Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung

Chương 40: Thảo dược của Hạ gia



“Bác Hạ, ý bác là muốn gả con gái bác cho cháu đúng không?”

Gia Ngân e thẹn mà đứng ép bên người cha của mình. Biết được điều này, phú ông cười nói:

“Cậu có cần nói thẳng thắn vậy không.”

“Thế thì con phải đi hỏi vợ của mình xem cô ấy có muốn con nạp thêm thiếp.”

Từ “vợ” mà Cang Chung nhắc đến làm Gia Ngân há hốc mồm nhìn hắn. Cô ta không thể tin được Cang Chung đã đi lấy vợ. Nếu thật sự hắn có tổ chức hôn lễ thì sao cô ta lại nhìn nghe người trong thị trấn hay bất kỳ ai nhắc đến việc này. Một đô đốc thành hôn chắc chắn không thể im ắng như thế này được.

Gia Ngân nghi ngờ nói:

“Anh kết hôn từ khi nào? Chẳng lẽ cha của em cũng không được anh mời đến tham dự hay sao?”

“Đúng, hôn lễ tổ chức nhỏ nên anh không mời ai đến tham dự cả.”

Lời của Cang Chung như sát vào vết thương của cô ta. Năm Gia Ngân mười lâm tuổi, đấy là lần đầu cô ta gặp được Cang Chung. Khi đó, cô ta cùng với cha của mình đi đến khu quân đội để gặp một người bạn. Lúc đi ngang qua một ao nước sâu, Gia Ngân vô tình bị trượt chân ngã xuống nước. Cha cô ta đứng trên bờ lo lắng gọi người đến giúp đỡ.

Chẳng biết cô ta đã ở dưới nước bao lâu, nhưng khi vừa tỉnh dậy, đập vào mắt cô ta chính là gương mặt thanh tú ướt đẫm những giọt nước. Chính ngay lúc đó, trái tim cô ta bỗng đập thình thịch như đang dao động vì thứ gì đó. Nhưng mà khi đó Gia Ngân vẫn chưa hiểu yêu là như thế nào.

Từ sau hôm đó, mỗi ngày cô ta đều nhớ mong đến hình ảnh của Cang Chung trong tâm trí mình. Cứ tưởng bản thân đang bị,cha Gia Ngân có cho mời bác sĩ đến chữa bệnh nhưng lại không tìm ra được căn bệnh nào cả. Vào một ngày nọ, Gia Ngân tình cờ nhìn thấy Cang Chung đang đi trên đường cùng với đồng đội của mình. Lúc đó cô ta đã chắc chắn rằng bản thân không mắc bệnh mà đấy sự rung động của cô ta đối với Cang Chung. Sự mến mộ và yêu thích ấy đã theo cô ta suốt mấy năm trời. Gia Ngân luôn mong mỏi bản thân có thể lớn thật nhanh để có thể xin cha gả cho Cang Chung. Nhưng khi giấc mơ sắp thành hiện thực lại nghe Cang Chung nói bản thân đã lấy vợ. Chẳng có vết thương nào lại đau đớn hơn vết thương lòng.

Gia Ngân bỗng bật khóc, cô ta tức tưởi chạy ra ngoài.

“Con gái, con gái!”

Phú ông Hạ nhìn con gái đang vội vã chạy đi, ông ta cảm thấy sót con mà quay sang trách Cang Chung.

“Cậu là đồ vô ơn! Ăn cháo đá bát! Cha của cậu đã nợ tôi rất nhiều, thân làm con trai như cậu thì phải biết điều với ơn nhân của mình chứ. Phì! Cang gia mấy người là lũ vô ơn!Con gái tôi có chuyện gì thì cậu không yên đâu Cang Chung.”

Nói xong ông tức giận bỏ đi.

“Hừm!”

Cang Chung thở dài, hắn nớ lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra. Tâm tình không tốt, quay trở lại chỗ của Tư Dương.

Bên ngoài buổi tiệc.

“Con gái, con đừng buồn nữa. Thằng nhóc đó chẳng biết tốt xấu, con xinh đẹp như thế này lại từ chối. Vợ của nó chưa chắc đã đẹp như con đâu.”

Phú ông vừa an ủi vừa trút giận thay cho Gia Ngân. Nhưng cô ta vẫn không ngừng khóc, giọng nghẹn ngào nói với cha của mình:

“Thưa cha, trái tim con chỉ có mỗi hình bóng của anh Cang Chung. Nếu như anh ấy đã lấy vợ thì trái tim của con cũng như đã chết. Con không muốn sống với một trái tim vô cảm được cha ạ! Hãy tha lỗi cho con gái bất hiếu.”

Vừa dứt lời, Gia Ngân liền lao đầu vào gốc cây gần đó để tự sát. Phú ông hoảng sợ vội khuyên ngăn con gái.

“Đừng làm vậy con!”

Ông ta nắm lấy hai tay của Gia Ngân kéo cô ta ra khỏi gốc cây. Gia Ngân chính là đứa con gái duy nhất của Hạ gia, ông ta không thể trơ mắt nhìn con mình chết vì một tên đàn ông được.

“Cha cứ mặc kệ con đi, con không muốn sống nữa.”



Mặc cho phú ông có căn ngăn nhưng Gia Ngân vẫn vùng vẫy muốn tự sát.

Lúc này, có tiếng bước chân đang đến gần phía họ. Đột nhiên một cái bạt tay vô cớ vào mặt Gia Ngân.

Chát.

Một tiếng kêu rõ đau khiến cô đứng hình. Phú ông đứng bên cạnh cũng bất ngờ vì điều này. Đứa con gái yêu quý của ông ta chưa bao giờ ăn một roi đòn nào lại bị ăn một cái tát trước mặt ông. Sự tức giận khiến ông ta không phân biệt được gì. Nhìn thẳng vào mắt của người kia hùng hổ nói:

“Phó đô đốc Mac, ông có biết mình vừa làm gì với con gái của tôi không?”

Đối mặt với câu hỏi của phú ông, phó đô đốc Mạc lại ung dung phủi tay nói một cách thản nhiên:

“Đương nhiên, tôi vừa thay ông cho nó ăn một cái tát.”

“Ông nghĩ bản thân là ai mà dám ra tay đánh con gái của tôi hả?”

Phú ông túm lấy cổ áo của phó đô đốc gằn giọng. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm định trả thù cho con gái của mình. Nhưng với một phú ông và một quân nhân, ông ta căn bản không thể làm được điều ấy. Phó đô đốc trực tiếp cho ông ta một cú đấm vào ngay con mắt trái khiến ông ta đau đớn ngã lăn ra đất.

“Ông...!!!”

Ôm con mắt trái của mình, phú ông lồm cồm bò dậy.

“Hai cha con các người nhu nhược nên mới bị Cang gia dắt mũi.”

“Ông nói cái gì?”

“Còn không phải ư! Nếu năm đó ông không bị lời nói ngon ngọt họ đem báu vật gia truyền của mình để cứu sống mạng của Cang Nguyên thì bây giờ con gái của ông cũng không phải đau khổ như vậy.”

Nói đến đây, phú ông chợt nhớ đến chuyện năm xưa.

Năm đó, khi Cang Nguyên là một đô đốc trong thị trấn Uyên Ương. Đấy cũng chính là thị trấn mà ông ta đang sinh sống. Khi đó, Cang Nguyên từ biển khơi trở về, được biết ông bị trúng một loại độc trên thuyền của hải tặc. Chất độc này rất độc hại, trong vòng mấy tiếng đồng hồ liền phá hủy lục phủ ngũ tạng của con người. Tưởng chừng như đô đốc Cang Nguyên sẽ không qua khỏi cơn nguy kịch này. Nhưng may mắn thay, Hạ gia cả đời bán thuốc trị bệnh cứu người. Tổ tiên của ông ta có để lại một cây thảo dược quý hiếm. Chỉ cần uống nó, mọi bệnh lạ hay bị trúng độc đều có thể trị khỏi. Biết được điều này, Cang Nguyên đã cho người mời phú ông Hạ đến chỗ ông một chuyến.

“Đô đốc, ngài đã thấy đỡ hơn chưa?”

Phú ông khi ấy vẫn còn là một cậu thanh niên chưa lập gia đình.

“Cảm ơn cậu đã quan tâm nhưng e là ta chẳng thể sống được bao lâu cả. Rất nhanh thôi ta sẽ đi gặp tổ tiên của mình.”

“Đô đốc đừng nói lời xui xẻo. Một người tốt, luôn lo lắng cho dân làng như ngài sao có thể chết dễ dàng như thế được.”

Cang Nguyên bật cười.

“Ta không tốt như cậu nghĩ đâu. Thú thật với cậu, ta trúng một loại độc không có thuốc trị. Nhưng mà ta nghe nói có một loại thảo dược được lưu truyền trong nhân gian có thể trị bách bệnh.”

Vì biết phú ông Hạ là một chàng trai tốt bụng, hay giúp đỡ người. Cang Nguyên lợi dụng chuyện này muốn ông ta đem thảo dược đến tặng cho mình.

“Thảo dược ư! Ngài có biết đó là thảo dược gì không, để tôi đi tìm nó giúp ngài.”

“Không cần đi tìm. Loại thảo dược đó chỉ còn duy nhất một cây. Hiện tại nó đang ở trong nhà của cậu đấy.”

“Cái này…!”

Nói đến báu vật ở Hạ gia, phú ông Hạ có chút do dự. Ông ta biết đấy là báu vật của tổ tiên để lại, không thể nào lấy nó đi được.



Cang Nguyên nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của cậu thanh niên trẻ. Đô đốc lại nói:

“Cậu không cần phải lo lắng, ta không ép cậu lấy báu vật của gia đình để cứu ta. Cái mạng nhỏ nhoi này của ta chẳng đáng để làm vậy. Mà nghe nói cậu sắp lấy vợ đúng không? Ta có một đứa con trai, nếu sau này cậu có con gái có thể gả nó cho con trai ta không?”

”Đô đốc, ngài…”

Phú ông Hạ ngạc nhiên nhìn Cang Nguyên.

“Cậu không cần phải nhìn ta như vậy. Hạ gia các người đều là người tốt, ta muốn con trai ta lấy một người vợ tốt giống như người của Hạ gia vậy. Khụ khụ…”

“Ngài không sao chứ?”

Thấy bệnh tình của Cang Nguyên trở nặng phú ông Hạ vô cùng lo lắng. Vì sự yếu lòng của mình, ông ta nắm lấy tay của đô đốc Cang Nguyên, ánh mắt đầy sự kiên định.

“Ngài đô đốc, tôi rất quý mến người và những sự hy sinh của người dành cho người dân trong thị trấn Uyên Ương này. Thân là một người bán thuốc cứu người, tôi không thể nào trở mắt nhìn người có tài lại ra đi nhanh như vậy. Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ quay về báo với cha của mình sau đó đem thảo dược đến cho ngài.”

“Không cần, đấy là báu vật của gia đình cậu ta sao lại lấy nó để trị bệnh cho mình được. Ta không thể ích kỷ vì bản thân mình được.”

Cang Nguyên nắm lấy tay phú ông Hạ, ông lắc đầu từ chối.

“Không, cha của tôi sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy người tốt chết đâu.”

Khi đó, phú ông Hạ đã lấy báu vật được lưu truyền mấy đời tổ tiên của mình để trị bệnh cho Cang Nguyên. Sau khi ông khỏi bệnh liền đem vàng bạc và một số báu vật đến tặng cho phú ông Hạ nhân ngày thành hôn của ông ta thay cho lời cảm ơn.

Một thời gian sau, Cang Nguyên đổi công tác sang thị trấn kế bên mà vợ của phú ông Hạ cũng hạ sinh một đứa con gái bụ bẩm. Nhớ đến việc đô đốc Cang Nguyên từng hứa với mình, ông ta đã đi đến thị trấn bên cạnh để thảo luận với đô đốc.

“Thưa đô đốc, vợ tôi vừa mới hạ sinh một đứa bé gái.”

“Vậy sao, chúc mừng cậu nhé!”

Cang Nguyên rót ly trà mời phu ông Hạ.

“Vậy còn chuyện ngài đã hứa với tôi trước đó vẫn còn hiệu lực chứ?”

“Ưm..vẫn còn.”

Ông ta chỉ gật đầu cho có còn chuyện đã hứa với phú ông Hạ, ông ta đã quên mất. Nhưng phú ông không biết điều này, ông vui mừng trong lòng. Được gả vào nhà của đô đốc, gia đình của ông ta vừa được mọi người ngưỡng mộ, con gái cũng chẳng cần phải lo cuộc sống về sau.

Bây giờ nghĩ lại những chuyện này, phú ông cảm thấy bản thân đã bị Cng Nguyên lừa suốt chừng ấy năm trời. Ông ta tức giận đến đỏ mặt.

“Lão Cang Nguyên khốn khiếp! Ông dám lừa ta!”

“Người cha thì lừa người, còn con trai thì vô tình. Ông biết tại sao không? Vì họ đều trải chung một dòng máu với nhau.”

”Ông không được mắng anh Cang Chung như vậy! Anh Cang Chung là người tốt.”

Gia Ngân lớn tiếng quát vào mặt của phó đô đốc Mạc. Cô ta không tin những lời phó đô đốc nói. Trong mắt của Gia Ngân, Cang Chung chính là một anh hùng, là người tốt. Không ai được phép xúc phạm đến Cang Chung của cô ta.

“Ngu ngốc! Nếu như nó là người tốt thì đã chịu trách nhiệm với lời hứa năm xưa của cha nó rồi. Tại sao nó lại đi lấy một cô gái khác làm vợ chứ? Đấy không gọi là sự tàn nhẫn và vô tâm thì là cái gì. Biết nhưng vẫn làm là cố tình trối bỏ trách nhiệm.”

”Nhưng…”