Bỗng nhiên, Diệp Thanh Lam đang chuyển biến tốt đẹp lại phun ra một ngụm máu tươi: “Phụt!”
Vết thương trên người bà vừa đỡ hơn chút lại lần nữa chuyển biến xấu.
Sức sống giảm xuống chóng mặt.
“Sao lại như vậy?”
Diệp Bắc Minh biến sắc.
Quỷ Môn Thập Tam Châm không thể chữa trị vết thương trên người mẹ ư?
Lãnh Nguyệt lo lắng nói: “Minh Nhi, vừa rồi khi bọn dì sử dụng chân nguyên chữa trị cho Lam Nhi cũng xảy ra tình hình như vậy”.
“Tình hình bà ấy có tốt hơn đôi chút nhưng lại nhanh chóng chuyển biến xấu”.
“Vết thương trên người không thể khôi phục hoàn toàn được!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, đây là vết thương do kiếm ý gây ra!”
“Kiếm ý?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tại sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Kiếm ý trên vết thương của mẹ cậu có ẩn chứa sát ý, đầy hơi thở tử vong, nếu không hóa giải được kiếm ý đó thì vết thương của mẹ cậu vĩnh viễn không thể khôi phục lại được!”
“Đây là thủ đoạn mà chỉ cảnh giới Vực Chủ mới có!”
“Kẻ làm mẹ cậu bị thương chính là một Vực Chủ!”
“Từ khí tức thì có lẽ là người của Kiếm Tông!”
Hoa Côn Luân hơi kinh ngạc bèn hỏi: “Sao bọn họ lại làm trái hiệp định, bước vào nhà họ Diệp chứ?”
“Kiếm Tông ư?”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hoa Côn Luân: “Hiệp định gì?”
Hoa Côn Luân ngập ngừng do dự: “À thì...”
Lãnh Nguyệt lê lết cơ thể yếu ớt của mình lên rồi giải thích cho anh nghe: “Minh Nhi, có một người tự xưng là lão tổ của Kiếm Tông”.
“Sau khi đánh Lam Nhi bị thương, ông ta còn bắt Nhược Tuyết đi!”
“Cái gì? Nhược Tuyết!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lại càng tăm tối hơn.
Giọng anh trầm xuống: “Dì Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Nguyệt không hề giấu diếm, kể hết lại một lượt chuyện Hạ Nhược Tuyết nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ.
Hoa Côn Luân ngạc nhiên hỏi: “Cô gái kia đã nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ ư?”
“Khí tức quét ngang qua mười mấy đại lục của thế giới Cao Võ vừa rồi là do tàn hồn của Vạn Đạo Kiếm Chủ gây ra!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như ở trong hầm băng: “Mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu đã đánh mẹ con trọng thương, bắt cóc Nhược Tuyết!”
“Bọn họ đều phải trả một cái giá thật đắt!”
Rồi anh cõng Diệp Thanh Lam đi ra ngoài đại sảnh.
Mấy chốc cả hai đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.