Vố số thế lực trong đại lục Linh La đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lòng không hiểu sao khiếp sợ.
Đế tộc.
Đế Khởi La nghe tiếng rồng ngâm xong bèn hớt hải vào vào chủ điện của Đế tộc.
Các trưởng lão của Đế tộc đã tụ tập lại đây từ lâu, đúng lúc đó có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy vào: “Xảy ra chuyện lớn rồi ạ, Hắc Long Vương dẫn theo hơn mười con Rồng đen xông vào Kiếm Tông ạ!”
“Cái gì?”
Người trong Đế tộc biến sắc.
“Chẳng phải tộc Rồng đen ẩn cư ở đại lục Chân Võ ư? Sao lại xông vào đại lục Huyết Thiên chứ!”
“Đi, mau tới Kiếm Tông xem thử!”
Không chỉ có Đế tộc mà các thế lực khác sau khi biết tin bèn lũ lượt kéo tới Kiếm Tông.
...
“Nếu tộc Rồng đen đã không biết điều rồi!”
Tề Đạo Khung bước lên nói: “Vậy hôm nay lão phu đành phải giết rồng rồi!”
“Kiếm đâu!”
Ông ta hét to, một thanh thần kiếm bay từ sâu bên trong Kiếm Tông vào tay Tề Đạo Khung.
Khí thế ông ta bỗng tăng vọt.
“Giết rồng ư?”
Hắc Long Vương bật cười rồi tung ra một trảo: “Ông tưởng mình là Diệp Phá Thiên à?”
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Tề Đạo Khung và kiếm bay ra ngoài.
Gương mặt già nua te tua, máu tươi chảy ra giàn dụa.
Ông ta phun tra một ngụm máu tươi giữa không trung, trông vô cùng chật vật.
“Ông!”
Tề Đạo Khung ổn định lại cơ thể đứng vững vàng, đôi mắt trừng to như sắp lồi ra ngoài, ánh mắt rực lửa nói:” Chúng ta đều ở cùng cảnh giới, cùng cảnh giới Vực Chủ, ông dựa vào đâu mà...”
“Ồn ào quá!”
Hắc Long Vương lại vụt nhẹ một cú tát.
“Ông dám!”
Tề Đạo Khung không phục gào lên.
Ông ta cố sức phản kháng.
Nhưng rồi vẫn chẳng làm được gì mà còn bị đánh bay ra ngoài.
Long Châu đã trở về với tộc Rồng đen rồi.
Có Long Châu trong tay, cùng cảnh giới thì Hắc Long Vương vô địch.
Tề Đạo Khung vừa mới đứng lên thì một cái vuốt rồng từ trên trời giáng xuống, đè nặng lên người Tề Đạo Khung.
“Lão tổ!”
“Đại ca!”
Người của Kiếm Tông chết trân.
Các thế lực khác trên đại lục Linh La vừa kéo tới Kiếm Tông đúng lúc thấy cảnh đó.
“Ôi...”
“Đúng là tộc Rồng đen thật!”
“Người đứng đầu Kiếm Tông Thất Tử, Tề Đạo Khung, vậy mà... ừng ực...”
Rất nhiều người tu võ nuốt nước miếng, gian nan thốt ra: “Đã bị đánh bại!”
Hắc Long Vương nhìn xuống Tề Đạo Khung nói: “Mau giao Hạ Nhược Tuyết ra!”
Tề Đạo Khung cắn răng nói: “Hắc Long Vương, Kiếm Tông và tộc Rồng đen ông chưa xong chuyện đâu!”
“Không giao hả? Vậy ông xuống mồ đi”.
Hắc Long Vương lắc đầu, sát ý rét lạnh ngưng tụ, long trảo nắm chặt.
“Đừng mà...”
Tề Đạo Khung hoảng sợ kêu la, ông ta sợ xanh mặt rồi.
Rồi ông ta quay đầu gào thét với người trong Kiếm Tông: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa cô Hạ ra đây đi!”
“Vâng, thưa lão tổ...”
Người trong Kiếm Tông nào dám trễ nải, vội vàng trở vào đại điện đưa Hạ Nhược Tuyết ra ngoài.
Ngay khi thấy Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh bước lên nói: “Nhược Tuyết!”
“Ơ! Sao lại là cậu ta?”
Đế Khởi La ngơ ngác, vừa rồi mọi người đều bị tộc Rồng đen thu hút nên không chú ý tới Diệp Bắc Minh.
“Khởi La quen người kia à?”
Một người đàn ông trung niên trong Đế tộc kinh ngạc quay đầu lại hỏi.
Đế Khởi La gật đầu, Đế Khuyết nhanh nhảu nói: “Gia chủ à, người kia là Diệp Bắc Minh của Hoa tộc đó!”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”
Người đàn ông trung niên sửng sốt, chăm chú nhìn vào Diệp Bắc Minh, đôi mắt lóe sáng.
“Bắc Minh...”
Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết ửng đỏ, chạy vội về phía Diệp Bắc Minh.
Nhưng cô ấy quên mất đầu gối mình đã gãy, vừa định lao ra chạy về phía trước thì ngã sấp.
Diệp Bắc Minh vội vàng thi triển Ảnh Thuấn, chạy lại ôm Hạ Nhược Tuyết: “Là ai làm em bị thương?”
Anh kiểm tra cô ấy một hồi, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
Rồi anh đút cho cô mấy viên đan dược nhờ vậy tình hình của cô ấy tốt hơn nhiều.
Mắt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng nhìn vào Ô Cổ: “Chính là ông ta, ông ta cũng là người đánh bác Lam bị thương!”
“Đúng rồi, tình hình bác Lam thế nào rồi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Mẹ anh tạm thời không sao”.
“Vậy là tốt rồi”.
Hạ Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Nhưng có người phải trả giá cho chuyện mình làm!”
Anh nhìn chằm chằm vào Ô Cổ.
Một luồng sát ý cuồn cuộn bùng lên sau lưng anh, ma vụ quay cuồng.
Ngay lúc đó.
Diệp Bắc Minh hệt như sát thần bước ra từ sâu bên trong địa ngục.
“Ông dám làm mẹ tôi bị thương, chết đi!”
Anh rít lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh.
Rồi anh cầm kiếm chém ngang qua Ô Cô.
Ô Cổ sửng sốt, tức giận thốt lên: “Nhóc con, chỉ là một tên cảnh giới Thần Vương sơ kỳ mà cũng dám ra tay với lão phu à?”
“Đúng là đáng chết!”
Khí tức cảnh giới Vực Chủ bùng nổ ập tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Hắc Long Vương cười lạnh lùng: “Đồ đệ tôi muốn giết ông thì ông cứ đứng đó đợi chết là được rồi!”
“Dám đánh trả à? Ông tưởng bổn vương không tồn tại hả?”
Rồi ông ta hét to: “Mau quỳ xuống tạ tội với đồ đệ tôi...”
Ầm!
Hắc long trảo giáng xuống hệt như sao xẹt.
Ô Cổ chết trân run rẩy như bị sét đánh.
Đôi chân ông ta cong lại, quỳ rạp xuống đất.
“Hắc Long Vương, ông bị điên rồi!”
Ô Cổ trừng to mắt, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn và điên cuồng.