tai. Cô không thể tin được chuyện hắn là một Đô đốc. Tư Dương hoài nghi hỏi lại: " Anh đang đùa à!"
" Không, những gì ta nói đều là sự thật." Thái độ chắc chắn của Cang Chung khiến cô không dám phủ nhận được.
Tư Dương biết mình đã bị mắc bẫy của hắn. Cô lùi về sau, cầu xin hắn thả mình ra. Nhưng Cang Chung vất vả lắm mới dụ cô lên đây làm sao nói thả là thả được. Hắn cười điểu một cái rồi đi đến chỗ cô. Thấy hắn tiến đến, Tư Dương bất giác lùi lại nhưng phía sau cô lại chính là chiếc giường. Vì thế mà cô ngã người xuống. Cang Chung nhân lúc này mà đẩy cô xuống rồi đè lên người cô. " Sao lại hoảng sợ như vậy."
" Làm ơn thả tôi ra đi!" Tư Dương sợ đến muốn khóc cầu xin hắn thả mình ra.
Cang Chung dùng hai tay của mình giữ chặt hai tay của Tư Dương ở hai bên. Hắn hỏi cô:" Em và tên kia đã từng hôn nhau chưa?"
Nhưng Tư Dương lại không đáp lại lời hắn. Điều này, khiến hắn không vui liền nói:" Em chịu trả thành thật với những câu hỏi của ta thì ta sẽ thả em ra, cho em trở về với gia đình."
Tư Dương tưởng hắn đang nói thật mà ngây thơ tin lời của hắn. " Đã từng."
" Vậy có tiến triển hơn mức đó không?" Cang Chung hơi cáu gắt hỏi.
" Chưa từng."
Nhận được câu trả lời của Tư Dương, hắn cảm thấy hài lòng.
" Hình như ta thấy em không thành thật thì phải." Cang Chung cố tình khiêu khích Tư Dương.
" Không, tôi nói thật. Chúng tôi chưa làm chuyện đó mà." Cô uất ức mà giải thích. Nhưng hắn sớm nào quan tâm đến chuyện đó. Cang Chung dùng tay của mình cầm chặt hai cổ tay của cô đặt ở phía trên đầu. Bàn tay còn lại thì vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô. Hắn nói:" Nếu em nói thật thì để ta kiểm trả thử."
Câu nói của hắn vốn có ẩn ý khác. Tư Dương nhận ra bản thân đã bị gài liền vùng vẫy. Nhưng sức của phụ nữ sao bì được với sức của đàn ông. Cang Chung trực tiếp hôn lên đôi môi của cô. Hắn dùng lưỡi để nếm vị ngọt trên môi, còn tham lam mà cắn một miếng. Tư Dương đau đớn mà thốt lên tiếng kêu: " Ư.."
Điều này, vô tình lại kích thích con người bên trong hắn. Cang Chung rời khỏi đôi môi của cô, hắn nói:" Hình như em đang quyến rũ ta thì phải."