Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1050: Kiếm Tông hoàn toàn phế đi



Khắp quảng trường Vân Tiêu Tông lâm vào sự yên lặng đáng sợ!

Khuôn mặt Ưng Bạch Mi tràn ngập vẻ không dám tin!

Sắc mặt đám người Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn vô cùng khó coi!

Lông mày Bùi Vân Hải xoắn lại!

Bạch Thiên Cơ thì nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh!

Bộ mặt già nua của Vương Trùng Hư trở nên ngưng trọng, cúi đầu nhìn thoáng qua kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay mình: "Không có hai thanh kiếm này mà kẻ kia vẫn còn kinh khủng đến thế!"

..

"Nếu cậu ta cầm thanh kiếm này, lão phu có thể đỡ được sao?"

Nghĩ tới đây, trái tim Vương Trùng Hư co chặt lại!

Không được, tên này chắc chắn không thể lưu lại!

Bất luận là thân phận Hoa tộc của cậu ta, hay là thiên phú kinh người đã thể hiện!

Tuyệt! Đối! Không! Thể! Lưu!

Mặt mũi Lạc Khuynh Thành tràn ngập vui mừng: "Trong hai năm ngắn ngủi mà tiểu sư đệ đã trưởng thành đến nhường này!"

Cô ấy nắm chặt tay: "Cảnh giới Vực Chủ là cái thá gì, tiểu sư đệ đều có thể giết!"

Người thanh niên bên cạnh chợt cười một tiếng: "Có chút thú vị, cảnh giới Thần Vương mà giết được cảnh giới Vực Vương".

"Đã có thể so với các thiên tài nhỏ của Thánh Vực".

Gã khẽ gật đầu, giống như một người bề trên thuận miệng bình luận về con cháu.

Lạc Chính Hùng và vợ cũng đang ở đây, trong lòng bọn họ khẽ nhúc nhích!

Sau lưng thanh niên, một lão già mỉm cười: "Cậu chủ, chỉ là một thế giới Cao Võ thôi, dù là thiên tài đứng đầu nhất thì sao chứ?"

"Nhớ lại Diệp Phá Thiên năm đó, muốn tiến vào Thánh Vực? Cuối cùng còn không phải là ngã xuống".

"Cậu chủ không cần để ở trong lòng!"

Thanh niên kia khẽ cười một tiếng: "Cũng đúng!"

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh sải bước lên trước, đi đến trước mặt Kiếm Tông Nhị Tử và Kiếm Tông Tam Tử.

Anh hung hăng đạp một chân xuống, giẫm bẹp lồng ngực của hai người: "Từ hôm nay trở đi, thế giới Cao Võ không còn Kiếm Tông!"



Âm thanh ầm vang như sấm sét, rơi vào trong tai của mọi người!

Trái tim ai nấy cũng run lên.

Lão tổ Kiếm Tông nhận Diệp Bắc Minh làm chủ, toàn bộ Kiếm Tông Thất Tử chết dưới tay Diệp Bắc Minh!

Kiếm Tông... hoàn toàn phế bỏ!

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn về phía Vương Trùng Hư: "Chính ông đã biến Bát sư tỷ của tôi thành dáng vẻ này hả?"

"Lão già, hôm nay ông phải bỏ ra cái giá gấp trăm lần để hoàn lại!"

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh chợt bay lên không trung, đánh úp về hướng Vương Trùng Hư!

Trông thấy cảnh tượng này, ai ai cũng ngây dại!

Khuôn mặt già nua của Vương Trùng Hư trầm xuống: "Bạch Mi, giết cậu ta!"

"Vâng, đại ca!"

Trong tay Ưng Bạch Mi xuất hiện một thanh thần kiếm màu vàng kim!

Ông ta quát lên một tiếng lớn: "Thằng chó kia, dám giương oai tại Vân Tiêu Tông? Chán sống hả!"

Xoẹt xoẹt!

Một đạo kiếm mang giáng từ trên trời xuống!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đọng lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Ưng Bạch Mi: "Ông khiến sư phụ Hắc Long Vương bị thương, giờ lại còn dám ngăn cản tôi?"

"Vậy dùng ông khai đao đi!"

Anh thay đổi mục tiêu, đánh về phía Ưng Bạch Mi.

Khuôn mặt già nua của Ưng Bạch Mi thế mà hiện lên vẻ sợ hãi.

Cảnh tượng Diệp Bắc Minh giết chết Kiếm Tông Ngũ Tử quả thực khiến Ưng Bạch Mi chấn động: "Rốt cuộc trên người thằng này có bí mật gì?"

"Sao có thể mạnh mẽ đến thế cơ chứ!"

"Nhưng ông đây là Vực Chủ, ông đây không tin giết không chết cậu ta!"

Khẽ cắn răng, Ưng Bạch Mi tức giận gào thét: "Thằng khốn nạn, mẹ nó cậu cũng thật ngạo mạn!"

"Đi chết đi cho lão phu, Thí Thiên Nhất Kiếm!"

Xoẹt!



Kiếm khí màu vàng kim đột nhiên bùng nổ, nhanh như chớp cắt qua không khí, chém về phía cổ của Diệp Bắc Minh!

Ảnh Thuấn!

Diệp Bắc Minh lập tức biến mất, một giây sau lại xuất hiện trước người Ưng Bạch Mi, cách ông ta chưa đến ba mét.

Anh duỗi tay nắm lấy hư không!

Một tàn ảnh màu đen chém về phía cổ ông ta!

Một tiếng "bịch" cực lớn vang lên, đau đến mức tưởng như cổ ông ta đã gãy!

Ưng Bạch Mi nghiêng đầu xem, không khỏi hít sâu vào một hơi.

Hóa ra là một cây côn sắt màu đen?

Nếu như là một thanh kiếm, chẳng phải đầu ông ta sớm đã rơi xuống đất?

Nghĩ tới đây, Ưng Bạch Mi hít một hơi thật dài!

Một giây sau!

Ưng Bạch Mi bật cười: "Ha ha ha, thằng chó kia, mẹ nó cậu thật là ngu!"

"Nếu như cây gậy này là một thanh kiếm, đầu lão phu thật đúng là sẽ bị cậu chặt mất!"

"Đáng tiếc, nó lại là một cây gậy, sao tổn thương được đến lão phu?"

"Đi chết đi!"

Thần kiếm màu vàng kim bổ xuống đầu Diệp Bắc Minh, thề muốn đồng thời chém Diệp Bắc Minh và Lục Tuyết Kỳ thành hai nửa!

Vương Trùng Hư kêu to: "Bạch Mi, cẩn thận!"

Ưng Bạch Mi suy nghĩ theo bản năng: "Cẩn thận? Một cây gậy rách mà thôi, có gì mà cẩn thận?"

"Thằng này không tránh, nhất định sẽ bị một kiếm của mình chém chết!"

Diệp Bắc Minh nở nụ cười đầy quỷ dị: "Cây gậy? Ai bảo ông đây là một cây gậy?"

Cổ tay anh kéo một phát, như đang gặt lúa mạch!

Ưng Bạch Mi chợt cảm thấy sau ót mát lạnh, sau đó đầu ông ta trực tiếp bay lên cao.

Trời đất quay cuồng!

Trước khi chết, ông ta chỉ kịp thấy trong tay Diệp Bắc Minh cầm một binh khí kỳ lạ!