Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung

Chương 8: còn thức?



Tư Dương rơm rớm nước mắt, cô hít một hơi thật sâu nhìn về phía bà ta không miễn cưỡng mà nói:” Xin lỗi.” Sau đó, cô bỏ chạy lên phòng.

Nhìn theo bóng dáng của Tư Dương, Cang Chung lúc này mới ý thức được hành vi vừa rồi của mình. Có lẽ vừa rồi hắn làm một chuyện vô cùng không đúng với cô. Xem ra, tối nay hắn phải đi dỗ dành cô.

Mai Đình cứ thấy Cang Chung nhìn theo hướng của Tư Dương không rời mắt. Trong lòng cô ta lại sinh lòng đố kỵ. Rốt cuộc, cô gái xấu xí đó có gì hơn Mai Đình này mà khiến Cang Chung lưu luyến không thôi?

“ Anh Cang Chung, anh quay trở về thật kịp lúc, nếu không em và cô sẽ phải nghe những lời cay nghiệt của cô ta.” Mai Đình liền tỏ vẻ đáng thương như người vô tội. Nhưng Cang Chung lại không để tâm đến lời cô ta nói. Mai Đình lại tiếp tục nói:” Cô ta vừa vừa vừa thô lỗ, đáng lý ra anh không nên lấy cô ta làm vợ. Cô ta cứ như một con vịt đen vậy. Trông thật kinh tởm!”

“ Cô nói ai kinh tởm?” Cang Chung vốn không muốn để tâm nhưng Mai Đình lại nói những lời quá đáng về Tư Dương khiến hắn vô cùng bực tức. Người phụ nữ của hắn, không cho phép bất cứ ai phê phán, khinh mệt. Nếu có, cũng chỉ hắn mới làm điều đó.

“ Em…hic hic..cô ơi!” Nhìn gương mặt đáng sợ của Cang Chung, Mai Đình sợ hãi mà run rẩy. Cô ta liền quay sang mẹ của hắn để cầu cứu.

“ Được rồi, đừng khóc. Cang Chung, con không nên lớn tiếng với con bé như vậy. Dù sao, những lời nó nói điều là thật.” Bà ta vỗ về Mai Đình, quay sang trách Cang Chung cư xử không đúng.

“ Mẹ, đó là vợ của con. Mẹ hãy tôn trọng cô ấy thay vì nói những lời nặng nề về cô ấy. Con không thích điều đó.” Hắn thẳng thắn mà nói với bà.

“ Con..” Bà ta tức giận mà không thể nói được gì. Từ vị trí của bà trong lòng đứa con đã bị lung lay. Nó sắp không nghe lời bà nữa rồi.

“ Mẹ và Mai Đình đi đường đã mệt, hai người hãy lên phòng nghỉ ngơi. Con đã cho người chuẩn bị phòng, giờ con phải đi giải quyết công việc ngoài cảng không thể ở đây tiếp chuyện với mẹ được.” Cang Chung vừa mới về tới thì lại vội vã rời đi. Thật ra, hắn đã không trở về sớm như vậy nhưng vì lo cho Tư Dương ở nhà một mình không biết cách cư xử sẽ bị mẹ hắn làm khó. Ai lại ngờ tớ, cô lại là một người mồm mép như vậy. Nếu biết trước , hắn đã không trở về để những người phụ nữ nói chuyện với nhau.

Tối hôm đó, Cang Chung trở về nhà rất khuya. Vì công việc quá bận rộn đến nỗi hắn không nhớ đến thời gian để trở về nhà. Mọi người trong nhà, giờ này cũng đã nghỉ ngơi. Cang Chung quan tâm đến Tư Dương mà hỏi với đám người ở, buổi tối Đô đốc phu nhân có xuống ăn tối không. Họ khẽ lắc đầu với hắn. “ Không có, thưa Đô đốc.”

Sắc mặt có chút u tối, Cang Chung cho họ lui đi. Hắn một mình đi lên phòng, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra. Bên trong tối như mực, hình như cô không mở đèn phòng lên. Lúc này, Tư Dương đang nằm trên giường. Nghe thấy tiếng động, cô biết Cang Chung đã trở về. Cô liền nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ. Cang Chung bật chiếc đèn phòng lên để cho căn phòng có ánh sáng nhẹ. Hắn mở tủ quần áo ra để lấy chiếc khăn rồi đi vào phòng tắm. Tư Dương vẫn nhắm mắt vờ như không biết gì.



Một lúc sau, hắn bước ra khỏi phòng tắm. Đi đến chỗ Tư Dương, Cang Chung đứng lặng ngắm nhìn cô. Sau đó, hắn giơ bàn tay đã đánh cô lúc sáng. Cảm thấy bản thân có lỗi với cô. Hắn nghĩ thầm, ngày mai sẽ nói lời “ xin lỗi “ với cô.

Cang Chung bước lên giường, hắn chui vào trong chăn. Bàn tay to lớn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tư Dương. Hắn hôn lên mái tóc cô, sau đó là bả vai. Những hành động thân mật ấy làm Tư Dương cảm thấy buồn nôn. Cô chán ghét mà kéo tay hắn ra khỏi người mình. Nhưng hành động của cô lại vô tình nói cho hắn biết cô vẫn còn thức. Cang Chung một lần nữa ôm lấy cơ thể cô, hắn thì thầm bên tai:” Còn thức?”

Lúc này, Tư Dương chỉ muốn giả vờ như không nghe thấy lời hắn nói nhưng lại không thể. Bởi vì hắn đã phát hiện ra cô đang giả vờ ngủ. Tất cả cũng là tại hành động ngu ngốc vừa rồi của cô. Tư Dương bất lực nói:” Phải.”

“ Bữa tối sao không ăn? Bụng em sẽ đói đấy.” Cang Chung ân cần hỏi han.

“ Đói chết cũng tốt, đô đốc không cần phải bận tâm.” Cô cố tình nói móc hắn.

Cang Chung không trả lời cô. Hắn im lặng trong giây lát khiến Tư Dương tưởng hắn đã ngủ. Cô muốn kéo tay hắn ra khỏi cơ thể mình. Nhưng vừa chạm tay vào thì nghe thấy giọng nói vang vọng bên tai cô “ Xin lỗi.”

“ Chuyện lúc sáng là ta nhất thời nóng nảy nên mới hành sự lỗ mãn.” Giọng nói trầm thấp mang theo âm điệu nhẹ nhàng đầy sự chân thành của hắn.

Tư Dương lắng động, cô không muốn tiếp nhận lời xin lỗi của hắn. Dù cho hắn có xin lỗi hàng vạn lần thì việc hắn đánh cô là điều đã xảy ra. Mỗi một hành động tồi tệ của hắn, cô sẽ ghi nhớ trong lòng. Tư Dương cô không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi suông của hắn.

Cô im lặng mãi một lúc sau mới lên tiếng nói:” Chỉ cần nói lời xin lỗi sẽ bù đắp được tất cả ư!”

“ Vậy thì em muốn điều gì mới không giận ta nữa.” Hắn nói.

“ Nếu lấy được đầu của đô đốc, tôi cảm thấy rất vui mừng mà bật khóc.” Cô hạ thấp giọng mình mà thốt ra lời trong lòng.