Lão già nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Thằng khốn, mày..." Lão còn chưa nói dứt lời, Diệp Bắc Minh đã nhìn chằm chằm vào lão! Ảnh Thuấn! Anh xuất hiện trước mắt người đó chỉ trong chớp mắt, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống! Lão già mặt rỗ rét lạnh, luống cuống tay chân đánh ra, nhưng căn bản không đỡ được một kích của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục! Phụt! Cùng lúc huyết vụ nổ tung, một con số lạnh như băng vang lên: "Hai!" "Hít..." Tiếng hít khí lạnh vang lên. Rốt cuộc người này là quái vật gì chứ? Cảnh giới Thần Đế giết chết cảnh giới Giới Vương trong chớp mắt, còn bắt đầu đếm số nữa? "Ba!" Tiếng nói như tử thần vang lên. Mười mấy ông già còn lại không hẹn mà cùng lùi về phía sau! "A..." Một tiếng hét thảm, cơ thể một ông già nổ tung! "Giết!" Ông già còn lại kịp phản ứng lại, điên cuồng xông tới. Diệp Bắc Minh biến mất như quỷ mị, mọi người lại nghe bên tai vang lên con số: "Bốn!" Tiếng nói vừa dứt. Phụt! Lại một người cảnh giới Giới Vương đã chết! "Năm!" "Sáu!" "Bảy!" Lúc này, mỗi một con số Diệp Bắc Minh nói ra lại có một người chết! Như tiếng gọi của tử thần! Đám người Hàn Tông sợ hãi muốn ngừng thở, đây con mẹ nó là Giới Vương đó! ... "Mười ba!" "Mười bốn!" Con số cuối cùng vang lên, tất cả mười bốn người cảnh giới Giới Vương đều chết hết! "Đây..." Những người Đế tộc thở gấp, ai cũng há miệng thở hổn hển! Mắt họ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh không chớp mắt! Ông già Đế tộc cứng nhắc tại chỗ, giống như một pho tượng! Đế Khởi La nhìn thấy mà ngây người, cô ta chưa từng nghĩ Diệp Bắc Minh lại mạnh như thế! Trái tim cuồng loạn đập không ngừng, mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng không di chuyển! Diệp Bắc Minh đi về phía ba mươi mấy thanh niên nam nữ Thanh Vực, khiến bọn họ sợ hãi không ngừng lùi về phía sau. Một thanh niên mặt trắng bệch: "Cậu Diệp, cậu đừng làm xằng bậy, tôi có thể cho cậu chỗ tốt khó có thể tưởng tượng được!" Một thiếu nữ vóc dáng cân đối, trông thanh tú run rẩy nói: "Anh Diệp, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, sau này tôi chính là người của anh!" "Anh Diệp, tôi có thể mang anh tới Thánh Vực, đừng giết tôi!" "Diệp Bắc Minh, mày có biết bố mày là ai không?" "Mày dám động vào một sợi lông của bố mày, bố mày sẽ giết cả họ nhà mày!" Có người xin tha, cũng có người uy hiếp. Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Ồn quá!" Một kiếm chém ra! "A..." "Đừng mà..." Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt. . . Đầu ba mươi mấy người bay lên thật cao! Tiếng nói ngừng lại. ... Cùng lúc đó, trong một tòa cung điện bằng đá bên trong Thánh Vực. Một nhóm nam nữ trung niên không giận tự uy ngồi trên ghế thái sư, vây quanh một trận truyền tống! Phía trước bọn họ, ngoài truyền tống trận ra còn có một bàn thờ lớn. Bên trên bày hơn năm mươi miếng hồn ngọc! Đột nhiên. Tách! Tách! Tách! Tách... Một chuỗi âm thanh vang lên. Hơn năm mươi miếng hồn ngọc nổ tung gần như cùng lúc, hóa thành mảnh vụn! "Tất cả chết hết rồi!" "Sao có thể chứ!" Tất cả mọi người gần như cùng nhau đứng dậy, khiếp sợ nhìn vào mấy mảnh vụn hồn ngọc ở trên bàn thờ. "Không đúng, vẫn còn một miếng!" Bộp! Ánh mắt mọi người tập trung lại, cùng nhìn vào một mảnh hồn ngọc. "Hàn Tông? Chỉ có Hàn Tông còn sống?" "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Ba mươi mấy cái đầu người rơi xuống đất. Chết không nhắm mắt! "A... Đừng mà!" Hàn Tông sợ hãi són ra quần, quỳ xuống đất: "Anh Diệp, cầu xin anh đừng giết tôi!" Diệp Bắc Minh đá một phát làm vỡ đan điền của Hàn Tông. Gã bò tới như chó, điên cuồng dập đầu! Bộp bộp bộp! Máu tươi đầm điên, gã vẫn điên cuồng dập đầu: "Anh Diệp, tha mạng... Tôi thật sự không muốn chết!" Thật khác với cái người hung hăng càn quấy lúc ban đầu! Diệp Bắc Minh túm lấy Hàn Tông: "Chuyện sống chết của mày, do đại sư tỷ của tao quyết định!" ... "Đại sư tỷ, em về rồi!" Một giọng nói vang lên. Cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Tông bị ném vào! Hai mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng, đầy tia máu: "Chính mày đã giết cha mẹ tao, tao muốn giết mày!" Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường đao! Hắn xông lên giống như dã thú, chém về phía cổ của Hàn Tông! Hàn Tông sợ hãi tê liệt trên đất! Diệp Bắc Minh phun ra một câu: "Nếu cậu giết gã, chị cậu sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại." Lạc Vô Tà run lên, trường đao dừng lại cách cổ Hàn Tông một tấc. "Anh rể, em nghe anh!" Lạc Vô Tà thu lại trường đao. "Cái gì? Anh rể á?"