(*) Ngọ mộng thiên sơn, song âm nhất tiễn: trích từ 《Đạp toa hành·Nhuận ngọc lung tiêu》của Ngô Văn Anh thời nhà Tống. Giấc mơ ban trưa mơ mơ màng màng, trong mơ trải qua thiên sơn vạn thủy, nhưng khi nhìn ánh trăng ngoài song cửa sổ, mới nhận ra chỉ là một chốc lát chuyển di.
*
Có lẽ Vân Dao chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ vì mình nhất thời động lòng trắc ẩn, cuối cùng “nhặt” phải một phiền phức lớn.
Phiền phức đầu tiên, chính là ngoại hình.
Trước khi cứu thiếu niên ác quỷ ở thành Hoàn Phượng, nàng đã nhận ra ngũ quan cực kỳ tuấn tú của thiếu niên dưới lớp máu dày, mi mục như viễn sơn thanh đại, vết máu cũng không thể che lấp vẻ phong nhã hào hoa.
Đáng tiếc, nàng không ngờ rằng, sau phong nhã, chính là tai họa.
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc……”
Thành Chu Tước, cổng bắc của chủ thành, trên mái hiên của cổng thành đều là đồ đằng chim muông phượng quán hỏa vũ, lân vũ xòe rộng, hệt như một giây sau sẽ sà xuống từ trên cổng thành.
Dưới tường thành, nơi hắc châu sắc nhọn dừng lại ——
Một con dị thú trông giống tuấn mã có những hoa văn đỏ tươi dưới chân, đang chậm rãi đi qua cổng thành điêu khắc hỏa điểu.
Trên lưng dị thú là một hồng y nữ tử lưng đeo trường kiếm, tay đeo chuông vàng. Y phục đỏ tươi, rực rỡ như lửa, trâm gỗ giản dị búi tóc, cổ trắng nõn thon thả, ngũ quan đẹp đến mức kinh diễm.
Bộ dạng như vậy, dù là tộc Mị Yêu của Ma Vực cũng khá hiếm, đáng lẽ mọi người ven đường phải đổ dồn ánh mắt lên người nàng mới phải.
—— Nếu như không có thiếu niên đang dắt dị thú cho nàng.
“Là hoàng thất của tộc Mị Yêu sao?”
“Nhưng trên người hắn không có hơi thở của ma tu……”
“Mị Yêu cũng không có dáng vẻ như hắn, trông hắn giống tiểu công tử của danh môn thế gia ở Tiên Vực hơn đấy.”
“Người phàm à?”
“Sao có thể thế được, người phàm không thể trông như thế.”
“Hắn dắt thú Đạp Diễm Chu cho nữ tử kia, chắc là nô bộc gì đó rồi.”
“Vớ vẩn, ngươi từng thấy nô bộc nào đẹp như vậy à?”
“......”
Dù không phóng thích thần thức, nhưng Vân Dao cũng nghe được tiếng bàn tán ồn ào của dân chúng dọc đường vào thành, còn có cả những ánh mắt phê phán chỉ trích đồ dồn vào người nàng.
Thậm chí con thú Đạp Diễm Chu đáng thương mà nàng đang ngồi vừa đi vài bước vừa bất an gõ gõ móng guốc.
Vân Dao nhịn một lúc, cuối cùng khi vào trong thành, trên đường càng ngày càng có nhiều xe ngựa qua lại, nàng gọi: “Tiểu quái vật.”
Thiếu niên đang dắt thú Đạp Diễm Chu nghiêng người, im lặng ngoảnh đầu nhìn nàng.
Ánh mắt của thiếu niên lạnh nhạt, không có chút gợn sóng nào khi nhìn người khác, hệt như một ngọn núi tuyết đang ngủ say trong bí cảnh của nhân gian.
“Ngươi có chắc là không mang chút gì đó,” Nàng ra dấu trước mặt mình: “Che đậy lại?”
“Là người chọn mà.”
“Dù rằng ta thích phong cách thánh nhân quân tử này.” Vân Dao nhìn người nọ mặc áo bào trắng, trong sự hài lòng pha chút tiếc nuối: “Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, khi ngươi mặc lại có kết quả thế này.”
—— Thật ra, ngay khi hắn vừa ra từ sau tấm rèm của cửa hàng, nàng đã cảm thấy không ổn.
Nhưng thể chất của tiểu quái vật này rất kỳ lạ, không chỉ không chết dù bị thương cực nặng, mà ngay cả thuật pháp che giấu dung mạo mà đệ tử tiên môn thường dùng khi hành tẩu ở giới phàm trần, đều không thể duy trì trên người hắn dù chỉ trong chốc lát.
Dưới ánh mắt dò xét không hề che giấu của Vân Dao, thiếu niên đang dắt Chu Thú lười đáp lại nàng.
Hắn càng như thế, nàng càng không kìm được mà trêu chọc.
“Như thế thì rất kỳ quái.”
Vân Dao cúi người về phía sừng của thú Đạp Diễm Chu. Mặc dù Chu Thú cao to, nhưng động tác đột ngột này của nàng khiến nàng kề bên người thiếu niên, chỉ cách nhau vài tấc.
Nàng nghiêng đầu nhìn sườn khuôn mặt như lãnh ngọc của thiếu niên ác quỷ.
“Nếu bình thường ngươi có phong thái như thần tiên, thế thì tại sao người ở thành Hoàn Phượng nói ngươi là ác quỷ?”
“......”
Những đốt ngón tay đang nắm dây cương chợt siết chặt.
Sườn khuôn mặt của thiếu niên, môi mỏng như cánh anh đào mím lại một chút, nhưng mau chóng thả lỏng. Hắn nghiêng mắt, đáy mắt dường như tràn ngập băng tuyết giá lạnh: “Người sẽ biết, người không nên cứu ta.”
Vân Dao chăm chú nhìn hắn một lúc, sau đó đột nhiên bật cười.
Nụ cười gần như rực rỡ, so với ánh mặt trời thì chói lóa hơn nhiều, khiến thiếu niên gần trong gang tấc bất giác nheo mắt lại, cứ như không thể đối diện với nụ cười lộng lẫy như vậy.
Đến khi hắn hoàn hồn, hồng y nữ tử đã lười biếng ngồi thẳng người.
Nụ cười nọ cách hắn nghìn trượng ——
“Đời này của ta, chuyện đau đớn nhưng không hối hận có rất nhiều, còn đau đớn nhưng hối hận thì chỉ có một chuyện mà thôi.” Nàng cười, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Nếu ngươi có bản lĩnh thêm vào một chuyện, xem như ngươi lợi hại.”
“......”
Kiêu ngạo đến mức như sương như tuyết.
Một lúc sau, thiếu niên ác quỷ rất bình tĩnh quay người lại.
Sau một tuần hương.
Phía bắc thành Chu Tước, lầu Yêu Nguyệt.
Đây là tửu lâu lớn nhất thành Chu Tước, trong lầu ca vũ thăng bình, tiếng người huyên náo. Ma tộc và Yêu tộc với đủ hình dạng khác nhau lẫn với Nhân tộc gần như hiếm gặp, qua lại trong tửu lâu, đan xen với tiếng nhạc lả lướt, đi đến đâu thì nơi đó ầm ĩ đến mức khiến người ta nhức đầu.
Trong một căn phòng trang nhã trên lầu hai, đối diện với ca múa giữa lầu, Vân Dao uể oải dựa vào lan can, thưởng thức vũ cơ tộc Mị Yêu đang nhón chân nhảy múa trên lầu cao, làn váy như cánh bướm dập dờn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo quanh lầu.
Cứ như vậy một lát, trong đáy mắt chán nản của nàng cuối cùng cũng xuất hiện chút gợn sóng.
“Tiểu quái vật.” Vân Dao ngoảnh đầu lại, mỉm cười nhìn thiếu niên đang nhắm mắt ngồi cạnh chiếc bàn thấp: “Ngươi nhìn hướng tây bắc đi, xem xem có phải người ở đó đang chăm chú nhìn ngươi không?”
“.....”
Thực tế, khi thiếu niên ác quỷ ác theo Vân Dao vào trong, ánh mắt những người bên trong hầu như đều tập trung vào hắn —— Nếu tiểu quái vật không mặc áo bào trắng tuyết thêu ám văn, có phong thái phú quý xuất thế, khiến không ai dám tùy tiện trêu chọc, Vân Dao đoán, sớm đã có người tới gây hấn rồi.
Thiếu niên nghe theo lời nàng, hàng mi đang cụp xuống nâng lên.
—— Không phải tán thưởng hay ham muốn, vẻ mặt của những người đó tràn ngập sát khí.
Vân Dao ở bên cạnh cẩn thận quan sát, bả vai của thiếu niên ác quỷ căng thẳng, sắc mặt dường như nổi lên chút gợn sóng, nhưng, chỉ có chút đỉnh vậy thôi.
Nhìn xong, hắn cụp mắt xuống.
“Ta đã nhắc nhở người, không thể ở lại thành Chu Tước quá lâu.”
“Tại sao? Ngươi gây sự với người ở đây à?”
“Ta chưa bao giờ gây sự với bất cứ ai.” Giọng của thiếu niên ác quỷ hờ hững bình tĩnh: “Chỉ là mọi người đều muốn ta chết.”
Nụ cười của Vân Dao hơi kỳ lạ, đáng tiếc nàng chưa kịp hỏi thêm câu nào thì người ngồi bên kia cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, một gã ma tộc có hai chiếc sừng quỷ dị đứng dậy, cánh tay cường tráng gấp mấy lần tay của con người cầm hai cái chùy lưu tinh, sải bước đi về phía hai người.
Gã nở một nụ cười hung tợn khát máu, không hề che giấu khí thế hung hăng, mỗi một bước chân đều như khiến lầu Yêu Nguyệt lung lay.
Gần như cùng lúc đó, căn phòng trang nhã của Vân Dao và thiếu niên ác quỷ đã bị bao vây bởi những ma tộc chẳng biết xuất hiện ở đâu.
Tiếng ca hát nhảy múa trong lầu nhỏ dần.
Ma tộc vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ dừng lại, chùy lưu tinh nện xuống trước mặt, khiến gạch đá nứt ra. Ánh mắt của gã từ từ di chuyển đến người Vân Dao, tiếp đó, nhếch miệng cười, để lộ hàm răng sắc nhọn lạnh lẽo.
“Can đảm thật, cướp người ở thành Hoàn Phượng, chẳng những không trốn mà còn hấp tấp vào thành Chu Tước tìm đường chết?”
Vân Dao nghiêng đầu, ngón tay dính nước quả mọng chỉ vào chóp mũi của mình: “Ngươi đang nói chuyện với ta à?”
Nụ cười của gã ma tộc càng thêm lạnh lẽo: “Ngươi nói xem.”
“Ồ.” Vân Dao quay đầu, ngoắc tay: “Bồi bàn kia, ờ, ngươi đấy, lại đây…… Hiện tại có người kiếm chuyện đập phá, các ngươi có quản không?”
Dưới ánh mắt của ma tộc, bồi bàn run như cầy sấy, không dám hó hé câu nào.
Ma tộc cười nhạt: “Ta còn tưởng ngươi can đảm lắm, chỉ thế thôi mà đã sợ rồi? Không sao, hôm nay gia gia từ bi —— Chỉ cần ngươi chặt gân tay gân chân của ác quỷ bên cạnh ngươi, đánh hắn tàn phế, gia gia sẽ cho ngươi sống sót rời khỏi thành.”
“...... Xem ra các ngươi không quan tâm đến chuyện đập phá.”
Giọng điệu của Vân Dao hơi tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, như đang mỉm cười: “Thế thì tốt quá, đúng lúc ta nghèo, không đền nổi.”
“?”
Vừa dứt lời.
Từng tiếng kiếm minh liên tiếp vang lên, xé toạc tiếng nhạc xa hoa đồi trụy trong lầu.
Ánh sáng trắng bạc nhức mắt như sấm chớp lóe lên trong màn đêm, trong chớp mắt, lướt quanh lầu một vòng, sau đó quay về vỏ kiếm.
Mọi người trố mắt, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngay tức thì.
“Ầm ——!”
Cơ thể vạm vỡ của ma tộc ngã rầm xuống đất.
Trên mặt gã vẫn là nụ cười hung ác lạnh lẽo, nhưng đôi mắt lại trợn trừng, không còn chút hơi thở, rang nanh hung bạo màu trắng bị máu tươi nhuộm thành màu tím đen đáng sợ.
Cả lầu chết lặng.
Vân Dao lau sạch nước quả mọng trên đầu ngón tay, từ tốn nâng mắt lên: “ n huệ từ bi của gia gia, tiểu nữ không báo đáp nổi, buộc lòng phải khiến gia gia nhớ đến tận kiếp sau.”
Cả lầu giật mình tỉnh giấc.
“Á á á á á ——”
“Tả sứ đại nhân của Chu Tước vệ chết rồi!!”
“Mau!! Mau bẩm báo với phủ thành chủ!!”
“Người đâu……”
Sau một tuần trà (*).
(*) Khoảng 10 đến 15 phút.
Thiếu niên ác quỷ dẫn Chu Thú đang kinh hãi không hề nhẹ bước ra khỏi chuồng thú bên ngoài lầu Yêu Nguyệt. Mùi tanh đằng sau rất khó ngửi, khiến các dị thú trong chuồng sợ đến mức đại tiện bừa bãi.
Còn đầu sỏ gây tội thì đang nhíu mày chỉnh sửa hồng y dính đầy máu trong bóng râm của một con hẻm cách đó không xa.
“Ôi.”
Vân Dao xé vạt váy, ném đi: “Máu của những ma tộc này hôi chết đi được.”
Thiếu niên dừng lại bên cạnh nàng: “Rất nhiều người muốn ta chết, cho dù người giết đến mệt lả thì cũng không hết đâu.”
Nghe tiếng của hắn, Vân Dao quay đầu lại.
Không rõ là vì ánh nắng chói chang hay nguyên nhân nào đó khác, nàng cảm thấy trong mắt của thiếu niên có một chút cảm xúc khác thường khi hắn nhìn nàng.
Nhưng khi muốn tìm kỹ thì lại chẳng tìm được gì.
Vân Dao không bận tâm lắm, nàng xoay người leo lên dị thú: “Vậy thì rất tốt.”
“?”
Hiếm khi thiếu niên chủ động ngước lên nhìn nàng.
“Ngươi nghĩ ta đến Ma Vực để làm gì?”
Dường như thiếu niên ác quỷ phớt lờ từ “đến” của nàng, hắn suy nghĩ một chút: “Giết người?”
Cho nên mới cứu hắn, rồi lại đến thành Chu Tước, vì nàng muốn cả Ma Vực đều biết.
“Không, ta đến để nhặt xác cho một người.”
Dưới ánh mặt trời chói lọi, cả người chìm trong bầu không khí nóng bức, nhưng khi nữ tử dứt lời, thân thể chợt lạnh đến mức gần như khó thở.
“Người này vô cùng đáng thương, suốt hai trăm năm không có sư phụ, sư huynh, sư tỷ, sư đệ…… người nhà chết sạch, hiện tại chỉ còn một tiểu sư muội.”
“Mười ngày trước, ngay cả chính huynh ấy cũng chết ở núi Lưỡng Giới, thi thể bị mang đến Ma Vực.”
“Trên đời này, chỉ còn mình ta có thể nhặt xác cho huynh ấy.”
“......”
Tâm tình trong đáy mắt thiếu niên ác quỷ lay động, một lát sau, hắn mới quay đầu lại.
Nữ tử trên lưng dị thú đã khôi phục nụ cười lười biếng uể oải thường ngày, khi thấy hắn quay đầu lại, nàng còn cười với hắn, nụ cười vô cùng rực rỡ: “—— Ngươi nói xem, ta có nên đến không?”
Song, nỗi bi ai trong đáy mắt lại không thể che giấu.
Thiếu niên khẽ thở dài, quay người lại.
Cả nhà chết hết, chỉ còn một người.
“Hóa ra người đến để tìm cái chết.”. Truyện Dị Năng
–
Vài ngày sau khi rời khỏi lầu Yêu Nguyệt, Vân Dao nhận ra tiểu quái vật nói rất đúng, người muốn giết hắn thật sự khiến nàng mệt lã —— Giống như châu chấu hợp thành thủy triều, xử xong một lớp thì một lớp khác tới, giết mãi không hết.
Mặc dù dưới kiếm Nại Hà trảm ba nghìn ma, nhưng chung quy Vân Dao vẫn chưa độ kiếp thành tiên, hơn nữa nàng đang ở Ma Vực, hệt như một mình xuống đại dương mênh mông, lực hữu bất đãi (*).
(*) Năng lực chưa tới, năng lực không đủ để làm một chuyện gì đó.
Mấy ngày qua, nàng bị thương vài lần, khá mệt mỏi.
Đây chính là phiền phức thứ hai sau khi cứu hắn.
Vân Dao chưa bao giờ nghĩ rằng, còn có chuyện thứ ba ——
Đó là ngày thứ năm sau khi bọn họ rời khỏi thành Chu Tước, trước khi màn đêm buông xuống, Vân Dao tìm được một sơn động để nghỉ ngơi. Sau đó, lần đầu tiên thiếu niên đưa ra yêu cầu kể từ khi bọn họ gặp nhau.
“Tù khốn, trận pháp?” Nghe xong, Vân Dao tỏ vẻ kỳ quái.
“Pháp khí pháp bảo cũng được.” Thiếu niên ác quỷ bình tĩnh, hắn đứng đó, áo bào rũ xuống, cụp mắt, phong thái vượt xa tất cả những cao túc (*) tiên môn mà Vân Dao từng nhìn thấy.
(*) Cao túc (高足): cách gọi học trò của người khác.
“Có thì có đấy…… nhưng mà, ngươi muốn bắt nhốt ai?”
“Ta.”
Vân Dao lại có cảm giác bất ngờ quen thuộc, sau đó chợt nhớ ra một đoạn đối thoại tương tự mà khi nàng cứu hắn năm ngày trước.
Dựa vào vách núi đá trước hang động, hồng y thiếu nữ cong đầu gối ngồi một cách lười biếng, không kìm được mà cúi đầu bật cười, cánh tay khoát trên đầu gối cầm một bầu rượu, đong đưa theo tiếng cười của nàng: “Sao thế, đêm nay ngươi sẽ biến thành thú dữ ăn thịt người à?”
Thiếu niên lắc đầu: “Là ác quỷ.”
Hắn nói rất nghiêm túc, ánh mắt cũng rất nghiêm túc, khiến Vân Dao từ từ ngừng cười. Nàng hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn hắn một lúc.
“Ác quỷ của ngươi…… sẽ hại người khác sao?”
“Không phân thiện ác, chúng sinh như nhau.”
Thiếu niên chậm rãi nói, sau đó nâng mắt lên.
Đó là lần đầu tiên Vân Dao thấy Mộ Hàn Uyên cười, mặc dù nụ cười của hắn không rõ ràng lắm, khóe môi chỉ nhếch lên một chút, nhưng kết hợp với khuôn mặt của hắn, dẫu là ác quỷ, cũng đủ để người ta trầm luân đến thập tử vô sinh.
Thiếu niên ác quỷ dửng dưng nhìn nàng: “Trước khi quá muộn, người có muốn giết ta không?”
“......”
Bầu rượu xoay quanh đầu ngón tay không bắt lại kịp, bay ra ngoài, rơi xuống đất.
Bịch một tiếng, khiến Vân Dao hoàn hồn.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng thất thố trước mặt hắn.
Nhưng Vân Dao không hề giấu giếm, nàng vẫy tay gọi bầu rượu về, nghiêng đầu nhìn thiếu niên, sau đó cười cợt nhả với hắn: “Chắc hẳn ngươi chưa từng cười với ai.”
“......”
Thiếu niên chậm chạp khựng lại.
Thế là Vân Dao càng cười lớn hơn, trong sơn sốc tràn ngập ánh mặt trời và tiếng cười của nàng: “Đáng tiếc, chỉ bằng khuôn mặt này của người, một nụ cười khuynh đảo đất nước, bọn họ giành nhau còn không kịp, làm gì đến phiên ta cứu ngươi?”
“......”
Hình như thiến niên ác quỷ hơi bực bội, mặc dù không thể hiện —— Hẳn bỗng nhiên xoay người, như không muốn nghe ô ngôn uế ngữ đằng sau, bước vào hang động mà không hề ngoảnh đầu lại.
Ban đêm.
Vân Dao dạo một vòng quanh núi, khi trở về nàng thuận tay nhặt một ít củi khô có thể dùng để nhóm lửa sưởi ấm —— Nàng vào Hợp Đạo cảnh đã lâu, nóng lạnh bất xâm, nên đương nhiên những thứ này dành cho thiếu niên thoạt nhìn gầy yếu kia.
Nhưng, khi vừa bước vào hang động, sắc mặt Vân Dao chợt đổi.
Màn đêm đã buông xuống, hiện tại trong sơn động tối om, chỉ có kết giới mà nàng thiết lập trước khi đi tỏa ra kim quang yếu ớt trong bóng tối.
Mà, bên trong tầng tầng lớp lớp cấm chế, bộ quần áo trắng vẫn còn bình thường lúc nàng rời đi giờ đây đã nhuộm đỏ máu, từ cổ cho đến tứ chi, bị trói bằng vô số sợi tiên xích, trong đó hai sợi to nhất xuyên qua xương sườn lồng ngực, xuyên qua lớp máu trên ngực, đóng chặt vào xương bả vai của hắn.
Thiếu niên cúi đầu quỳ trên mặt đất, không rõ sống chết.
Sau lưng hắn, dây xích màu vàng đen đầy chú ngấn trận pháp buông thõng xuống đất, những cây đinh khắc phù văn ghim những sợi xích vào vách đá.
Sắc mặt Vân Dao chợt biến đổi, củi khô trong tay rơi xuống đất, lưu quang kiếm Nại Hà tự xuất hiện, lập tức chảy xuống từ lòng bàn tay nàng ——
“Ai làm?”
Ngay khi Vân Dao chuẩn bị dùng kiếm chém cấm chế trận quang, ở nơi sâu nhất hang động, thiếu niên đang quỳ gối ngẩng đầu lên.
“....... Đừng.” Giọng của thiếu niên rất khàn: “Đừng vào. Dù nghe thấy gì cũng đừng quan tâm.”
“.......”
Vân Dao đứng trước cấm chế kết giới.
Nếu lưu quang của kết giới rõ ràng hơn đôi chút, có lẽ có thể phản chiếu biểu cảm phức tạp của nàng lúc này.
Lửa giận bùng lên trong chớp mắt vừa rồi lắng xuống, nàng chợt hiểu ra ——
Kết giới trong sơn động không hề bị phá, những sợi tiên xích kia chính là thứ thiếu niên xin nàng để lại trước khi rời đi.
—— Nói cách khác, mỗi một sợi xích ở đây đều do chính tay hắn khóa lại.
Vân Dao đứng đó một lúc, sau đó từ từ thả lỏng bờ vai căng thẳng của mình, ánh sáng lạnh lẽo của Nại Hà trong tay tan biến.
Nàng dựa vào vách đá trước kết giới, giọng lười biếng: “Ta cứ nghĩ mình đã gặp người lợi hại nhất Tiên Vực, hôm nay ta mới nhận ra mình thiển cận nông cạn —— Tuổi còn nhỏ mà đối xử với chính mình tàn nhẫn như vậy, người như ngươi đúng là hiếm thấy trên đời.”
“Nếu đã thấy……” Có lẽ bởi vì vũng máu đọng trên mặt đất, giọng của thiếu niên vừa khàn vừa suy yếu: “Có thể đi không?”
“Tại sao? Sơn động do ta tìm, củi do ta nhặt, thú do ta săn, làm gì có chuyện ta không được ở đây?”
Vân Dao không lùi lại mà còn tiến lên, nàng cách rất gần cấm chế trận quang.
Nàng mỉm cười nhìn thiếu niên như hồ lô máu bên trong, nhưng, giữa mi tâm đang nhíu lại đã bộc lộ chút cảm xúc thật sự: “Hơn nữa ta rất tò mò, rốt cuộc “dáng vẻ ác quỷ” mà ngươi che giấu trông như thế nào, có cần phải bày vẻ lớn như thế này không?”
“......”
Thiếu niên ác quỷ nghiến răng, gân xanh nổi lên trên vầng trán trắng lạnh: “Ra ngoài.”
“Không đi.”
“Đi, ra!”
Vân Dao gần như bật cười —— Rõ ràng hắn bị thương nặng đến mức sắp chết, đau đến mức không chịu nổi, vậy mà một câu mắng chửi “cút đi” cũng không nói được.
“Bảo bối” hiếm có như thế này, sao nàng nỡ để hắn chết trong tay mình?
Trước cấm chế.
Hồng y thiếu nữ uốn gối khom người, cách trận quang vàng óng, nàng đối diện với thiếu niên đang quỳ trong vũng máu: “Ngươi quên rồi sao? Ngay cả mạng của ngươi cũng là của ta, ta muốn làm gì, không đến phiên ngươi quản.”
“......”
Trong cấm chế, thiếu niên nhắm mắt lại.
…… Thôi vậy.
Khóe môi đẫm máu của hắn vô thức cong lên, trong lòng hắn thê lương và trào phúng nghĩ.
Khi nàng nhìn thấy, nàng sẽ bỏ đi thôi.
Mười mấy năm qua, ngày qua ngày đều là cực hình, không phải không có ai động lòng trắc ẩn với hắn. Chỉ là sau khi họ nhìn thấy dáng vẻ ác quỷ của hắn, những ánh mắt ấm áp và thương hại đều biến thành ghê tởm, sợ hãi, hoặc là sát ý.
So với ma tộc tàn bạo, hắn là ác quỷ đáng sợ gấp trăm ngàn lần, là kẻ khác loài duy nhất cõi đời, không đáng được khoan dung.
Sau vô số lần chết đi, hắn đã hiểu rõ điều này.
……
Giờ Tý, trăng lên giữa trời.
Khu vực quanh núi Phục Linh từ lâu đã tĩnh mịch đến mức không nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Cách đây một canh giờ, chim thú trên núi dường như đều đồng loạt kinh hãi, thiên địch kề vai, mạnh yếu cùng rút lui, hễ là vật sống có thể di chuyển, tất cả đều liều mạng bỏ chạy tán loạn.
Chưa tới một tuần hương, trên ngọn núi không còn bất cứ vật sống nào.
Chỉ còn lại một nơi trong sơn động.
Máu tươi đậm đặc tạt ngay trước mặt Vân Dao.
Nếu không có trận quang của cấm chế, có lẽ máu kia sẽ giội đầy người nàng ——
Màn ánh sáng mờ lúc này gần như dính đầy máu, chỉ ngăn cách bởi một màn ánh sáng, nếu nói bên trong là địa ngục nhân gian thì cũng không ngoa.
Vân Dao rất chắc chắn, nếu bên trong kết giới có bất cứ vật sống nào —— Ngay cả nàng đã vào Hợp Đạo cảnh —— Có lẽ lúc này đã trở thành một một bãi hoặc một nhúm…… máu thịt đầm đìa dưới đất?
Sau khi tưởng tượng ra cách chết kia, Vân Dao cúi đầu, chột dạ nhíu mi tâm.
Nàng muốn chết, nhưng nàng không thể chấp nhận kiểu chết này.
Không hổ là ác quỷ.
Dáng vẻ của hắn, quả thật là “ác quỷ”.
“Vù ——!!”
Vân Dao đang cụp mắt mất tập trung, bất thình lình, kiếm Nại Hà tự xuất hiện mà không cần triệu hồi, nó đứng thẳng trước người nàng, thân kiếm vang lên tiếng vù vù khẩn thiết, kiếm quang bén đến mức có thể cắt đứt mọi thứ trên thế gian chĩa thẳng vào bên trong màn sáng.
Vân Dao ngước mắt lên.
Cách một lớp máu, vết máu mới cũ loang lổ chồng lên nhau ——
Nàng đối mặt với khuôn mặt đầm đìa máu tươi của thiếu niên gần như dán sát vào tấm màn ánh sáng.
Dưới lớp máu, đường nét khuôn mặt tuy tuấn tú nhưng lại hơi non nớt, cách đây không lâu, hắn còn dùng đôi đồng tử thờ ơ, trong veo, lạnh nhạt nhìn nàng.
Vậy mà hiện tại lại biến thành dáng vẻ ác quỷ đủ để khiến hầu hết mọi người sợ chết khiếp khi nhìn thấy.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, sự hung tàn và ác ý trong mắt rất đáng sợ.
Vân Dao rất chắc chắn ——
Nếu không có tiên xích đầy phù văn chú ấn xuyên qua xương bả vai và tạng phủ của hắn, thời khắc này, cấm chế không thể ngăn được hắn.
Dù là vậy, cả ngọn núi đều như rung chuyển trước sự ngọ ngoạy của xương trắng dày đặc máu thịt đầm đìa, cứ như sẽ lập tức sụp đổ ngay tức thì.
Vân Dao biết nàng nên xoay người bỏ đi.
Cứ mặc kệ ác quỷ gây họa cho thế gian này —— Dù sao nơi này chính là Ma Vực, những người phát hiện linh lực dao động dữ dội rồi truy sát đến đây đều không phải kẻ tốt lành, để bọn chúng bồi táng cùng Mộ Cửu Thiên cũng tốt lắm.
Nghĩ như thế, Vân Dao thu hồi kiếm Nại Hà, xoay người lại.
Phía sau màn ánh sáng.
Trong đáy mắt tựa như ác quỷ của thiếu niên, tia sáng cuối cùng lung lay sắp vỡ, hệt như sắp ngã vào bóng tối vô tận do máu ngưng tụ thành.
Âm thanh đầu độc không ngớt bên tai, như mọi đêm suốt mười mấy năm qua.
‘Từ bỏ đi……’
‘Đau đớn tột cùng chỉ khiến ngươi trông ngu xuẩn hơn mà thôi……’
‘Ngươi vẫn chưa hiểu à? Từ đầu tới cuối, trên đời này không có ai bằng lòng chấp nhận ngươi, bố thí cho ngươi, thương xót ngươi…… Sẽ không có ai đứng về phía ngươi……’
‘Không ai muốn ngươi sống……’
‘Ngươi mãi kiên trì vì điều gì…… thần phục đi……’
‘Tiếp nhận sức mạnh này……’
‘Từ nay về sau, tất cả những kẻ ngỗ nghịch ngươi, đều sẽ chết.’
Bên trong màn ánh sáng của cấm chế.
Thiếu niên ác quỷ chậm rãi ngồi xuống.
Ngón tay đầy máu bấu chặt vào mỏm đá, cứ như hắn không nghe thấy tiếng máu thịt vỡ vụn, khớp xương nứt gãy.
Đau đớn không thể chịu đựng được ùn ùn kéo đến, muốn kéo hắn xuống vực sâu.
Bên dưới là vạn quỷ rít gào, tiếng cười như tiếng khóc.
Trong tầm mắt, bóng dáng hồng y chỉ còn lại đôi chút, trong màn đêm tối tăm trước sơn động, tựa như sẽ biến mất ngay tức khắc.
Lẽ ra hắn không nên quan tâm.
Nhưng cớ sao hắn vẫn cứ quan tâm đến?
Mí mắt nặng trịch của thiếu niên khép lại, chuẩn bị mặc kệ bản thân rơi xuống vực thẳm nọ.
Trước khi chút tỉnh táo cuối cùng biến mất.
Hệt như ảo giác, thiếu niên ác quỷ nghe được một tiếng nhạc rất trầm, rất nhẹ, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.
Nó xuyên qua kết giới, xuyên qua vết máu, đáp xuống người hắn.
Thiếu niên ác quỷ mở mắt ra.
Trước sơn động.
Vân Dao vừa ngắt lá cây về, khẽ cau mày, hơi không thành thạo đặt chiếc lá giữa môi, thổi một khúc nhạc cầu siêu của Tiên Vực.