Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1023: Đại lục náo loạn



Thiên kiếp cọ rửa cơ thể anh, còn tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì hấp thụ hết sức mạnh của thiên kiếp.

“Hai phần nghìn, ba phần nghìn...”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đầy kích động: “Ha ha ha, tốc độ của thằng nhóc này quá nhanh rồi!”

Bỗng nhiên, một bà lão thuộc tộc Rồng đen bay tới chỗ Hắc Long Vương.

Bà lão quỳ xuống bẩm: “Long Vương, công chúa nhỏ... có động tĩnh ạ...”

“Cái gì?”

Hắc Long Vương sửng sốt, phấn khỏi hỏi lại: “Bà nói thật sao!”

Bà lão kia gật đầu lia lịa, kinh hãi nhìn thoáng qua hướng thiên kiếp: “Từ sau khi thiên kiếp bắt đầu, công chúa nhỏ đã có chút động tĩnh!”

“Tốt quá rồi!”

Gương mặt già nua của Hắc Long Vương đỏ bừng vì kích động, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh trong thiên kiếp.

Rồi ông ta nhanh chóng rời đi.

...

Cùng lúc đó, thế giới Cao Võ, đại lục Trung Thiên.

Vân Tiêu Tông.

Trên đỉnh một tòa tháp lưu ly bảy tầng.

Một hòn đảo nhỏ lơ lửng trong một miếng thủy tinh.

Đó chính là màn hình theo dõi Long Đảo.

Bỗng nhiên, bầu trời Long Đảo trong khối thủy tinh kia dày đặc mây đen, tiếng sấm ầm ầm kêu vang.

Thấy cảnh đó, một lão già Vân Tiêu Tông đứng thẳng dậy, ánh mắt dao động: “Có chuyện gì thế? Sao trên bầu trời Long Đảo lại xuất hiện thiên kiếp thế?”

Ngay sau đó.

Hơn mười lão già xuất hiện trầm ngâm chăm chú quan sát hình ảnh trong thủy tinh.

“Lẽ nào Hắc Long Vương sắp đột phá?”

“Lão rồng này vẫn luôn là mối nguy hiểm mà!”

Một lão già mắt xếch nảy sinh sát tâm nói: “Không thể để ông ta bước vào cảnh giới Giới Vương!”

“Đi thôi!”



Những lão già còn lại đều gật đầu, cơ thể bọn họ thoắt cái đã biến mất.

...

Thế giới Cao Võ, đại lục Huyết Thiên.

Trong tám gia tộc Thần Huyết, mười mấy lão già tập trung trong một đại điện.

Ánh mắt bọn họ dán chặt vào một quả cầu thủy tinh.

Bên trong chính là hình ảnh ở Long Đảo.

Một lão già tóc vàng mắt ngọc âm u nói: “Chúng ta đã theo dõi Long Đảo mấy trăm nghìn năm nay, tộc Rồng đen xưa giờ vẫn luôn rất khiêm tốn”.

“Thế mà hôm nay lại huyên náo như vậy?”

...

Thế giới Cao Võ, đại lục Linh Cốt.

Thiên Vũ Tông.

Mười mấy gã trưởng lão lạnh lùng lẳng lặng quan sát thiên kiếp ở Long Đảo.

Một giọng nói vô cảm vang lên: “Nếu tộc Rồng đen thành thật chịu sống yên ổn, cứ nương náu ở Long Đảo cả đời không bước ra ngoài thì thôi”.

“Cớ sao chúng nó lại muốn gây náo loạn thế này chứ?”

...

Thế giới Cao Võ, đại lục Linh La.

Đế tộc.

Một lũ cường giả Đế tộc quay quanh một cái gương cổ bằng đồng, hình ảnh phản chiếu trong đó chính là Long Đảo.

Mười mấy thế lực cần quyền ở các đại lục còn lại của thế giới Cao Võ đều đã biết về sự thay đổi trên Long Đảo.

Thế là bọn họ không hề do dự đi tới Long Đảo.

...

Diệp Bắc Minh đang điên cuồng chống lại thiên kiếp, máu nóng trong người sôi trào.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói phấn khởi vang lên bên tai anh: “Đồ nhi!”

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.



Anh thấy vẻ mặt đầy kích động của Hắc Long Vương, trong tay ông ta còn ôm một quả trứng màu vàng.

Xuyên qua vỏ trứng màu vàng, anh có thể mơ hồ thấy được một con rồng bé bỏng đang lượn lờ trong đó.

Đó là một quả trứng rồng.

“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh thắc mắc bèn hỏi.

Gương mặt nhăn nheo của Hắc Long Vương đỏ bừng, thở gấp nói: “Ha ha ha ha, đồ nhi ơi!”

“Đây là quả trứng rồng mà vợ sư phụ sinh hạ đó, đã ấp hơn chục nghìn năm rồi mà vẫn không có dấu hiệu phá vỏ chui ra!”

“Hôm nay con dẫn thiên kiếp tới lại khiến nó có dấu hiệu phá vỏ đó!”

“Đồ nhi, sư phụ mong cậu giúp việc này, sử dụng sức mạnh từ thiên kiếp để ấp nở tiểu sư muội của cậu!”

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc.

Rồi anh gật đầu đồng ý: “Sư phụ, người muốn con làm thế nào?”

Giọng nói của Hắc Long Vương rất kích động, cảm kích nói: “Đồ nhi, cậu chỉ cần dẫn lực lượng của thiên kiếp vào trứng rồi, còn những thứ khác thì phải xem số mệnh của con gái tôi rồi”.

“Vâng ạ!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Hắc Long Vương vung tay tạo ra một cơn cuồng phong, quả trứng màu vàng chậm rãi bay tới chỗ Diệp Bắc Minh.

Ầm ầm!

Thiên kiếp giáng xuống nhắm ngay vào quả trứng rồng kia.

“Á... cẩn thận!”, Hắc Long Vương hét lên.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh quát to, thi triển Ảnh Thuấn bước lên.

Anh ôm quả trứng rồng màu vàng vào ngực, vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.

“Ầm”, thân kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thoáng hiện tia sấm chớp lóe lên, nó đã đánh lui thiên kiếp kia.

Hắc Long Vương thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Bắc Minh ôm trứng rồng, anh còn có thể cảm nhận được nhịp tim liên hồi trong nó.

Anh nhìn xuống nói: “Tháp nhỏ, bảo vệ nó cho chắc!”