Các thái thượng trưởng lão khác của Tổng viện Giám Sát cũng ngây người ngơ ngác. “Cậu!” Gương mặt già nua của Trương Thiên Phàm đầy phẫn nộ, ông ta gào lên: “Cậu! Cậu đang làm gì thế?” Mắt ông ta chi chít đầy tơ máu: “Cậu điên rồi? Sao dám tàn sát người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh?” Trả lời Trương Thiên Phàm là một kiếm đang chém tới của Diệp Bắc Minh. “Ối!” Mọi người tái mặt, dù nằm mơ cũng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại hung tàn như vậy. Thậm chí cả minh chủ Đan Đạo Minh cũng muốn giết? “Chủ nhân, cẩn thận!” Một lão già mặc áo xám tro đứng chắn trước người Trương Thiên Phàm. Người nọ ôm chặt vai ông ta nhanh chóng lùi ra sau. Rầm! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chiếc ghế dưới mông Trương Thiên Phàm nổ tung. Mười mấy tên Đan Đế cấp năm cấp sáu bên cạnh ông ta đi đời trong nháy mắt. “Á... không!” Mắt Trương Thiên Phàm mở to như sắp nứt ra, ông ta đau đớn rống to: “Súc sinh, cậu đúng là đồ súc sinh!” “Cậu có biết bọn họ trưởng thành gian nan biết bao nhiêu không? Cậu có biết cống hiến của bọn họ với người tu võ vĩ đại đến nhường nào không?” “Bọn họ đều là Đan Đế vĩ đại của người tu võ, là cả kho tàng y tiên đó!” “Cậu thẳng tay giết sạch bọn họ là sao?” Diệp Bắc Minh nở nụ cười đáp lại: “Chỉ là một lũ rác rưởi mà thôi, giết thì giết có sao đâu!” “Các ông là cái thá gì?” “Muốn cái đầu trên cổ tôi?” “Đan Đạo Minh?” “Thần Y Minh? Hahahaha, tôi đây sợ chắc!” Dứt lời, Diệp Bắc Minh giẫm mạnh chân nháy mắt đã nhảy vào trong đám đông. Gầm gừ! Tiếng rồng ngâm khiếp hãi vang lên. Phụt! Phụt! Phụt! Từng người từng người nổ tung. “Đừng mà...” “Minh chủ, cứu mạng với...” “Ác ma, tên này là ác ma!” Những lão già kia hoảng hốt la hét. Trong những thế lực khác, bọn họ sẽ được cung phụng chẳng khác gì thần linh. Nhưng lúc này đây bọn họ lại mặc cho Diệp Bắc Minh tàn sát. Giọng nói của Diệp Bắc Minh như sấm như sét vang lên trong đầu bọn họ: “Đan Đế? Y Tiên? Giỏi lắm à?” “Muốn giết Diệp Bắc Minh tôi sao? Chắc các người còn không biết tôi còn có một tên gọi khác là sát thần rồi!” Người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh vô cùng hoảng sợ. Bọn họ lũ lượt tháo chạy ra ngoài đại điện như phát rồ. Còn đâu khí phách quát tháo Diệp Bắc Minh vừa rồi chứ? Diệp Bắc Minh bước lên thi triển Ảnh Thuấn đứng chắn ngay cửa đại điện: “Muốn chạy? Chẳng phải các người đều muốn cái đầu trên cổ tôi sao?” “Tôi ở đây nè, các người mau chạy tới bắt tôi đi!” “Đồ súc sinh, tôi là Đan Đế cấp tám...” Một lão già run rẩy, chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Cậu... sao cậu dám làm vậy?” Diệp Bắc Minh nhếch miệng nói: “Hàn Khiếu cũng là Đan Đế cấp tám đấy, hay là ông xuống dưới hỏi người ta đi?” Anh đưa tay lên. Kiếm hạ xuống. Lại một người nữa ra đi. Hoa Côn Luân vừa tới đại điện thì bắt gặp Diệp Bắc Minh đang tàn sát trong đó. Cả người ông ta cứng đờ, run rẩy, biểu hiện trông giống hệt với bọn Vương Bình An. ‘Trời ơi... thằng nhóc này đang tàn sát người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh ư?’ Chỉ trong nháy mắt, cả đại điện la liệt xác chết. Chỉ còn lại Trương Thiên Phàm và lão già mặc áo xám tro cảnh giới Vực Chủ kia. Diệp Bắc Minh chĩa kiếm Đoạn Long vào lão già áo tro: “Chuyện này không liên quan tới ông nên tôi cho ông hai sự lựa chọn!” “Một là cút!” “Hai là chết!” Lão già áo tro kia toát mồ hôi hột, cánh tay run cầm cập, nghĩ thầm: ‘Thằng nhãi này... thật... thật đáng sợ...’ Không phải ông ta chưa từng nghe về chuyện Kiếm Tông và Long Đảo. Lão già áo xám tro cắn răng rồi nói: “Núi xanh còn đó, dòng nước vẫn trôi...” “Cáo từ!” Ngay sau đó. Ông lão mặc áo xám tro lập tức lao nhanh ra khỏi đại điện, biến mất trong nháy mắt. Mọi người chết trân nhìn, đường đường là một cường giả cảnh giới Vực Chủ lại bị cậu ta dọa chạy ư? Trong lòng Trương Thiên Phàm bừng lên cơn tức giận, định bụng phát tiết ra ngoài. Chát! Một cái tát giáng xuống đánh ông ta lăn quay trên mặt đất. Trương Thiên Phàm vừa định đứng lên thì một chân giẫm đầu ông ta xuống khiến ông ta không thể nhúc nhích. Giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Chẳng phải ông muốn đầu của tôi à?” Một sự nhục nhã dâng lên trong lòng ông ta. Đôi mắt Trương Thiên Phàm đỏ bừng, khàn giọng gầm lên: “Diệp Bắc Minh, lão phu sẽ không bao giờ quên chuyện hôm nay đâu!” “Tương lai, một ngày nào đó...” “Hahaha!” Tiếng cười của Diệp Bắc Minh cắt ngang lời ông ta: “Ông không có cơ hội đó đâu, đợi tới kiếp sau đi!” “Cậu định giết tôi sao?” Đồng tử Trương Thiên Phàm co lại, không dám tin vào sự thật trước mắt. Cả người ông ta run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ bừng: “Cậu... tôi là minh chủ của Đan Đạo Minh, là người đứng đầu đan đạo!” “Tôi là người có thuật luyện đan giỏi nhất thế giới Cao Võ, cậu dám giết...” Rầm! Anh giẫm mạnh chân xuống. Một cước rất lưu loát. Đầu của Trương Thiên Phàm nát bét như trái dưa hấu. Thế gian tĩnh lặng...