Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 22: Quái nhân



Ngày hôm sau, NgôViễn Khang trước sau như một đưa đón Hạ Cảnh Điềm đi làm, được một người đàn ông che chở cảm giác thật hạnh phúc, vui đến làm cho Hạ Cảnh Điềmtưởng như đang mộng, chỉ cần lúc không vui mà nhìn thấy khuôn mặt dịudàng kia, tất cả buồn bực đều ném lên chín tầng mây, Ngô Viễn Khangkhông thể nghi ngờ trở thành trọng tâm trong sinh hoạt của Hạ Cảnh Điềm.

Hôm nay vừa đến văn phòng, Hạ Cảnh Điềm đã gặp Lý Lan mới đến làm, cô ấyđang chào hỏi những đồng sự mới, khi thấy Hạ Cảnh Điềm cùng Ngô ViễnKhang cùng đi ra khỏi thang máy, Lý Lan không khỏi ngẩn người, Hạ CảnhĐiềm nhìn thấy cô ấy rất cao hứng chạy vội tới, giữ chặt tay Lý Lan, một hồi trêu ghẹo cười hỏi.

Mà sau lưng Ngô Viễn Khang thì hướng ánh mắt tuấn mị nhìn Hạ Cảnh Điềm, cuối cùng mới đảo đến Lý Lan, khi hắn đã vào phòng làm việc, Lý Lan cảm nhận được gì đó, vụng trộm chỉ chỉ vănphòng của Ngô Viễn Khang rồi hướng Hạ Cảnh Điềm thấp giọng nói!”Cậu cùng Ngô quản lí là quan hệ như thế nào nha!”

“Là bạn kiêm đồng sự!”Hạ Cảnh Điềm ha ha cười, nhưng khóe mắt dâng lên mật ngọt tránh khôngkhỏi con mắt lợi hại của Lý Lan, trong mắt cô ấy hiện lên một cảm giáckhông hiểu ảm đạm. Bởi vì là người mới, chỉ chốc lát sau, hai người đãtách ra, Hạ Cảnh Điềm chạy đến văn phòng, hôm nay Kỷ Dịch Hạo sẽ đếnnàng phải sửa sang lại một chút.

Ai ngờ đến trưa Kỷ Dịch Hạo cũng không có tới, hơn nữa điện thoại cũng không có gọi, Hạ Cảnh Điềm lạikhông thể gọi điện thoại hối thúc, chỉ phải kiên nhẫn chờ đợi, bởi vìtin tức về nước của Kỷ Dịch Hạo đã truyền ra, có mấy quản lí ngành tựmình cầm tờ trình tới, cuối cùng bất đắc dĩ lại đi ra ngoài.

HạCảnh Điềm ngồi ở trong phòng làm việc xem tư liệu, đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một đôi chân dài chậm rãi bước tiến đến, khóe mắt Hạ Cảnh Điềm nhìn sang, tưởng Kỷ Dịch Hạo, mới phát hiện không phải, người đến là mộtngười có khí chất gần với Kỷ Dịch Hạo, nhưng trẻ hơn một chút, màu tócnâu vừa mềm lại sáng, lóe ra rạng rỡ sáng bóng, ánh mắt bướng bỉnh ngạomạn, mũi thẳng tắp, môi khêu gợi tạo thành vẻ mặt mà lão Thiên đều phảiđố kị, đang lúc Hạ Cảnh Điềm âm thầm đánh giá hắn, hắn cũng mở to mắtnhìn Hạ Cảnh Điềm, cuối cùng hai người đều lên tiếng kinh hô.

“Ngươi. . .” Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên trừng mắt, khó trách nàng tổng cảm giácrằng khuôn mặt rất quen thuộc, không thể tưởng được dĩ nhiên là lầntrước ở phi trường đụng phải nàng – tên ngạo mạn.

“Cô.” Đỗ ThiênTrạch cũng vừa lúc nhận ra Hạ Cảnh Điềm, hắn là một người mang thù rấtdai, chỉ cần đắc tội hắn, cho dù đốt thành bụi hắn cũng sẽ không quên.

Đỗ Thiên Trạch trong mắt lập tức nổi lên tức giận, môi mỏng hiện ra độ cong cực nguy hiểm, nói!”Thì ra cô làm ở đây.”

“Ngươi có chuyện gì không?” Xuất phát vẫn lễ phép, Hạ Cảnh Điềm tâm bình khíhòa hỏi, điện thoại nàng còn đang sửa chữa, nghĩ đến lại giận, điệnthoại vừa mới mua không lâu a!

“Lời đầu tiên tôi xin giới thiệu,tôi là cổ đông của Kỷ thị, họ Đỗ, là nhân viên của Kỷ thị, cô nên biếtlai lịch của tôi!” Đỗ Thiên Trạch như kẻ cao nhìn xuống nàng, môi mỏngkhẽ mở, rất là khinh thường.

“Đỗ tiên sinh phải không? tổng giámchúng tôi còn chưa tới, có cái gì cần trợ giúp sao?” Hạ Cảnh Điềm trongmiệng cười, nhưng đáy lòng cũng đang thầm quái lạ, hắn họ Đỗ, lại là cổđông của Kỷ thị, không phải Kỷ thị là cổ đông lớn nhất sao!

HạCảnh Điềm giọng điệu cứng rắn hỏi xong, đã thấy Đỗ Thiên Trạch vô ý tứngồi vào ghế của Kỷ Dịch Hạo, hai chân còn gác lên bàn làm việc, hai tay xoay ghế vừa vặn hướng chằm chằm vào nàng, cuối cùng, cơ hồ xem nàngnhư phục vụ rồi mở miệng, “Cho tôi ly cà phê.”

Hạ Cảnh Điềm vìthân phận của hắn, có chút không cam lòng đứng lên, đi đến phòng bên rất nhanh đem ly cà phê đến trước mặt hắn, “Mời dùng.”

Thấy hắn nhàn nhạt nhìn sang, ngón tay thon dài đẩy ra, lên tiếng ghét bỏ, “Tôi không uống cà phê gói, tôi muốn cà phê pha, đổi ly khác.”

Hạ Cảnh Điềm khẽ giật mình, cứng ngắc lên tiếng nói!”Công ty của chúng tôi chỉ có cà phê gói, Đỗ tiên sinh nếu như muốn uống xin tự mình xuống dưới quán càphê uống thì được rồi.”

“Cô có biết chức trách của một trợ lýkhông? Phục vụ khách là công việc của cô, thời gian của tôi vô cùng quýgiá, sao có thể đi quán cà phê.” Lời nói là cực kỳ đứng đắn, nhưng haimắt phượng hẹp dài thấy thế nào cũng tràn đầy vẻ trêu cợt đắc ý.

Hạ Cảnh Điềm không vui liếc hắn, suy nghĩ một chút, dù sao tự mình đi cũng là được đi chơi, thay hắn đi một chuyến cũng không sao, hơn nữa, rõ làhắn đang trả thù nàng, nếu như không theo ý, không chừng còn có thể racái gì khó khăn nữa! Nàng miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, “Được.”

Đang lúc Hạ Cảnh Điềm đứng dậy chuẩn bị đi, đã thấy hắn đưa hai bàn tay lên, môi mỏng kéo kéo, “Cho cô mười phút, chút nữa tôi còn phải họp.”

Mười phút? Hạ Cảnh Điềm không khỏi ngầm bực, tuy nhiên kế bên này có quán cà phê, nhưng mười phút thời gian như thế nào đủ? Phải tự mình ra sức a!Hạ Cảnh Điềm đáy lòng nhận mệnh nên rất nhanh ra cửa, khi đi ngang quabộ phận tiêu thụ, Ngô Viễn Khang đang đưa lưng về phía nàng, cùng mộtđám người áo mũ chỉnh tề họp, nàng trong lòng không khỏi thấy ngọt ngào, sự ủy khuất lập tức biến mất, vào thang máy nàng nhanh đi xuống lầu.

Tới nơi, Hạ Cảnh Điềm lập tức kêu một ly cà phê nóng, đáng thương hơn cònphải tự mình xuất tiền túi, đóng gói xách trong tay bước đi, trên đườngđi, nàng cơ hồ là chạy, nhưng cố gắng hết sức thì khi đến văn phòng cũng đã hai mươi phút trôi qua, Đỗ Thiên Trạch vẻ mặt không nhẫn nại chờ ởvăn phòng, nhìn nàng đi vào, không vui gầm nhẹ, “Cô làm việc hiệu suấtcũng quá kém, làm tôi trễ họp, trách nhiệm cô gánh chịu nổi sao?”

Hạ Cảnh Điềm cũng không them đôi co, đem cà phê để tới trước mặt hắn, quay người lại tiếp tục làm chuyện của mình, ở đối diện hắn đã hổn hển lớntiếng kêu lên!”Cô đã cho đường trong cà phê?”

Hạ Cảnh Điềm miễn cưỡng nhấc lên mi, chậm rãi trả lời!”Phải.”

“Tôi uống cà phê không đường, đổi ly khác.” Giọng điệu phách đạo như đangnện xuống mặt nàng, Đỗ Thiên Trạch liền ném ly cà phê vào thùng rác.

Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy ngực như bị hỏa thiêu, không khỏi cau màynói!”Đỗ tiên sinh, thời gian họp đã sớm qua, ngài có phải nên trước đihọp rồi không?”

“Bổn thiếu gia làm việc, còn cần cô tới chỉ thịsao? Mua cho tôi ly cà phê khác, nhớ kỹ không có đường, chỉ cần tinhkhiết, còn có, tôi còn chưa dùng bữa sáng, cho tôi một phần điểm tâmbánh bao cùng trứng opla.”

“Đỗ tiên sinh, tôi có chuyện muốn nóirõ, tôi là trợ lý, không phải osin, nếu như là công việc, tôi sẽ tẫntrách thay ngài hoàn thành, nếu như là việc tư, phiền toái tự ngài đi xử lý.” Hạ Cảnh Điềm chỉ kém là chưa có rống lên , nàng phải cố gắng đènén lửa giận, dùng giọng điệu bình thản lên tiếng.

Đỗ Thiên Trạch bị lời nói của nàng làm cho im lặng, ánh mắt sáng hiện lên kinh ngạcnhìn nàng một chút, rồi thay đổi tư thế ngồi, hếch lên môi mỏng, nhướngmày nói!”Chỉ cần cô thay tôi làm cái này, tôi bồi thường điện thoại chocô.”

“Cám ơn, điện thoại của tôi đã sửa.” Hạ Cảnh Điềm cũng không thèm nhìn hắn rồi trả lời.

“Tôi bồi cho cô bằng tiền, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.” Môi mỏng cong lên một vòng vui vẻ.

Hạ Cảnh Điềm hoài nghi chằm chằm nhìn hắn, thầm kêu, hắn khi nào thì trởnên hảo tâm như vậy rồi? Còn bồi thường điên thoại cho nàng? Nói thật,điện thoại có thể xài được hay không còn chưa biết, hiện tại, nàng phảidung lại cái cũ, pin đã yếu, một ngày gọi ba lượt đã hết pin, nếu nhưsửa không được, nàng thật đúng là phải cần mua một cái mới, đang lolắng, lại nghe ở đối diện hắn nhăn lại lông mày, thản nhiên nói!”Được,cô công việc thất trách, tháng này tiền thưởng bị trừ. . .”

. . . . Cái gì? Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, tiền thưởng không có? Còn bị trừ tiền lương? Nàng trợn tròn mắt, chỉ thấy hắn chân dài nhẹ bước, đã biến mấtkhỏi cửa.

Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy vừa tức vừa giận lại bấtbình, người này dựa vào cái gì nói nàng thất trách? Nàng làm không đúng ở chỗ nào? Thật sự là con người không giải thích được, bất quá, tiền bồithường không có cũng không sao, nàng cũng sẽ không cầu người này một chữ !