Tiếng rồng gầm vang lên, một con huyết long bay ra từ trong nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Trịnh Bách Xuyên tức đến suýt thổ huyết, ông ta nằm mơ cũng không ngờ!
Diệp Bắc Minh lại dám ra tay giết người trước mặt ông ta!
“Nhóc con, cậu dám!”
Nhanh chóng giơ tay tóm về phía Trịnh Nhất Hàm.
Nhưng tốc độ của huyết long nhanh hơn, lập tức đập lên người Trịnh Nhất Hàm!
Phập!
Một làn sương máu nổ ra, cả người Trịnh Nhất Hàm biến mất, chỉ còn lại cánh tay đó trong tay Trịnh Bách Xuyên!
“Vãi!”
“Cậu ta lại đám giết Trịnh Nhất Hàm trước mặt lão Trịnh! Cậu ta muốn nghịch thiên sao?”
“Cậu ta đã nghịch thiên rồi! Vãi!”
“Ực ực, ực ực…”
Dưới đài võ đạo, mọi người kinh sợ nuốt nước miếng.
“Đúng là quá điên cuồng rồi”
“Tôi muốn gia nhập hội người hâm mộ Diệp Bắc Minh!”
“Mẹ ơi, tôi thích phong cách làm việc của tên nhóc này!”
Một vài võ giả đỏ bừng đôi mắt, hơi thở gấp gáp, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với vẻ mặt sùng bái!
Là võ giả, ai mà không có nhiệt huyết?
Hành động của Diệp Bắc Minh khiến người ta nhiệt huyết sôi sục!
Đầu óc Đạm Đài U Nguyệt trống rỗng, lồng ngực không ngừng run lên nhìn tất cả!
Phùng Vũ dứt khoát ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhìn đài võ đạo, sợ đến muốn khóc: “Ai dạy cậu ta chơi như vậy?”
“Cậu!”
Trịnh Bách Xuyên nhìn một cánh tay duy nhất còn lại của Trịnh Nhất Hàm!
Tức đến suýt thổ huyết: “Súc sinh, cậu dám giết người của nhà họ Trịnh trước mặt tôi!”
“Cậu thực sự không sợ chết hả!”
Một luồng sát ý khủng bố hội tụ trong lòng bàn tay, đập về phía vị trí của Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt Hoa Côn Luân sầm xuống, tung một chưởng đối đầu Trịnh Bách Xuyên!
Phập!
Cả hội trường võ đạo chấn rung kịch liệt, cơ thể Trịnh Bách Xuyên loạng choạng lùi lại, miệng phun ra máu tươi!
Trong đôi mắt tràn ngập tức giận vô tận: “Lão Hoa, tôi chắc chắn vì kẻ này mà đối địch với nhà họ Trịnh tôi chứ?”
Ánh mắt Hoa Côn Luân sắc xảo: “Trịnh Bách Xuyên, hôm nay có tôi ở đây, ông đừng hòng động vào một cọng lông của cậu ta!”
“Được!”
Trịnh Bách Xuyên nhìn Hoa Côn Luân một cái sâu sắc, cất giọng kèm theo vẻ uy hiếp: “Súc sinh, chuyện hôm nay, tôi nhớ kỹ rồi!”
“Sau này, chúng ta từ từ chơi!”
Trịnh Bách Xuyên gần như cắn vỡ răng, quay người định bỏ đi.
Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên: “Tôi cho ông đi chưa?”
Soạt!
Trong tích tắc, mười mấy vạn đôi mắt cùng nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Mười mấy ông lão trên ghế trọng tài.
Phùng Vũ, Thái Tra, Chu Long, Đạm Đài U Nguyệt.
Tất cả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Ngay cả Hoa Côn Luân cũng ngẩn người: “Cậu nhóc, cậu muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh đứng trên đài võ đạo, nhìn về hướng ghế trọng tài: “Trên đài võ đạo, vừa phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!”
“Tôi giết Lục Tử Húc, Trịnh Nhất Hàm phù hợp quy tắc!”
“Con chó già này là cái thá gì? Giữa chừng xen ngang quyết đấu võ đạo, bây giờ lại muốn bỏ đi?”
“Quy định của các người tự định ra, chẳng lẽ không tuân thủ sao?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như gặp ma!
Sợ đến trái tim sắp nổ tung!
‘Ôi mẹ ơi…’
‘Hắn mắng lão Trịnh là chó già?’
Cơ thể của mọi người dưới đài võ dạo run lên bần bật, tất cả đều nín thở.
Mười mấy ông lão trên ghế trọng tài quay sang nhìn nhau, Hoa Côn Luân cũng không nhịn được nuốt nước miếng!
Lúc này, tĩnh lặng.
Tĩnh lặng như cái chết!
Không ai có thể trả lời câu hỏi của Diệp Bắc Minh!
Trong sự im lặng, giọng của Diệp Bắc Minh vang khắp bên tai mọi người như tử thần: “Nếu muốn cho Diệp Bắc Minh tôi tuân thủ quy tắc, các ông phải tuân thủ quy tắc của mình trước!”
“Nếu không, người mà các ông không xử lý, tôi giúp các ông xử lý!”
“Người mà các ông không giết, tôi giết giúp các ông!”
Roạt!
Giơ tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh!
Chỉ về hướng Trịnh Bách Xuyên!
“Cậu!”
Toàn thân Trịnh Bách Xuyên đang run lên, một nửa là tức giận.
Một nửa còn lại, là không tự chủ run lên!
Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ sâu trong học viện Giám Sát: “Xen ngang quyết đấu đài võ đạo, Trịnh Bách Xuyên tự chặt một cánh tay, để răn đe cảnh cáo!”
“Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Bắc Minh trở thành đệ tử nội viện!”
“Bước vào bảng xếp hạng Thương Khung!”
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Khuôn mặt già của Trịnh Bách Xuyên lập tức trắng bệch, không có chút huyết sắc!
“Vâng…”
Ông ta cũng không dám chậm trễ một giây.
Trong tay xuất hiện một thanh bảo đao Ô Kim, chém một cánh tay xong, nhanh chóng rời đi.
“Diệp Bắc Minh, viện trưởng muốn gặp cậu”.
Một người phụ nữ áo trắng xuất hiện, đôi mắt đẹp kinh ngạc lướt nhìn trên người Diệp Bắc Minh: “Đi theo tôi”.