Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 36: Vết nứt



Tối hôm qua say rượugiờ đầu vẫn còn đau nhức, ngồi ở văn phòng, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấythật khó chịu, vốn chỉ muốn giải sầu, ngồi ở trong văn phòng càng cảmgiác buồn bực, nhưng thật sự nàng có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm, suynghĩ bây giờ còn mơ mơ màng màng, nhìn máy tính mà cứ thấy như nó đanglắc lư trước mặt.

Thật vất vả chịu đến giờ nghỉ trưa, nhìnđiện thoại im lặng một hồi lâu, nàng thầm thở dài, lấy ra bánh mì buổisáng nàng chưa ăn tiếp tục gặm, trong lòng mặc dù có chút thất vọng,nhưng nghĩ đến phải cho nhau không gian riêng, nàng lại không sao.

Văn phòng bộ tiêu thụ, Ngô Viễn Khang vẻ mặt suy ngẫm, nhìn thấy cấp dướiđều đi ra ngoài dùng cơm trưa, hắn không chút nào muốn đứng dậy, chuyệntối ngày hôm qua hắn suy nghĩ một đêm, đã từng trãi rất nhiều cuộc tình, hắn ít nhất không dưới ba lần quen bạn gái, mỗi lần không phải hắn đùabỡn mà là bị đùa bỡn, nhưng khi cùng Hạ Cảnh Điềm bên nhau, hắn thấyđược tình yêu đúng nghĩa, muốn yêu một người đến cuối cuộc đời.

Hắn cũng không phải loại người để ý chuyện xử nữ, nhưng, làm đàn ông aicũng hi vọng người yêu của mình đem đêm đầu tiên quý giá đó cho mình,đương nhiên, thời đại này đây cũng không phải là ai cũng nghĩ vậy, thậtlòng yêu một người, yêu nàng chứ không phải quá khứ của nàng.

“Ngô quản lí, như thế nào còn không đi ăn cơm?” Lý Lan thanh âm ngọt ngàovang ở bên tai, Ngô Viễn Khang hoàn hồn cười, “Anh không muốn ăn.”

“Ở gần công ty mới mở một nhà ăn, chỗ đó thức ăn rất ngon, anh có muốn cùng đi không?” Lý Lan mời.

Ngô Viễn Khang nhìn nụ cười khả ái ngây thơ của Lý Lan, vô ý thức lêntiếng nói!”Lý Lan, em cùng Cảnh Điềm quan hệ rất tốt đúng không?”

Lý Lan hơi khẽ giật mình, nhẹ gật đầu, “Không sai a! Chúng em từ nhỏ chính là bạn tốt, Ngô quản lí vì cái gì hỏi như vậy?”

“Không có gì, anh cùng em đi đến nhà ăn mới đi.” Ngô Viễn Khang cười nhạt một tiếng.

Những lời này làm cho Lý Lan không khỏi vui vẻ, nụ cười càng rộng mở, “Tốt!”

Trong phòng làm việc, Ngô Viễn Khang không thể nghi ngờ là người rất có sứchấp dẫn, khi phỏng vấn Lý Lan vào công ty, hắn nụ cười sáng lạn tựa nhưmột loại ma lực mê hoặc tâm trí đơn thuần của Lý Lan, hơn nữa lại đangdưới tay hắn làm việc, làm cấp dưới luôn rất ngưỡng mộ và kính ngưỡng,do đó đối với việc hắn đặc biệt lưu tâm, bất quá, hắn là bạn trai củabạn tốt Hạ Cảnh Điềm, chuyện này xác thực làm cho nàng bất ngờ khôngnhỏ, nhưng, người chính là như vậy, đối với những gì mình yêu thích liền không muốn buông tay.

Ngô Viễn Khang đáp ứng lời mời của Lý Lan, một nguyên nhân rất lớn chính là muốn từ Lý Lan tìm hiểu về chuyện củaHạ Cảnh Điềm, hắn không phải một người chỉ ngồi suy nghĩ, suy đoán sẽchỉ làm hắn buồn bực, càng phải đi vào căn nguyên mới có thể giải quyếtvấn đề.

Nhà hàng gần Kỷ thị là một nhà hàng cực kỳ quy mô, trangtrí ưu nhã, đồ ăn ngon miệng, là nơi nhiều thành phần tri thức thíchđến.

Lý Lan cùng Ngô Viễn Khang đi vào một vị trí khuất, giúpnhau chọn cơm, vì hòa hoãn không khí, Ngô Viễn Khang ân cần hỏi côngviệc của Lý Lan tại công ty, năng lực của cô ấy, làm người quản lý, hắn đương nhiên hiểu rõ, Lý Lan là một người rất chăm chỉ, công việc đều xử lý cực kỳ thỏa đáng.

Lý Lan cũng chỉ là thoáng trách móc về chếđộ của công ty, cuối cùng, Ngô Viễn Khang không khỏi nghiêm túc sắcmặt, làm như vô tình hỏi một câu, “Lý Lan, em biết chuyện tình cảm củaCảnh Điềm khi còn đại học chứ?”

Nghe xong những lời này, Lý Lan đôi mi thanh tú nhíu một cái, ngược lại khó hiểu hỏi lại!”Ai nói với anh cô ấy có quen ai sao?”

Ngô Viễn Khang nhăn lại lông mày, có chút ngạc nhiên nói!”Cảnh Điềm không có nói với em sao?”

Lý Lan căn bản không biết Ngô Viễn Khang có dụng ý gì khi hỏi như vậy,khuôn mặt nhỏ nhắn thành thật biểu lộ, khẳng định nói!”Cô ầy gạt anhrồi! Cảnh Điềm em còn không rõ ràng sao? Em cùng cô ấy ở chung ký túc,chuyện của cô ầy em rõ ràng nhất .”

Ngô Viễn Khang kinh ngạc cau chặt lông mày, nghi ngờ nói!”Em nói như vậy là Cảnh Điềm ở đại học không có quen ai?”

Lý Lan nghe Ngô Viễn Khang một mực hỏi chuyện về Hạ Cảnh Điềm, trong lòngcó chút không vui, sắc mặt cũng không chần chừ, vừa uống súp, vừa lêntiếng nói!”Không có a! Cô ấy nổi tiếng là ngoan hiền, nào có nói quachuyện tình cảm? Người theo đuổi không phải là không có, chỉ là cô ấytiêu chuẩn quá cao, làm sao sẽ đem bọn họ để vào trong mắt?”

Lờinói của Lý Lan như tảng đá lớn nện vào lòng hắn, tối hôm qua, Hạ CảnhĐiềm rõ ràng nói năm ba đại học có quen bạn trai, nhưng, nhìn LýLan biểu lộ cũng không giống là nói dối, chẳng lẽ Hạ Cảnh Điềm lừa gạthắn? Ngô Viễn Khang chỉ cảm thấy không muốn ăn nữa, tâm tình một mảnhhỗn loạn, Hạ Cảnh Điềm là đối tượng lý tưởng nhất hắn muốn kết hôn, hắntìm hỏi Lý Lan, cũng chỉ là muốn hiểu một ít tình hình, nhưng lại khôngngờ tới sẽ nghe sự thật thế này, Hạ Cảnh Điềm đang lừa gạt hắn, nói hắnnhư thế nào không suy nghĩ?

Sự im lặng của hắn làm cho không khícó chút trầm mặc, Lý Lan không khỏi ân cần lên tiếng, “Ngô quản lí, anhlàm sao vậy? Anh cùng Cảnh Điềm đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ngô Viễn Khang ngẩng đầu cười nhạt một tiếng, “Không có gì, cơm xong chúng ta đi đi!”

Đi ra nhà hàng, Ngô Viễn Khang trong lòng vẫn còn nặng trĩu, rất khôngthoải mái, đau khổ cứ dâng lên trong ngực, những lời nói của Hạ CảnhĐiềm vẫn vang bên tai,năm ba đã thất thân vì chuyện tình cảm, nếu quảthật như Lý Lan nói, như vậy thân thể Hạ Cảnh Điềm không phải cho bạntrai đó, vậy người đó là ai? Một đáp án nổi trong đầu, chẳng lẽ. . .Thực sự như người khác đồn đãi, là Kỷ Dịch Hạo? Vì công việc này? Lờiđồn trong văn phòng không có lửa thì làm sao có khói, đó luôn là đạo lýcủa nó, chẳng lẽ, bạn gái mà hắn đã từng tin tưởng, lại thực sự vì côngviệc mà không tiếc hiến thân? Kinh ngạc lại một lần nữa mà đến.

Thất hồn lạc phách trở lại văn phòng, Ngô Viễn Khang buồn bực không thôi,nhiều lần cầm lấy điện thoại rồi buông xuống, hắn rất muốn lập tức vọttới trước mặt Hạ Cảnh Điềm chất vấn, nhưng lý trí đã khống chế tâm tìnhcủa hắn, hắn yêu Hạ Cảnh Điềm, đến bây giờ vẫn y nguyên là hắn yêu nàng, hắn biết chắc, chuyện này không thể xúc động lỗ mãng, nếu không, sẽthương tổn Hạ Cảnh Điềm , cất dấu đầy bụng sự nghi kị, Ngô Viễn Khangquyết định đêm nay hỏi nàng cho rõ.

Văn phòng tổng giám, Hạ CảnhĐiềm cũng một bộ lo lắng, trực giác làm cho nàng bất an, lần đầu tiên có tình cảm luôn làm cho nàng rất cẩn thận, khẩn trương, nàng sợ mất điNgô Viễn Khang, thật sự sợ, rất sợ, nhiều lần mở ra tin nhắn của hắnmuốn hỏi một tiếng lại đè xuống, tâm tư không yên làm cho nàng cứ mở màn hình nhắn tin với hắn trên máy tính, tự dưng trong đầu lóe sáng cái gì, nàng vô ý lấy ra trong túi áo cái chìa khóa, nắm chặt trong lòng bàntay, đây là tối hôm qua hắn đưa nàng.

Tình yêu làm cho người tamất đi lý trí, làm cho người ta điên cuồng, làm cho người ta bị lạcphương hướng, mỗi người, tình yêu đều rất cẩn thận xem như trân bảotrong lòng bàn tay, nếu không cẩn thận, như vậy giữa hai người nhấtđịnh sẽ có lỗ hổng, lúc này Hạ Cảnh Điềm giống như là bị lạc trong rừngcây cao dương, đã không có phương hướng.