Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 104: Ngụy Tử Khanh





“Ngụy Tử Khanh?”

Ngụy Yên Nhiên đứng lên.

Người phụ nữ trước mặt là chị họ của cô ta, một trong những truyền nhân chi chính của nhà họ Ngụy.

“Yo, Ngụy Yên Nhiên, còn hai ngày nữa chính là ngày tập đoàn điều chế thuốc nhà họ Ngụy chúng ta công bố sản phẩm mới ở Trung Hải”, Ngụy Tử Khanh liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh ở trên giường: “Vậy mà cô còn chơi đùa với trai bao trong phòng?”

“Chắc là cô không biết sản phẩm mới do cô chủ trì thiết kế có vấn đề đó chứ?”

“Bước kiểm tra thuốc cuối cùng không được thông qua!”

Ngụy Tử Khanh ném một bộ văn kiện lên bàn.

“Cái gì? Sao có thể chứ!”

Ngụy Yên Nhiên không dám tin.

Nhân lúc cô ta thất thần.

“Rắc rắc!”

Ngụy Tử Khanh nhanh chóng lấy điện thoại, chụp hai bức ảnh.

Diệp Bắc Minh nằm trên giường Ngụy Yên Nhiên, còn cô ta đứng bên cạnh.

Vô cùng mập mờ!

“Ha ha ha, chứng cứ vào tay rồi! Ngụy Yên Nhiên, tôi tin chắc cô biết nên làm thế nào rồi chứ?”, Ngụy Tử Khanh xoay người rời đi: “Trong buổi họp báo ở Trung Hải hai ngày sau, tôi muốn cô đích thân tuyên bố rút lui khỏi tập đoàn điều chế thuốc nhà họ Ngụy!”

“Nếu không bức ảnh này sẽ xuất hiện trước mặt ông nội”.

Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên đứng cứng ngắc tại chỗ.

“Có thể cho tôi xem cách điều chế của cô không?”, đột nhiên, một giọng nói truyền tới.

“Anh… anh đã tỉnh rồi lâu?”, Ngụy Yên Nhiên quay đầu.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đã ngồi dậy.

Nhìn chằm chằm Ngụy Yên Nhiên!

Mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên đỏ bừng, cô ta có chút xấu hổ: “Anh đều nghe thấy?”

“Cả chuyện vừa rồi anh cũng biết?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đều biết, chỉ là không có cách nói chuyện”.

Ngụy Yên Nhiên xấu hổ chết đi được, cô ta giải thích: “Diệp Bắc Minh, anh… tôi… anh, tôi…”

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là tò mò”.

“Tôi không thích anh, a… không phải, anh đừng hiểu lầm…”

Ngụy Yên Nhiên sắp điên rồi.

Tim cô ta đập thình thịch!



Nội tâm đang kêu gào: “Ngụy Yên Nhiên, mày đang nói cái gì thế?”

Diệp Bắc Minh chậm rãi nói: “Vẫn phải cảm ơn cô đã đưa tôi về, nếu không tôi sẽ phải ở đầu đường xó chợ”.

“Cho tôi xem cách điều chế của cô đi”.

“Ách, được”.

Đầu Ngụy Yên Nhiên trống rỗng.

Bây giờ Diệp Bắc Minh nói gì, cô ta chỉ có thể đồng ý cái đó.

Theo bản năng đưa văn kiện trong tay cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mở ra xem, nghiên cứu mấy phút.

Sau đó cầm một cây bút từ trên bàn, viết viết vẽ vẽ.

Hai phút sau, gấp văn kiện lại.

“Tôi đã giúp cô sửa đổi những sản phẩm này, chắc không còn vấn đề rồi, hiệu quả dược liệu có lẽ sẽ gấp hơn mười lần so với trước kia”, Diệp Bắc Minh để lại một câu:

“Xem như cảm ơn cô”.

Anh xoay người rời đi.

“Hả?”

Ngụy Yên Nhiên ngây người.

Khi cô ta hoàn hồn lại, Diệp Bắc Minh đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Cô ta cúi đầu mở văn kiện, một vài dược liệu vật liệu hỗn hợp trên đó đã được Diệp Bắc Minh sửa đổi.

“Đùa sao?”

Ngụy Yên Nhiên có chút không dám tin.

Đây là cách điều chế mỹ phẩm cô ta nghiên cứu hơn hai năm mới nghiên cứu ra.

Chưa đến hai ngày nữa sẽ công bố ở thành phố Trung Hải!

Vốn dĩ tất cả thí nghiệm, giai đoạn trước phát triển và thử nghiệm lâm sàng đã kết thúc.

Không ngờ cửa ải cuối cùng lại xảy ra vấn đề.

Ngụy Yên Nhiên lập tức nghĩ đến là Ngụy Tử Khanh đang giở trò quỷ!

Nhưng chỉ còn lại hai ngày, thời gian của cô ta không đủ.

“Tút tút tút!”

Lúc này, điện thoại di động của Ngụy Yên Nhiên reo lên.

Phòng thí nghiệm gọi điện đến: “Tiểu thư, không xong rồi, thí nghiệm xảy ra vấn đề”.

“Tất cả số liệu giai đoạn trước bây giờ đều không giống nhau”.

“Số liệu ngay từ đầu của chúng ta là giả, trong phòng thí nghiệm có nội gián!”



Ngụy Yên Nhiên đã sớm biết kết quả này, nhưng nghe thấy tin tức phòng thí nghiệm truyền đến, cô ta vẫn không nhịn được run rẩy.

Cô ta hít sâu một hơn: “OK, tôi biết rồi”.

“Quả thật không được thì bỏ đi”.

Dù là bây giờ cô ta cũng không tin.

Diệp Bắc Minh không cần đến năm phút, tiện tay thay đổi cách điều chế, có thể có hiệu quả gì!

Ngụy Yên Nhiên bây giờ trong lòng chỉ có tuyệt vọng!

“Cô thật sự muốn từ bỏ?”, người bên đầu dây điện thoại khổ sở nói.

Ngụy Yên Nhiên thở dài: “Từ bỏ đi…”

“Được”.

Cúp điện thoại.

Ngụy Yên Nhiên ngồi ở đó, hai mắt trống rỗng, trong lòng tuyệt vọng.

Lần này nếu như thất bại, cô ta sẽ hoàn toàn bị đá ra khỏi cục.

Sau này cô ta sẽ không còn bất kỳ địa vị nào ở nhà họ Ngụy!

Có lẽ chỉ là công cụ để người ta làm liên hôn.

Qua khoảng một tiếng.

Ánh mắt Ngụy Yên Nhiên trầm xuống, nhìn vào văn kiện, cắn răng nói: “Ngựa chết thành ngựa sống, Diệp Bắc Minh, anh không nên khiến tôi thất vọng mới phải!”

...

Diệp Bắc Minh quay về chỗ ở của bát sư tỷ.

Đã gần sáu giờ sáng.

Anh cũng không ngủ được.

Ngồi thiền đến bảy giờ ngày hôm sau, bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ quả nhiên đã tới.

Cô ấy kéo cánh tay Diệp Bắc Minh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu sư đệ, em mau đi Trung Hải đi”.

“Một tuần sau, đại hội quân võ sẽ bắt đầu”.

“Em đồng ý với bát sư tỷ đi, nhất định phải được hạng trong top mười! Đừng để chị thất vọng”.

Vương Như Yên cười nói: “Tiểu sư đệ, cửu sư tỷ ở Trung Hải đó”.

“Em có thể qua tìm chị ấy chơi”.

Diệp Bắc Minh mặt tươi cười.

Anh cũng biết hai vị sư tỷ muốn anh rời khỏi Long Đô!

Nhưng tin tức về mẹ, anh đã biết được đại khái.

Diệp Minh Viễn không phải bố anh, tiếp tục ở lại Long Đô cũng không có ý nghĩa gì.