Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1034: Mối họa tiềm tàng



“Nếu giết người nó thương lúc này, e là con bé sẽ hận chúng ta cả đời!”

“Ý bà là?”, Lạc Chính Hùng mở miệng.

Người phụ nữ trung niên nói: “Tìm người điều tra tình hình cụ thể của tên đó đã, cho nó thêm chút lợi ích!”

“Bảo nó chủ động từ bỏ, tốt nhất là bảo nó chính miệng từ chối Khuynh Thành”.

“Bóp chết tất cả từ trong trứng nước!”

Lạc Chính Hùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ này.

Một giây sau.

Giọng của Lạc Chính Hùng lại trở nên nặng nề: “Nếu nó không đồng ý thì sao?”

Người phụ nữ trung niên nhíu mày: “Thế thì chỉ còn cách…”

Giơ tay làm động tác cắt qua cổ!

……

Vừa ra khỏi cổng của ngục giam Trấn Hồn.

Ánh mắt của mọi người nhà họ Diệp đều dừng lại trên người Diệp Bắc Minh.

“Minh nhi…”

Diệp Thanh Lam vừa lên tiếng.

Diệp Bắc Minh đã mỉm cười: “Mẹ, con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ!”

“Hả?”

Hai mắt Diệp Thanh Lam sáng ngời, lẳng lặng gật đầu: “Được!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh có một câu anh không nói ra: “Nhưng con cũng có sự lựa chọn của con!”

“Nhóc Diệp!”

Lúc này, Vương Bình An và Hoa Côn Luân ra khỏi đám người: “Chuyện Tổng viện Giám Sát…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Viện trưởng, lão Hoa, hai người cứ yên tâm, tôi sẽ quay về Tổng viện Giám Sát!”

“Được, được!”

Vương Bình An xúc động liên tục gật đầu: “Nhóc Diệp này, chuyện nhà họ Diệp chúng tôi thật sự có lỗi với cậu!”

“Cũng do lão già này sơ sót, từ nay trở đi, chúng tôi sẽ cử ba cảnh giới Vực Vương đến canh giữ nhà họ Diệp”.

“Chỉ cần là người nhà họ Diệp thì đều được phép tham gia Tổng viện Giám Sát!”



“Cảm ơn”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Vương Bình An hỏi: “Khi nào cậu quay về Tổng viện Giám Sát?”

Diệp Bắc Minh nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Ngày mai đi”.

Mười lăm phút sau, trong phòng.

Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, Hạ Nhược Tuyết đã ngồi lên đùi anh.

Tay ôm lấy cổ anh!

“Thời gian qua khổ cho em rồi”.

Diệp Bắc Minh ôm lấy eo Hạ Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết vùi đầu trong lòng Diệp Bắc Minh: “Chỉ cần tất cả mọi người bình an thì tất cả đều đáng giá”.

“Theo anh đến Tổng viện Giám Sát đi”.

Diệp Bắc Minh đề nghị: “Nó rất thích hợp với em”.

Hạ Nhược Tuyết thoáng do dự, khẽ lắc đầu: “Em nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ, có một số việc em nhất định phải đi làm!”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Một lát sau.

Anh khẽ gật đầu: “Được!”

“Ừm, cảm ơn anh đã hiểu cho em”.

Hạ Nhược Tuyết thản nhiên cười, trực tiếp hôn anh: “Em muốn cố gắng để trở nên mạnh hơn, sẽ không để anh bay quá cao mà em thì không theo nổi!”

“Em muốn làm người con gái mạnh nhất bên cạnh anh!”

Diệp Bắc Minh trêu ghẹo cười nói: “Phải không? Có vài chỗ em lại không bằng Tôn Thiến đấy”.

Ánh mắt anh nhìn xuống dưới!

Mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, cắn răng: “Ai nói vậy? Tới thử xem!”

Thế giới Cao Võ, trong một ngôi đền cổ xưa.

Ưng Bạch Mi, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ.

Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Tề Đạo Khung đều tập trung ở trong này!

Chính là đám người đã bao vây tấn công Long Đảo!



Mọi người im lặng không nói.

Dường như đang chờ đời điều gì!

Đột nhiên.

Một giọng nói già nua không rõ là nam hay nữ vang lên: “Đã đến đông đủ hết chưa?”

Lời vừa dứt, một người áo đen đeo mặt nạ xuất hiện trước cửa.

“Đại nhân, ông tới rồi!”

Tất cả mọi người đều đứng dậy, vẻ mặt hết sức cung kính!

Người áo đen đi vào bên trong, đi thẳng lên chiếc ghế bành cao nhất, xoay người ngồi xuống.

Bàn tay khô héo gõ từng nhịp trên thành ghế: “Tôi đã biết chuyện rồi, mọi người có ý kiến gì không?”

Ưng Bạch Mi là người đầu tiên lên tiếng: “Một cảnh giới Thần Vương nho nhỏ mà lại giết được cảnh giới Vực Vương!”

Ánh mắt lạnh như băng phun ra một chữ: “Giết!”

Sắc mặt Bùi Vân Hải tối đen: “Kẻ đó còn uy hiếp chúng ta, nếu để nó tiếp tục phát triển, e là hậu quả khó lường!”

Có người hùa theo: “Kẻ đó phải chết, phải giết từ trong trứng nước!”

Một ông lão mặt rỗ nhíu mày: “Thánh Tộc có nó làm chỗ dựa, nếu Thánh Tộc gây chuyện với chúng ta thì phải làm sao?”

Ánh mắt Bùi Vân Hải trở nên tàn nhẫn: “Nếu thằng ranh đó bất cẩn vô tình chết đi, thì ai có thể tìm được chúng ta?”

“Đúng vậy!”

“Có thể dùng thủ đoạn ám sát, sau đó phất áo bỏ đi, ai mà biết là chúng ta làm?”

Bọn họ đều tham gia thảo luận.

Bạch Thiên Cơ tạt một gáo nước lạnh: “Ha ha, có thanh kiếm quái dị đó trong tay, ai trong số các người có thể giết được nó?”

“Ám sát hả? Mấy người chắc chắn là không phải đi hiến mạng cho nó đấy chứ?”

Bùi Vân Hải lạnh lùng cười: “Bạch Thiên Cơ, nếu như ông sợ thì lão phu có thể ra ray!”

“Với thủ đoạn ẩn nấp của lão già này, giết thằng ranh đó dễ như trở bàn tay!”

“Đánh phủ đầu trong nháy mắt, khiến nó còn không có cơ hội nào để phản ứng!”

Khóe môi Bạch Thiên Cơ giật giật: “Ngu ngốc!”

“Má! Mày mắng ai?”

Bùi Vân Hải tức giận đứng phắt dậy.