Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1036: Đòi lại công bằng



“Hàn Vân tôi luyện đan năm trăm ba mươi năm qua, đã là Đan Đế ngũ phẩm!”

“Có phải cô cảm thấy mình đọc sách được vài ngày, thì giỏi hơn tôi rồi đúng không?”

“Thì phải làm cái gì? Cô nói đi, là cái gì?”

“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười vang lên.

Mặt Chu Nhược Giai hết xanh lại tím.

Cô ta cắn đôi môi đỏ mọng, cố chịu đựng nhục nhã nói: “Tôi nghĩ…”

Hàn Vân châm chọc ngắt lời: “Tôi không cần thứ cô nghĩ, tôi cần thứ tôi nghĩ! Hiểu chưa?”

“Cái loại thiên phú rác rưởi như cô, cả đời cũng đừng mong luyện được đan dược!”

“Nếu không phải vì người chồng chưa cưới Diệp Bắc Minh kia, cô nghĩ rằng mình có tư cách tiến vào nội viện của Tổng viện Giám Sát hay không?”

“Nếu không nể mặt mũi viện trưởng, thì cô còn chẳng đủ tư cách tiến vào trong cánh cửa này!”

Một đệ tử nở nụ cười: “Sư phụ Hàn, đừng mắng cô ta làm gì, chồng chưa cưới của cô ta hung dữ lắm, biết đánh người đấy!”

“Ha ha ha!”

Lại một tràng cười nữa vang lên.

Mặt Hàn Vân đầy vẻ bỉ ổi: “Thế hả? Tôi lại sợ lắm cơ!”

“Chu Nhược Giai, liệu chồng chưa cưới của cô có tới đây đòi công bằng cho cô không nhỉ?”

“Chắc anh ta sẽ không đánh tôi đấy chứ?”

“Ha ha ha!”

Mọi người trong viện lại tiếp tục cười to!

Hai mắt Chu Nhược Giai đỏ bừng lên, siết chặt hai tay!

“Sao? Cô cũng muốn đánh tôi đấy hả?”

Hàn Vân nở nụ cười: “Nào, đánh đi!”

Bốp!

Âm thanh giòn tan vang lên!

Mọi người không biết rõ tại sao Hàn Vân lại bay thẳng ra ngoài như một con chó chết!

Rầm!

Tiếng vang rất lớn, Hàn Vân chật vật nằm dưới đất.



Cảm thấy xương cốt cả người như bị giẫm nát!

“Đánh đó, thì sao?”

Một giọng nói khinh thường vang lên.

“Hít!”

Mọi người hít một hơi thật sâu, tất cả đều không kịp phản ứng!

Lại có người dám đánh Hàn Vân thật ư?

Nên biết rằng!

Cha của Hàn Vân chính là Đan Thần người đứng đầu học viện đan đạo!

Cả viện trưởng cũng phải nể mặt ông ấy!

Mẹ Hàn Vân là thần y, người đứng đầu học viện y đạo!

Y đạo thông thiên!

Người là sinh là tử, là thịt và xương trắng!

Đan sư và bác sĩ có thể nói là chức nghiệp được tôn kính nhất trong giới võ đạo!

Thứ nhất, một võ tu rất cần đến đan dược!

Đan sư đắc tội không nổi!

Thứ hai, nếu võ giả bị thương, cũng phải có lúc cần đến bác sĩ!

Lại càng không thể đắc tội nổi!

Là ai! To gan như vậy, dám đánh Hàn Vân?

Bốp!

Mọi người cùng ngẩng đầu lên, con ngươi cọ rụt lại: “Diệp Bắc Minh!”

“Là anh ta!”

“Thảo nào…”

Tim mọi người chợt nhói lên, sóng to gió lớn!

Chu Nhược Giai há miệng: “Anh Bắc Minh, anh về rồi hả?”

Diệp Bắc Minh đi đến bên cạnh cô ấy, lau đi nước mắt uất ức của cô ấy: “Nhược Giai, nỗi ấm ức này chúng ta không cần phải chịu!”

“Ngũ phẩm Đan Đế là loại rác rưởi gì? Không có tư cách dạy cho người phụ nữ của anh!”

“Về rồi anh dạy cho em luyện đan!”



Một phát nắm lấy tay Chu Nhược Giai: “Chúng ta đi!”

“Ừm, được”.

Nỗi ấm ức của Chu Nhược Giai hóa thành hư không, hai người chuẩn bị xoay người rời đi.

Thì Hàn Vân đã che mặt đứng đậy, gằn giọng gào lên: “Đôi cẩu nam nữ kia đứng lại cho tôi!”

“Người đâu, giết chúng, mau giết chúng cho tôi!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tôi nể tình cô từng chỉ dẫn cho Nhược Giai vài ngày nên mới không giết người!”

“Nếu đã muốn chết, thì tôi có thể giúp cô!”

Đưa tay lên một cái, một luồng khí huyết dâng lên.

Ngưng tụ thành một bàn tay, bóp chặt cổ Hàn Vân.

“Diệp Bắc Minh, mau dừng tay lại cho tôi!”

Giọng nói vô cùng tức giận vang lên.

Một ông lão vẻ mặt đầy giận dữ sải bước đi tới: “Cậu đúng là to gan, dám hành hung trong học viện đan đạo, còn muốn giết con gái tôi?”

“Hàn lão!”

Mọi người quay đầu.

Người đó chính xác là người đứng đầu học viện đan đạo.

Bát phẩm Đan Thần, Hàn Khiếu!

Đúng lúc này, Vương Bình An và Hoa Côn Luân đã lo lắng xông tới.

Đạm Đài U Nguyệt lo Diệp Bắc Minh gặp phải đại họa nên đã đi báo cho hai người.

“Nhóc Diệp, cậu nể mặt tôi một chút đi”.

Vương Bình An nhìn thấy Diệp Bắc Minh bóp chặt lấy cổ Hàn Vân thì cầu xin mở miệng.

Hoa Côn Luân khuyên nhỏ Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, cô là một người tốt”.

“Cô khuyên thằng nhóc Diệp một chút đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần thiết phải làm ầm lên thế”.

Vương Bình An cũng gật đầu: “Nhược Giai, cô khuyên cậu ấy một chút đi!”

Chu Nhược Giai cắn đôi môi đỏ mọng, quyết đoán lắc đầu: “Viện trưởng, Hoa lão, thật lòng xin lỗi!”

Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Tôi là người phụ nữ của anh Bắc Minh, là vợ chưa cưới của anh ấy, và tôi đã bị sỉ nhục!”

Anh Bắc Minh chỉ muốn đòi lại công bằng cho tôi, lại bảo tôi phải khuyên anh ấy ư?”