Trong màn đêm vô tận và làn sương trắng u ám, lũ Yểm Thú không có người dẫn dắt nên chạy tán loạn, chớp nhoáng lao về phía cánh rừng trung tâm núi Tàng Long.
Mộ Hàn Uyên không ngăn cản.
Trường bào đáp xuống đất, tay áo phất qua, đàn Mẫn Sinh hóa thành vô số điểm sáng như đom đóm, tiêu tán giữa không trung.
“...... Sư tôn?” Giọng của người nọ vô cớ khàn đặc, trong bóng tối hắn hơi nghiêng đầu, dường như hơi hoang mang bối rối.
Vân Dao ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ nhếch nhác hiếm có mà người đời chưa từng trông thấy của Mộ Hàn Uyên, chẳng hiểu sao lại hơi chấn động.
Nàng muốn an ủi, nhưng khi mở miệng, nàng lại không nghe được giọng của chính mình.
Vân Dao khẽ giật mình, trước khi nàng kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Phịch.”
Một âm thanh nhẹ nhàng nhưng nặng nề, khuấy động màn đêm trong cánh rừng.
Trường bào tuyết trắng dính đầy bụi —— Mộ Hàn Uyên dừng lại chốc lát, đầu gối khuỵu xuống trên khoảng đất trống trước miếu Sơn thần.
Vân Dao: ……???
Mạng của nàng cứng như thế nào mới có thể nhận nổi một cái quỳ của hắn?
Nàng sợ đến mức lao tới ngăn cản: ‘Đừng!’
Chưa chạm vào hắn thì Vân Dao đã kinh ngạc dừng lại.
Thoáng chốc, nàng từ từ cúi đầu, nhìn xuống mặt đất phía trước Mộ Hàn Uyên ——
Nếu nàng đã tỉnh lại, vậy “Vân Dao” có hoa điền lấp lánh đang nằm trên mặt đất là ai?
Giữa hư không, hồng y thiếu nữ đang lơ lửng kinh ngạc cúi đầu, nhìn đôi tay hơi mờ của mình.
Vân Dao: …….
Vân Dao:???
Tiểu tiên tử trong suốt giữa hư không mở miệng mấy lần, cuối cùng mặt không biểu cảm nuốt lại những lời bất nhã.
Sau khi xây dựng tâm lý cho mình xong, Vân Dao vứt bỏ hình tượng, vén váy đỏ lên, cách bản thân đang nằm trên mặt đất, ngồi xổm đối diện Mộ Hàn Uyên.
Dù sao hắn cũng không nhìn thấy.
Vân Dao tránh bàn tay đang thi thuật của Mộ Hàn Uyên, thò đầu nhìn “chính mình” đang nằm trên mặt đất —— Nếu không phải hoa điền huyết điệp trên mi tâm của hồng y thiếu nữ vẫn còn, chứng minh ít nhất tiên cách thần văn vẫn còn trong người, thì chắc hẳn nàng sẽ nghĩ rằng mình đã chết, cho nên linh hồn mới thoát ra ngoài.
Nhưng nếu không chết, tình huống hiện tại là sao?
Vân Dao suy nghĩ đủ kiểu nhưng vẫn không hiểu, thế là duy trì tư thế ngồi chồm hổm, ngẩng đầu nhìn lên ——
Mộ Hàn Uyên đang quỳ bên cạnh nàng, dường như đang cố gắng đánh thức nàng, chỉ trong chốc lát, Vân Dao nhìn thấy vô số phù văn kim quang từ những đốt ngón tay của hắn truyền vào cơ thể nàng.
Đáng tiếc, tất cả như đá chìm đáy biển, chẳng có tác dụng gì.
‘Hồn ta đang ở ngay bên cạnh đây này, những thuật pháp trị liệu này của ngươi không có tác dụng đâu.’ Vân Dao tì cằm lên cánh tay, chán nản nghiêng đầu: ‘Hay là ngươi đưa ta về Càn Môn, tìm người cứu, biết đâu cố gắng sẽ cứu kịp?’
“......”
Mộ Hàn Uyên dừng tay, ngước mặt về phía nàng.
Vân Dao giật mình, lùi về sau theo bản năng: ‘Ngươi nghe được lời ta nói hả? Nhưng hiện tại ta ——’
Đôi môi mở ra đóng lại toi công của thiếu nữ bỗng dưng dừng lại.
Vì nàng đã nhìn rõ khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên đang quỳ đối diện nàng.
Mặc dù đang quỳ, y phục trắng như tuyết dính đầy bụi, nhưng lại không hề ảnh hướng đến dáng vẻ thanh trạc như thánh nhân quân tử của hắn.
Song, có một điểm khác biệt:
Dưới liên hoa quan, dải lụa trắng như tuyết che mắt của người nọ, lúc này đang từng chút từng chút một, nhuốm máu diễm lệ.
Ánh mắt của Vân Dao hiện lên vẻ hoảng hốt: ‘...... Có cần phải vậy không.’
Nỗi bùi ngùi chưa dứt, nàng thấy Mộ Hàn Uyên ngồi xuống đất, khoanh chân điều tức, dưới dải lụa đẫm máu, khuôn mặt tuấn tú như phủ một lớp sương mỏng.
Chỉ trong chốc lát, bên cạnh trường bào màu tuyết, vài sợi ánh sáng nhàn nhạt màu máu như có như không lơ lửng lượn quanh người hắn.
Tia sáng nhàn nhạt kia hội tụ lại, phần cuối của sợi tơ màu máu……
Vân Dao cúi đầu, không quá bất ngờ, nàng nhìn thấy hoa điền giữa mi tâm “mình” sáng lên.
Dưới sự ảnh hưởng của những sợi tơ màu máu, hệt như một ngọn lửa bùng cháy giữa đêm tối u ám, vừa yêu dị vừa mê hoặc.
Đây là khế ước sư đồ mà nàng gieo cho hắn sao?
Vân Dao tỏ vẻ cổ quái.
Ngay cả người phàm cũng nhận ra “khế ước sư đồ” này không phải thứ đàng hoàng mà nhỉ? Ấy thế mà Mộ Hàn Uyên lại mặc cho nàng gieo vào người, không hề có một câu dị nghị, suốt ba trăm năm cũng không nghĩ đến chuyện xóa bỏ nó?
—— Khoan đã.
Vân Dao nheo mắt, chăm chú nhìn vầng trán của hồng y thiếu nữ đang nằm trên mặt đất.
Huyết điệp xòe cánh như muốn bay.
Cho nên, thần văn tiên cách vốn nên có màu vàng thánh khiết của nàng, đã bị thứ quỷ quái “khế ước sư đồ” này biến thành dáng vẻ yêu dị như bây giờ sao?
…… Vân Dao ơi, hại người hại mình!!
“Sư tôn.”
“Hả?”
Nghe tiếng gọi, Vân Dao đáp lại theo bản nặng, sau đó mới ý thức được: “Hắn không nghe được, ta đáp lại làm gì.”
Vân Dao đang tự trào phúng chính mình, khi nâng mắt lên, nàng nhìn thấy mỹ nhân đeo lụa trắng nhuốm máu ngẩng đầu lên, sự lạnh lùng như sương tuyết hàn sơn cuối cùng cũng tan ra.
Đôi môi mỏng mất huyết sắc nhẹ nhàng nhếch lên.
“Ta nghe được, sư tôn.”
Vân Dao: “——?”
Vân Dao: “???”
Nếu không phải nàng là tiểu tiên, dùng tiên pháp bừa bãi ở phàm giới sẽ bị trời phạt, nàng nhất định sẽ moi thần hồn của Mộ Hàn Uyên ra, xem xem trên đó có in dấu thần văn tiên cách không!
Nếu không, sao hắn có thể thấy sinh hồn rời thể của nàng?
Có lẽ cảm nhận được sự kinh hãi và khó tin của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên ôn hòa đáp: “Là khế ước sư đồ.”
Vân Dao ngập ngừng: “...... Ngươi có thể thấy ta sao?”
“Không nhìn thấy.” Mộ Hàn Uyên lắc đầu: “Nhưng cảm nhận được, và cũng nghe được.”
Vân Dao không hề cảm thấy mừng rỡ, mà chỉ thấy phiền lòng, nàng nhíu chặt mày nhìn mi tâm của hồng y thiếu nữ đang nằm trên mặt đất.
Càng mổ xẻ, càng cảm thấy khế ước sư đồ này vừa đáng ngờ vừa đáng sợ.
Rốt cuộc nó là thứ gì.
“Thần hồn của sư tôn rời xác, có phải bởi vì tơ ác mộng không?” Mộ Hàn Uyên hỏi.
“Chắc thế, sau khi thoát khỏi biển Thất Tình thì bị như vậy.”
Sau khi chắc chắn rằng hắn không nhìn thấy, Vân Dao dứt khoát ngồi tại chỗ, nàng ôm đầu gối, lười biếng nói: “Chắc hẳn bọn họ đã nói cho ngươi biết tơ ác mộng là gì, ta sẽ không giải thích nữa. Cũng đừng hỏi ta cách xử lý, ta không biết.”
“Cổ tịch chép rằng: ‘Tơ của Yểm Thú, người đắm chìm trong giấc mơ sẽ chết.’ ” Mộ Hàn Uyên nói xong, hầu kết của hắn chậm rãi nhấp nhô không rõ nguyên do, sau đó mới nói tiếp: “Sư tôn, có thật như vậy không?”
“...... Dường như là vậy.”
Vân Dao càng phiền lòng, mi tâm nhíu lại, nàng lại tì cằm vào đầu gối.
“Nhưng hiện tại sư tôn đã rời mộng rồi mà.”
“Có lẽ cách rời đi không đúng?” Dứt lời, Vân Dao hơi giật mình, giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc kia lại văng vẳng bên tai.
[Vân Dao, quay về.]
Vân Dao lắc lắc đầu, cố gắng xua tan âm thanh và cảnh tượng trước kia ra khỏi đầu, nàng giơ tay lên, ngón tay lướt qua mi tâm của thân thể đang nằm trên mặt đất.
Những nơi đầu ngón tay lướt tới, thể xác nàng như trong suốt, tơ ác mộng màu trắng sữa thấp thoáng trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm, như ẩn như hiện trong linh mạch của nàng.
Kiểm tra xong, Vân Dao lười biếng thu tay lại.
“Phương pháp rời mộng không đúng, cho nên chỉ một phần tơ ác mộng trong cơ thể ta bị hòa tan, phần lớn vẫn còn trong linh phù và linh mạch.”
Mộ Hàn Uyên hỏi: “Chỉ cần tơ ác mộng rời xác, sư tôn sẽ có thể quy hồn tỉnh lại sao?”
Vân Dao suy nghĩ một chút: “Lý thuyết là thế. Ngươi đừng nên lãng phí linh lực để thử thuật trị liệu —— Bởi vì tơ ác mộng không thể xuyên qua linh mạch, cũng không thể rời khỏi linh phủ, ngươi thử chỉ vô dụng và lãng phí thôi.”
“......”
Im lặng một lát, Mộ Hàn Uyên cúi đầu: “Đệ tử đã biết.”
“......?”
Vân Dao chống cằm quay sang nhìn hắn.
Người trước mặt dường như đã trở về dáng vẻ đoan chính ôn hòa thường ngày, chút ưu tư khiến Vân Dao xúc động ban nãy không còn lại dù chỉ một chút, dường như chỉ có mình nàng tự mình đa tình, tỉnh mộng rồi, đồ đệ vẫn là đồ đệ thánh nhân.
Chậc, đúng là khiến lòng người ớn lạnh.
Vân Dao khẽ thở dài: “Quên đi, ngươi đưa ta về Càn Môn. Có lẽ qua một thời gian, tơ ác mộng sẽ tự ——”
Lời nói chợt dừng.
Sau vài nhịp thở, Vân Dao kinh ngạc: “Ngươi làm gì vậy?”
Thật sự không thể trách nàng kinh ngạc, bởi vì Mộ Hàn Uyên đột nhiên nắm lấy bàn tay đang xụi lơ bên người của nàng, ngón tay thon dài nâng tay nàng lên, gạt vòng tay gắn chuông vàng ra, để lộ cổ tay trắng nõn của nàng.
Dừng lại một chút, Mộ Hàn Uyên khẽ nói: “Đệ tử mạo phạm, xin sư tôn thứ tội.”
Vân Dao: “??”
Vân Dao chưa kịp hỏi.
Chỉ thấy tay trái của Mộ Hàn Uyên, ngón trỏ và ngón giữa chập lại như dao, nhẹ nhàng cắt một đường trên cổ tay nàng.
Màu đỏ tươi lập tức chảy ra, khi rơi xuống đất có thể mơ hồ thấy bên trong có ánh sáng nhạt màu trắng sữa.
Khóe miệng Vân Dao giật giật: “Chẳng lẽ ngươi định giúp ta xả máu? Tơ ác mộng còn chưa chảy ra hết thì ta đã chết queo rồi.”
Những ngón tay đang nắm cổ tay nàng của Mộ Hàn Uyên hơi khựng lại.
Bất ngờ thay, hắn không giải thích lời nào, mà chỉ khom người xuống ——
Trường gấm trắng như tuyết rũ xuống, uốn lượn trên mặt đất.
Sắc máu trên tấm lụa che mắt của người nọ càng đậm, trong bóng đêm, ngân ti liên hoa quan hơi rủ xuống, nhưng không rơi.
Hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt thờ ơ như thần minh ——
Hắn đặt môi lên cổ tay của thiếu nữ.
“.......!”
Giữa hư không, hư ảnh hồn phách của Vân Dao giật nảy người.
Chuyện còn lại không cần Mộ Hàn Uyên giải thích, Vân Dao có thể thấy rõ ràng. Dưới sự lôi kéo của linh lực của hắn, tơ ác mộng trong linh mạch của nàng như thủy triều hải sinh tuôn ra, gấp gáp tranh nhau ùa vào linh phủ chủ động mở ra của hắn.
Chỉ trong chốc lát, tơ ác mộng trong linh mạch của Vân Dao gần như không còn.
Vân Dao cảm nhận được một cách chân thật, đối với linh phủ của vị Càn Nguyên Đạo Tử tương lai, kiêm đệ nhất Ma tôn tương lai này, tơ ác mộng hoàn toàn không thể cưỡng lại được.
Quá trình chúng nó “vứt bỏ” nàng, có thể nói là không hề do dự.
Vân Dao không kịp ngăn cản, cũng như quên ngăn cản.
Trên thực tế, mặc dù ngay khoảnh khắc đầu tiên, nàng hơi hoảng hốt dời mắt đi, nhưng vẫn không chặn lại hình ảnh nọ, trong khoảnh khắc ấy, nó như dao khắc rìu đục khắc sâu vào thức hải của nàng ——
Dưới ánh trăng trong vắt, trích tiên mặc áo bào trắng cúi người. Liên hoa quan khẽ lắc lư, tóc đen như thác đổ trên vai, môi mỏng dưới đôi mắt bị bịt kín của hắn bị máu của nàng nhuộm thành màu đỏ tuyệt đẹp.
Vân Dao chợt cảm thấy cực kỳ may mắn vì hiện tại Mộ Hàn Uyên không nhìn thấy gì.
Nếu không, nàng không thể tưởng tượng được, trong lúc hôn lên máu nàng, hắn nâng mi ngước mắt, ánh mắt ấy có lẽ sẽ khiến nàng mãi mãi sa vào, cả đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện trở về Tiên giới, quay lại làm tiểu thần tiên ăn no chờ chết của trước kia.
Tơ ác mộng cuối cùng sắp được rút ra hết.
Cuối cùng Vân Dao cũng quay mặt lại, cố gắng giữ cho giọng mình trông như bình thường: “...... Tơ của Yểm Thú, người đắm chìm trong giấc mơ sẽ chết.”
Nàng lặp lại lần nữa rồi hỏi: “Ngươi không sợ chết sao?”
Mộ Hàn Uyên thẳng người, cúi đầu, như đang nhìn nàng qua dải lụa trắng.
Lúc này Vân Dao mới phát hiện, trên môi hắn là một nụ cười, dẫu rằng rất nhẹ, hệt như hoa trong gương trăng dưới nước, chạm vào sẽ lập tức biến mất.
“Hàn Uyên nguyện chết vì sư tôn.”
“......”
Vân Dao sửng sốt, nàng cảm thấy tối nay Mộ Hàn Uyên rất lạ, hoàn toàn khác với lúc còn ở tông môn, khiến trái tim nàng chấn động trong giây lát.
Vân Dao vô thức né tránh đôi mắt vốn không thấy gì của hắn: “Ngươi, ngươi không bộc lộ thất tình, tơ ác mộng nhập mộng chưa chắc có tác dụng với ngươi…… Nói không chừng, ngủ một giấc, sáng mai sẽ ổn.”
Chính Vân Dao cũng không tin vào lời này.
Nhưng dường như Mộ Hàn Uyên tin, hắn ôn hòa gật đầu: “Vâng.”
Hắn vuốt phẳng nếp nhăn trên trường bào tuyết trắng, chỉnh lại liên hoa quan, vuốt dải lụa che mắt ra sau vai, mái tóc đen cũng buông rủ xuống.
Làm xong tất cả, Mộ Hàn Uyên ngồi xuống, dựa vào gốc cây cạnh thân thể của Vân Dao, cách dải lụa tuyết trắng, cứ như hắn đang nhìn nàng một lúc lâu.
Một lát sau, Mộ Hàn Uyên khẽ nói: “Sư tôn, ngày mai gặp.”
Vân Dao hơi cắn rứt lương tâm, hắn liều mạng cứu nàng như thế, vậy mà nàng lại lừa hắn, không biết có bị trời phạt sét đánh không. Ngay sau đó, nàng chợt cảm thấy thần hồn vô cùng choáng váng, một lực hút không thể kháng cự bất thình lình xuất hiện trước mặt nàng ——
Ý thức của Vân Dao lại một lần nữa rơi vào bóng tối.
Không biết đã qua bao lâu.
Vân Dao “mở mắt”.
…… Lại là biển Thất Tình.
Lưu quang mơ hồ dưới chân như ẩn như hiện, giống như trường mang của ngân hà, nhưng biển Thất Tình này khác với cái của Vân Dao.
Ngoại trừ lưu quang tượng trưng cho thời gian hồi tưởng, nơi này tối đen như mực, đừng nói đến đóm sáng, ngay cả hạt ánh sáng nho nhỏ như đất cát dưới dòng sông dài cũng chẳng có, dù chỉ là một viên.
Ba trăm năm, hóa ra trên đời này thật sự có người có thể cắt đứt tất cả thất tình lục dục của thế gian.
Chỉ nhìn thôi mà Vân Dao đã cảm thấy chấn động và hiu quạnh.
Nếu nói khi mới bước vào nàng không chắc lắm, nhưng lúc này thì không còn nghi ngờ gì nữa, Vân Dao tin rằng, biển Thất Tình tưởng chừng như vạn vật bất sinh này, tìm khắp giới Càn Nguyên cũng không tìm được cái thứ hai.
—— Chẳng rõ nguyên do, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng mình đã rơi vào biển Thất Tình của Mộ Hàn Uyên.
Cảm xúc càng cực đoan, quả cầu ánh sáng càng lớn.
Dựa vào biển Thất Tình này, có thể thấy, ba trăm năm qua có lẽ không có chuyện gì đáng để hắn ghi nhớ.
“Tiếc là Yểm Thú không có ở đây, nếu không, e là nó phải quỳ xuống lạy hắn ba lạy rồi mới đi.” Nghĩ đến lời trêu chọc khi nhắc đến Mộ Hàn Uyên với các đệ tử, Vân Dao không khỏi bật cười —— Mặc dù hiện tại không phải tình huống mà ai cũng có thể cười.
Dọc theo dòng sông thời gian, lưu quang lúc ẩn lúc hiện, Vân Dao chậm rãi bước đi, giọng điệu lười biếng.
“Có lẽ nên nói rằng, không ai hiểu trò hơn thầy?”
Đi tiếp một lúc lâu, Vân Dao vẫn không thấy bất cứ đóm sáng nào, dẫu là ham muốn giải sầu cũng không thể trung hòa tâm tình ứ động khi không tìm thấy lối thoát.
Cuối cùng Vân Dao dừng lại giữa lưu quang sông dài, nơi không phân biệt rõ đường đi nẻo về.
“Xem ra, trước tiên phải tìm chủ nhân của biển Thất Tình này.”
Nàng khẽ thở dài, chắp tay trước ngực, cầu nguyện với vẻ không hề thành kính:
“Chư thần trên cao, xin hãy làm chứng cho tiểu tiên, thật sự không phải tiểu tiên sử dụng tiên thuật bừa bãi ở phàm trần, mà là chủ nhân của biển Thất Tình này thật sự rất có tiềm năng đến Tây Thiên ngồi xuống giảng kinh, tiểu tiên thật sự không đành lòng để Tiên giới bỏ lỡ một khối lương tài mỹ ngọc, dù tìm khắp Tam Thiên thế giới (*) cũng chưa chắc tìm được người thứ hai như thế, mạo phạm mạo phạm……”
(*) Tên gọi đầy đủ là Tam Thiên Đại Thiên thế giới: Một hệ mặt trời mặt trăng là một tiểu thế giới, một nghìn tiểu thế giới là một Tiểu Thiên thế giới, một nghìn Tiểu Thiên thế giới là một Trung Thiên thế giới, một nghìn Trung Thiên thế giới là một Đại Thiên thế giới.
Dứt lời, Vân Dao chạm vào mi tâm của mình.
Cùng lúc đó.
Dưới tán cây hòe cành lá đan xen hơn trăm năm tuổi ngoài miếu Sơn thần, hoa điền huyết điệp giữa mi tâm của hồng y thiếu nữ chợt sáng ngời, huyết sắc lấp lánh, hoa văn huyết điệp như hóa thành hư ảnh huyết điệp, bay đến một hướng ——
Soạt.
Nó biến mất trong mi tâm của người mặc trường bào trắng như tuyết.
Giữa biển Thất Tình.
Hư ảnh của Vân Dao chợt biến mất giữa sông dài thời gian, ngay tức thì, nàng xuyên qua vô tận lưu quang hồi tưởng, thần hồn rơi xuống ở một nơi trong thần hồn của Mộ Hàn Uyên ——
Tìm được rồi.
Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, vừa mở mắt ra, suýt chút chói mù mắt bởi màu trắng lóa phủ khắp lục hợp bát hoang.
“....... Yểm Thú tức giận đến mức khiến nơi này nổ tung sao?”
Vân Dao lẩm bẩm theo bản năng.
Trong ánh sáng thiêu đốt khiến nàng gần như không mở mắt nổi, nàng cố gắng nhìn về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé không gì sánh bằng đang dần bị nhấn chìm trong màu trắng lóa mênh mông bao la.
Vân Dao chợt giật mình.
Nàng đột nhiên hiểu ra.
Biển Thất Tình của Mộ Hàn Uyên không hề nổ. Vùng trước mặt nàng cùng bản chất với những đóm sáng mà nàng từng chạm vào trong biển Thất Tình của chính mình, đó là “viên” hồi ức duy nhất của vùng biển Thất Tình này.
Trong bóng tối tưởng chừng như vĩnh cửu, vốn không nhìn thấy bất cứ vì tinh tú nào……
Ngay lúc này, ở nơi tận cùng của dòng sông dài, một thứ chậm rãi nhô lên……