Người dịch: Min_4ever
Nhà: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.com
-------------------
Vị Danh kiếm bay về lòng bàn tay hắn, một điểm ánh sáng màu xanh nhạt loé lên trên lưỡi kiếm rồi ngay lập tức biến mất.
Khi Lục Châu vừa định bước tới kiểm tra thanh đại đao.
Bên ngoài chợt truyền tới thanh âm.
“Sư phụ, Phan Trọng của Tịnh Minh Đạo cầu kiến.”
Bàn tay Lục Châu khẽ nắm lại.
Vị Danh kiếm biến mất.
Tuy quá trình rút thưởng không được tốt đẹp cho lắm nhưng dù sao thì cũng thu được một ít đồ vật. Trước mắt hắn vẫn chưa quen thuộc với Vị Danh kiếm, chỉ có thể từng bước nghiên cứu. Vả lại tu vi của hắn còn khá thấp, có lẽ không thể phát huy được uy lực vốn có của Vị Danh kiếm.
Còn Bệ Ngạn thì đợi khi nào có thời gian sẽ đem ra nghiên cứu.
Sau khi Lục Châu rời đi.
Thanh đại đao trên giá vũ khí bỗng xẹt qua một tia sáng màu xanh, răng rắc… trên lưỡi đao nứt ra một đường.
--------------
Bước ra bên ngoài, Lục Châu mới ý thức được đã rất lâu hắn không rời khỏi mật thất. Ánh sáng bên ngoài khiến hắn chưa kịp thích ứng.
Bên trong điện đã có mấy người đứng chờ.
“Lão tiền bối!”
“Lão… lão tiên sinh!”
Hai người nhìn thấy Lục Châu xuất hiện đã vội vàng quỳ xuống.
Tiểu Diên Nhi chạy tới đỡ Lục Châu, cười hì hì nói: “Sư phụ, lúc con đến dịch trạm nghe ngóng tin tức, trùng hợp nhìn thấy bọn họ đang quỳ bên ngoài bình chướng nên nhân tiện dẫn vào đây, sư phụ người không trách con chứ?”
Phan Trọng ngoan ngoãn quỳ dưới đất, thỉnh thoảng lại len lén nhìn trộm lão đầu trước mắt. Thật khó tưởng tượng lão đầu có vẻ ngoài già cỗi này lại chính là ma đầu tổ sư gia Kim Đình Sơn oai phong một cõi.
Người quỳ gối bên cạnh hắn chính là Mộ Dung Hải.
Mộ Dung Hải vẫn đang run rẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Nha đầu con, không đi gây chuyện chứ?” Lục Châu cốc đầu nàng.
“Làm gì có… con còn nghe ngóng được rất nhiều tin tức đó.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu gật gật đầu.
Ánh mắt hắn nhìn về phía hai người trong điện.
“Đứng lên rồi nói.”
“Vâng…”
Phan Trọng còn đỡ, Mộ Dung Hải lúc đứng lên lại lảo đảo, suýt nữa lại ngã sấp xuống.
Đúng lúc đó ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt Lục Châu, toàn thân Mộ Dung Hải run lên, lập tức lại quỳ xuống.
“Lão tiên sinh… cầu xin người tha mạng cho ta! Đều do ta có mắt mà không nhìn thấy thái sơn!”
Lục Châu thầm nghĩ, ta có làm gì ngươi đâu, trên đường đi còn rất thân thiện với ngươi, vậy mà ngươi làm như ta đã giết cả nhà ngươi không bằng.
Nhưng ngoài mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như nước.
Hắn đạm mạc gọi. “Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Đưa hắn rời đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Mộ Dung Hải giật mình, không kịp nói gì đã bị Tiểu Diên Nhi xách lên như diều hâu bắt gà con, phi thân bay xuống núi.
Thấy thế Phan Trọng âm thầm nuốt nước bọt.
Việc gia nhập Kim Đình Sơn… hình như có chút không ổn nha.
“Phan Trọng.” Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Phan Trọng.
Phan Trọng giật mình, chắp tay cung kính nói: “Lão tiền bối.”
Lục Châu không đáp mà xoay người bước tới ghế chủ toạ, chậm rãi ngồi xuống.
“Ngươi thật sự muốn gia nhập Kim Đình Sơn của ta?” Ánh mắt Lục Châu thâm thuý, giọng nói già nua nhưng không kém phần uy nghiêm.
Phịch!
Phan Trọng lập tức quỳ xuống, chắp tay nói: “Phan Trọng tự nguyện gia nhập Kim Đình Sơn, xin lão tiền bối thành toàn!”
Lục Châu vuốt râu, ánh mắt lướt qua mắt Phan Trọng.
Tuy là Tam Âm Thức có thân thể chí hàn, nhưng cũng là một tài liệu tốt.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu thản nhiên nói: “Thiên hạ này người người đều e ngại bản toạ. Chính đạo muốn diệt trừ bản toạ, ngay cả những đồ đệ do bản toạ tự mình dạy dỗ cũng vọng tưởng khi sư diệt tổ…”
Những lời này khiến Phan Trọng thấp thỏm bất an.
Không biết lão tiền bối muốn làm gì, mục đích khi nói mấy câu này là gì.
“Ngươi đã gia nhập Kim Đình Sơn, bản toạ đương nhiên sẽ che chở cho ngươi. Nhưng nếu có một ngày…” Lục Châu dừng lại.
Phan Trọng giật mình minh bạch, lập tức dập đầu bôm bốp xuống đất nói: “Nếu có dị tâm, nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả!”
Độ trung thành +10%.
“Rất tốt.” Lục Châu vuốt râu nói, “Bản toạ luôn là người giữ lời hứa, ngươi đứng lên đi…”
“Tạ lão tiền bối.”
Phan Trọng khẩn trương đứng lên.
Ngay lúc này, tứ đồ đệ Minh Thế Nhân đột nhiên từ bên ngoài đi vào.
Mặt như gió xuân, tinh thần phấn chấn.
Thấy Phan Trọng đứng trong điện, Minh Thế Nhân khẽ gật đầu rồi quỳ xuống trước mặt Lục Châu. “Sư phụ! Đồ nhi đã đột phá tới Nguyên Thần cảnh!”
Nghe thế, Phan Trọng kinh hãi không thôi.
Có thể đạt tới cảnh giới này đều được xem là cao thủ một phương.
Kim Đình Sơn có tới tận mấy vị… sao có thể không khiến người khác kiêng kị?
Lục Châu gật đầu nói: “Vào Nguyên Thần cảnh sẽ nắm giữ pháp thân Bách Kiếp Động Minh, mỗi khi pháp thân mở thêm một diệp thì cảnh giới sẽ hoàn toàn khác biệt, ngươi nhất định không thể tự cao tự đại!”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!” Minh Thế Nhân ngoan ngoãn dập đầu.
[Ting — dạy bảo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Phan Trọng thấy nghi hoặc khó hiểu. Không phải mọi người đều nói lão ma đầu Kim Đình Sơn tính tình nóng nảy, giết người không chớp mắt, đối xử với bọn đồ đệ bằng thủ đoạn độc ác hay sao?
Hôm nay gặp mặt mới thấy hoàn toàn không giống như trong lời đồn, ngược lại hắn còn cảm thấy lão tiền bối rất có phong phạm trưởng giả, phong phạm lão sư! So với những lão già cổ hủ trong Tịnh Minh Đạo thì tốt hơn rất nhiều!
“Sư phụ, đồ nhi nghe nói phản đồ Diệp Thiên Tâm bị nhốt trong động diện bích hối lỗi ở hậu sơn nên đã đi giáo huấn nàng, xả giận cho sư phụ!” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Thì ra là lão tứ làm.
Nhưng sự tình của Diệp Thiên Tâm không cần phải nóng vội. Lục Châu nói:
“Cứ để nó ở trong động diện bích hối lỗi… Mặt khác, trong vụ bắt cóc người Từ phủ, lão bát và lão ngũ đều có liên quan trực tiếp.”
Minh Thế Nhân nghe vậy, con ngươi đảo một vòng. “Sư phụ, đồ nhi vừa bước vào Nguyên Thần cảnh, đang buồn rầu vì không có chỗ để luyện tập, hay là để đồ nhi đi bắt lão bát về cho sư phụ xử lý?”
Hắn không nhắc tới ngũ sư muội Chiêu Nguyệt, vì hiện tại chẳng ai biết nàng đang ở đâu.
Tuy thực lực lão bát yếu ớt nhưng lại có lão thất đứng sau lưng hiến kế, cho dù bắt hắn về đây cũng không có tác dụng gì lớn, lại còn khiến cho lão thất cảnh giác.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu khoát tay nói: “Tạm thời cứ mặc kệ nó đi.”
Minh Thế Nhân khẽ giật mình, những vẫn khom người nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
“Vi sư mệt rồi, các ngươi tản đi.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân nháy mắt với Phan Trọng đang đứng ngơ ngác bên cạnh.
“Tiền… tiền bối?”
Minh Thế Nhân lập tức kéo hắn ra ngoài.
Rời khỏi Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân cười gian xảo. “Ma mới hả?”
“Tham kiến… tứ, tứ tiên sinh.”
“Ta thích cách gọi này… Ừm, ngươi có muốn xem pháp thân Bách Kiếp Động Minh của ta một chút không?”
Phan Trọng: “? ? ?”
Tiểu Diên Nhi một đường vội vã đạp không vọt lên trên núi.
“Tứ sư huynh!”
“Tiểu sư muội? Muội tới đúng lúc lắm… xem pháp thân Bách Kiếp Động Minh của sư huynh nè.” Minh Thế Nhân dang rộng hai tay, bộ dáng như chuẩn bị đánh người.
Tiểu Diên Nhi vội vàng nói: “Sư huynh, để lần sau đi… Dưới núi có một đám tu hành giả xuất hiện, ta nghi ngờ lại có người muốn xâm chiếm Kim Đình Sơn!”
Minh Thế Nhân nghe vậy vui mừng quá đỗi: “Quá tốt! Tiểu sư muội, ta xuống xử lý cho… loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền sư phụ động thủ, một mình ta nhất định có thể giết sạch bọn chúng!”
“Sư huynh… bọn họ đều là nữ tu Diễn Nguyệt Cung.”
Nàng còn chưa nói xong, Minh Thế Nhân đã biến mất, chỉ còn lưu lại một đạo tàn ảnh.
Phan Trọng đứng như trời trồng, không biết có nên đi theo hắn hay không.
Tiểu Diên Nhi im lặng dậm chân, vừa quay đầu lại thấy bộ dạng ngơ ngác của Phan Trọng, nàng tức giận nói: “Nhìn cái gì, còn nhìn nữa ta đâm mù mắt ngươi!”
Phan Trọng: “. . .”
Ta… ta có nhìn ngươi đâu?