Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 83: Mùa hoa rơi lại gặp người (2)



Mộ Hàn Uyên đột nhiên xuất hiện, không chỉ có Vân Dao kinh hãi.

Bên cạnh, Trần Kiến Tuyết sợ sệt tiến lên: “Tôn chủ, cô ấy mê man lâu, nói không lựa lời, ngài……”

“Ra ngoài.”

Mộ Hàn Uyên lạnh giọng, ánh mắt không hề di chuyển mà chỉ chăm chú nhìn Vân Dao.

“Không có lệnh của ta, không ai được phép bước vào tiểu viện này nửa bước.”

“…… Vâng.”

Trần Kiến Tuyết ngập ngừng liếc Vân Dao, nhưng không dám làm trái ý hắn, nên bèn cúi đầu ra khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại trước mắt cách Vân Dao không xa.

Căn phòng lập tức trở nên im ắng.

“Mộ, Hàn, Uyên.”

Nhìn thanh niên tóc trắng áo đen trước mặt, cuối cùng Vân Dao cũng định thần lại, cảm thấy sống lưng ớn lạnh: “Nếu ngươi thật sự là người ngàn năm trước, thế thì ta không phải sư tôn của ngươi.”

“Thật không? Nhưng ta rất muốn biết.”

Mộ Hàn Uyên mỉm cười, tay áo giơ lên như muốn ôm hồng y nữ tử trước mặt vào lòng, đáng tiếc, bóng dáng của nàng vụt qua, lùi lại né tránh.

Hắn cũng không tiếc nuối lắm, mà chỉ buông tay áo xuống, đôi mắt màu mực sâu thẳm như vực sâu nhìn nàng: “Khi sư tôn gọi cái tên này, người nàng nghĩ tới, rốt cuộc là ta, hay là tên đồ đệ kiếp này ngây thơ, vô tri, ngu xuẩn —— Ngu xuẩn đến mức rủ lòng thương xót muôn dân trăm họ của thế giới này?”

“……”

Đối mặt với sự điên cuồng đan xen trong đáy mắt của người nọ sau mặt nạ đồng, Vân Dao cảm thấy tiên cách trên trán bắt đầu đau đớn.

Nàng nhắm mắt lại.

“Kiếp trước, là ta sai lại thêm sai, Nhưng ta đã dùng mạng mình trả cho ngươi, đủ để hóa giải chấp niệm của ngươi. Tại sao ngươi vẫn hận ta như thế?”

“Bởi vì nàng không hề hiểu ——”

Mộ Hàn Uyên bỗng dưng thô bạo tiến tới, giữ chặt vai Vân Dao, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Cho dù là kiếp này, nàng vẫn không hiểu!…… Ta không hận nàng muốn giết ta, ta chỉ hận nàng vứt bỏ ta.”

Giọng hắn khàn khàn ẩn chứa chút run rẩy khó ức chế.

Giống như hai hồn âm chồng chéo lên nhau.

Vân Dao cảm thấy đau, ngạc nhiên ngước mắt lên.

Trong đáy mắt của Mộ Hàn Uyên, nàng thật sự nhìn thấy du ngư hai màu đen trắng nối đuôi nhau như thái cực âm dương.

Cho nên, đây cũng là điều mà hắn muốn nói với nàng sao?

“Mộ Hàn Uyên, ngươi có thể nghe thấy, đúng không?” Giọng của Vân Dao nhỏ nhẹ: “Lần này, ta thật sự không vứt bỏ ngươi. Ngươi nên biết, ta đã nghĩ đến mọi cách, nhưng chỉ có cách này, ta mới có thể cứu ngươi, bảo vệ ngươi từ trong tay những kẻ muốn ngươi chết. Nếu ta thật sự muốn vứt bỏ ngươi, vậy ta đến Ma Vực để làm gì?”

“——”

Đốt ngón tay đang giữ vai nàng run rẩy thả lỏng đôi chút.

Sau chiếc mặt nạ đồng gần trong gang tấc, người nọ đau khổ nhắm mắt lại, tay nắm chặt sau đó hạ xuống, ép Vân Dao vào mép bàn sau lưng. Gân xanh trên mu bàn tay hắn bắt đầu nổi lên dữ tợn, như đang kiềm chế sự giằng xé và giãy giụa dữ dội sâu trong thần hồn.

Cơ thể Mộ Hàn Uyên dường như bị cơn đau khổng lồ áp chế, khiến hắn dần khom người xuống.

Vân Dao không dám làm bừa, chỉ lẳng lặng chờ đợi, mãi cho đến khi hắn từ từ dựa vào vai nàng.

Dựa vào một bên cổ nàng, người nọ không nhúc nhích.

Vân Dao thả nhẹ hô hấp, thử gọi: “Mộ Hàn Uyên?”

“……”

“…… Hàn Uyên?”

“……”

Người dựa vào vai nàng dường như đã ngủ mê man, Vân Dao giơ tay, muốn chạm vào chiếc mặt nạ sắp rơi xuống của hắn.

Song, đầu ngón tay còn chưa chạm vào kim loại lạnh buốt thì cổ tay nàng đột nhiên bị nắm lấy.

“Sư tôn, nàng thật thiên vị.”

(Còn tiếp)