Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi

Chương 11: Kỹ năng mới của sư phụ




Hài tử Tiểu Bàn bị vạch trần tại chỗ, lại càng thêm đắc ý: ”Tu vi của ta đã là Luyện khí tầng một, các người một chút tu vi cũng không có. Cho nên vị trí thứ nhất phải là của ta là đúng rồi.”

Thì ra là do tranh giành xếp hàng mà xảy ra đánh nhau, Chúc Diêu đang định tiến lên, thì tay áo bị một đệ tử áo trắng kéo lại, chính là cây cải đầu đỏ mang bọn nhóc đến lĩnh ngọc bài, Tiểu bằng hữu họ Vương dường như gọi hắn là Tần sư huynh.

“Vị sư muội này, loại sự tình này tốt nhất đừng nên nhúng tay vào.”

Đệ tử họ Tần đệ tử kia nháy mắt với nàng một cái, rồi chỉ chỉ hài tửu Tiểu Bàn kia, thấp giọng nói:

”Hắn là con trai của đại đệ tử Luyện Khí Phong, thủy mộc song linh căn, nhất định là được vào nội môn, tốt nhất không nên đụng vào miễn rước họa vào thân.”

Thì ra là có bố làm quan to, hỏi sao không ai dám quản. Hài tử còn nhỏ như vậy, đã có thói đánh người rồi, không ai giáo dục nó sao, để nó hư hỏng như vậy sao? Nàng con đang chần chừ, bên kia tiểu tử họ Vương đã đem sự tình giải quyết xong, xếp hàng theo thứ tự cao thấp, ai thấp thì được đứng trước. Nàng nhìn ra được tiểu tử họ Vương này trong bầy trẻ cũng có uy tín, rất được lòng bọn củ cải, vì vậy mà bọn củ cải tôn hắn làm thủ lĩnh.

Cuối cùng thì hài tử Tiểu bàn xếp vị trí thứ hai từ dưới lên, Vương Từ Chi cao nhất, đứng vị trí cuối cùng. Mặc dù hài tử Tiểu Bàn có chút không phục, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

” Vợ, vợ, người lại đây đứng.”


Vương Từ Chi xếp xong, chỉ chỉ phía sau, hướng về phía Chúc Diêu vẫy vẫy tay.

Nàng trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn hắn, rồi lại nhìn bọn để tử xung quanh quay lại nhìn nàng, làm nàng tức lộn máu muốn giết chết hài tử này đi cho rồi. Tiểu bằng hữu họ Vương vẫn thản nhiên không biết mây đen đang kéo đến, hắn nhìn thấy nàng vẫn đứng im, cho rằng nàng không hài lòng với vị trí mình chỉ, bèn cắn răng, nhịn đau lui về sau một bước, chỉ chỉ vị trí ở phía trước:

”Được rồi, ta nhường người đứng trước ta!”

Chúc Diêu đen mặt lại, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của tiểu hài tử kia. Nàng tức mình không nói gì, nhanh chóng bước tới, rồi nhấc tiểu bằng hữu kia lên, ra sức đánh “bép bép” vào mông thật mạnh.

Tiểu bằng hữu họ Vương đau đến không thở được, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, thần sắc quái dị nhìn Chúc Diêu một cái, rồi hắn quay mặt đi.

Wei wei wei, còn nhỏ tuổi thì đỏ mặt cái gì??

Chúc Diêu không hiểu trong lòng tiểu tử này đang nghĩ gì, nàng quyết định không nhìn hắn nữa, tiếp tục đánh, đột nhiên nàng cảm thấy có ai va vào nàng từ phía sau. Quay đầu lại nhìn, đứng phía trước là hài tử Tiểu Bàn, mà thật trùng hợp chính là, hài tử bị Tiểu bàn đánh, lại vừa vặn đứng trước hắn một bậc. Hài tử Tiểu Bàn lợi dụng mọi người không chú ý, chen chen cái mông, thuận lợi chen lên vị trí thứ ba từ dưới lên, sau đó hắn quay đầu lại lêu lêu hài tử vừa bị chen xuống.

Hình như tiểu tử bị chen xuống tên là Tiêu Dật thì phải, hắn đứng không có vững, thiếu chút nữa thì sấp mặt xuống đất. Gian lao đứng lên, hắn căm tức nhìn hài tử Tiểu Bàn trước mặt, sau đó che giấu nắm đấm lại, nhàn nhạt nói một câu gì đó. Thanh âm rất nhỏ, những người khác không có nghe thấy, nhưng Chúc Diêu đứng sau lưng hắn lại nghe rõ mồn một.


”Một ngày nào đó, ta sẽ bắt cả thế gian này phủ phục dưới chân ta.”

Trong nháy mắt, Chúc Diêu có một cảm giác quen thuộc quái dị, không nói nên lời, nàng thấy có chỗ là lạ, cảm giác rất không hợp lý. Chăm chú nhìn hài tử trước mặt một chút, lúc này nàng mới nhận ra, hắn không phải là tiểu tử song linh căn rách nát hồi trước ở chỗ kiểm tra linh căn sao?? Trước đây hắn là một tiểu hài tử bình thường, rất bình tĩnh, kiên định. Rất được Tử Lâm xem trọng, hắn bảo rằng không biết tương lai sẽ bái nhập vị sư phụ nào?

Chỉ là khi nàng nhìn thấy hắn, đã cảm thấy quái dị? Nhưng lại không biết quái dị ở chỗ nào?

Chúc Diêu bắt đầu phán đoán, nhưng cũng không nghĩ ra được nguyên cớ do đâu. Mãi đến khi quản sự đi tới cung kính dâng lên một khối ngọc bài giao cho nàng làm nàng bừng tỉnh.

Sau đó hướng tiểu bằng hữu họ Vương giải thích vài câu đơn giản rằng mình với hắn không ở cùng một sư môn, sau đó hứa sau này sẽ bồi thường cho hắn…. Nhưng vẻ mặt của đối phương thì ”người lại không trong trắng” kèm theo ánh mắt nhìn nàng cùng vị quản sự rời đi về phía đỉnh núi Ngọc Lâm.

Cuộc sống Tu tiên kỳ thực khô khan, từ khi sư phụ dạy nàng phương pháp dẫn khí nhập thể, hắn liền không có xuất hiện nữa, cũng không biết hắn đã đi đâu rồi. Chúc Diêu ở trong phòng cảm ứng linh khí cả ngày, rốt cuộc không chịu đựng được nữa, nếu còn ngồi như thế này, đừng bảo là linh khí, nàng sẽ chết vì đói trước.

Chúc Diêu tìm khắp nơi trong gian phòng, cũng không tìm thấy cái gì có thể ăn được, kể cả là gian phòng của sư phụ nàng cũng đã tìm qua, đừng nói là đồ ăn, ngay cả người cũng không thấy. Đây không phải là muốn nàng chết đói sao?? Sư phụ không phải là hãm hại không cho nàng ăn đó chứ?

Lại nhìn rừng cây dưới chân núi đầy hoa thơm, chim hót, nàng liền nghĩ có phải hay không là muốn mình tự lực cánh sinh. Thế nhưng chỉ dựa vào nàng chỉ biết cắm mỗi cái nồi cơm điện, còn lại không biết nấu cái gì, coi như là săn được thú rồi, cũng sẽ không biết nấu như thế nào, chớ nói chi là nàng không biết săn bắt thú. A…a...a…


Sư…..ư……phụ. Ngươi mau trở lại, đồ đệ của ngươi sắp chết đói rồi.

Cho nên, ba ngày sau, Ngọc Ngôn sau khi bế quan xong bước từ động phủ ra, lại thấy đồ đệ của mình nằm ngay đơ trước cửa. Ngọc Ngôn nhíu nhíu mày, tên đồ đệ này thật là cổ quái, động một chút là quỳ rạp trên mặt đất?

Ngọc Ngôn ngắt một cái bí quyết phất tới chỗ đồ đệ, sau khi linh khí chui vào, Chúc Diêu nằm quay đơ trên mặt đất lúc này mới dần dần tỉnh lại.

Nàng nhìn thấy Ngọc Ngôn, đã không nhịn được lệ rơi đầy mặt, nàng liền ôm lấy bắp đùi Ngọc Ngôn nói:

“Sư phụ!”

Ngọc Ngôn đơ người, hắn chưa từng bị ai ôm hắn như vậy, nhưng ngẫm lại người ôm bắp đùi mình là đồ đệ mà hắn mong chờ mãi, lại nhịn xuống không có đem nàng đá ra. Tiểu đồ đệ xem ra rất quý hắn, mới đi có mấy hôm mà đã cảm động như vậy rồi (Ta ngất).

”Người cuối cùng cũng đã trở lại, ta sắp chết đói rồi.”

Chúc Diêu nước mắt nước mũi tùm lum bắt đầu lên án, nếu như không phải nàng vẫn còn tự trọng, gắng chịu đựng được thì nàng đã phải đi gặm cỏ rồi. Lớn như thế này rồi nhưng chưa từng đói bụng tới như vậy, quả thực có phần không quen.

”Ta muốn ăn cơm!”


Ngọc Ngôn theo phản xạ có điều kiện cự tuyệt lại.

”Người tu tiên, không nên ăn nhiều thức ăn, thực vật trên thế gian tạp chất nhiều, ảnh hưởng tới việc tu hành.”

”Nhưng mà sư phụ, nếu ta không ăn, ta sẽ bị chết vì đói!” Người đã chết rồi, thì còn tu tiên cái rắm à.

Ngọc Ngôn sững sờ, lúc này mới nhớ ra, đồ đệ của mình, ngay cả dẫn khí nhập thể cũng chưa học được. Hình như… không ăn uống không được. Ngọc Ngôn trầm mặc một hồi, lại nhìn một chút đồ đệ càng đang ôm chặt bắp đùi của mình khóc lóc làm nước mắt nước mũi dính đầy lên người hắn, hắn nhăn mặt lại phiền muộn, thở dài một tiếng,

”Sao lại có đồ đệ kém như vậy chứ?” rồi thân hình hắn lóe lên một cái biến mất không thấy đâu. Chỉ còn một mình Chúc Diêu ngồi trên bãi cỏ, gió mát hiu hiu thổi qua người.

Đói quá đi mất….

Nhìn thấy sư phụ đi mất, nàng lại nghĩ có vẻ như sư phụ đã chán ghét mình rồi, thì bỗng nhiên, lại lóe lên một cái, người sư phụ vừa ly khai đã quay trở lại với một cái túi lớn. Tay cầm cái túi thả thả rơi ra nào là rau dưa, củ cải, củ…Thì ra là hắn đi tìm thực vật cho mình, thế nhưng…làm sao mà ăn được đây??

Còn đang nghi hoặc, sư phụ đã cầm nắm rau, củ đó xách vào trong bếp, bắt đầu bắt tay nấu ăn.

Chúc Diêu trợn mắt há mồm nhìn người mặc áo trắng kia, một tay cầm củ cải, một tay cầm dao, bắt đầu thái thái cắt cắt, sống tới từng này tuổi rồi lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người tu tiên nấu ăn. Sư phụ người cũng có kỹ năng nấu ăn nữa à!