Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1103: Chuyện cũ năm xưa



...

...

"Giết!"

Lão già mặc áo bào xanh lạnh giọng quát, trường đao ra khỏi vỏ: "Trước hết giết mẹ của tên này, không sợ cậu ta không ra!"

Rồi chém một đao về phía đầu Diệp Thanh Lam!

"Chủ mẫu!"

Mười sư tỷ biến sắc, tất cả vọt tới trước người Diệp Thanh Lam cản lại một kích này.

Mắt thấy mười sư tỷ sắp bị chém chết!

Diệp Thanh Lam quát khẽ: "Tôi muốn dùng hết cơ hội kia!"

"Dừng tay!"

Lão già mặc áo bào xanh chần chờ, trường đao trong tay ngừng giữa không trung.

Lão ta quay đầu, nghi hoặc nhìn cô gái cực xinh đẹp đi cùng: "Diệp cô nương, cô có ý gì vậy?"

Ánh mắt của mọi người tụ lại!

Cô gái xinh đẹp kia tên là Diệp Nguyệt Thiền.

Thân phận cô ta cực kỳ thần bí!

Dù là mấy lão tổ tại Thánh Tông đều đối xử khách sáo với cô ta!

Đám người lão già áo bào xanh đương nhiên không dám làm loạn!

Diệp Nguyệt Thiền khẽ nhúc nhích môi đỏ: "Lão Điền, tôi có một ước định với bà ấy".

"Tôi từng đáp ứng sẽ giúp bà ấy vô điều kiện một lần, xem ra bà ấy phải dùng đến cơ hội kia".

"Cho nên lão Điền, lão Chu, cho tôi chút mặt mũi, thế nào?"

Lão già mặc áo bào xanh sững sờ.

Quay sang nhìn lão già hơi mập bên cạnh!

Lão già hơi mập lập tức nở nụ cười: "Diệp cô nương đã tự mình mở miệng, chúng tôi đương nhiên bằng lòng bán cho cô chút mặt mũi".

Diệp Nguyệt Thiền gật đầu, ánh mắt rơi xuống người Diệp Thanh Lam: "Năm đó, thiên phú của bà chẳng kém hơn tôi là bao!"

"Vì sao lưu lạc đến tận đây?"

"Người tên là Diệp Bắc Minh kia, vì sao hơi thở trên người cậu ta lại giống người kia như vậy?"

Diệp Thanh Lam lộ ra nụ cười của người chiến thắng: "Cô nói thử xem?"

Đôi mắt đẹp của Diệp Nguyệt Thiền khẽ co rụt lại: "Diệp Bắc Minh là con của bà với người kia?"

"Đúng vậy!"

Diệp Thanh Lam gật đầu.



Đôi mắt Diệp Nguyệt Thiền lập tức đỏ lên: "Hai người thế mà... Không thể nào!"

"Huyết mạch của bà hèn mọn! Mà người kia tôn quý như thế!"

"Người kia không có khả năng để ý đến bà!"

Trong đầu cô ta hiện lên hình bóng của một người đàn ông!

Nếu Diệp Bắc Minh có thể nhìn được hình ảnh trong đầu cô ta.

Nhất định anh sẽ nhận ra người này chính là bố của anh, Dạ Huyền!

Phụt!

Diệp Nguyệt Thiền không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

Suýt chút nữa sinh ra tâm ma!

Khó trách, vừa rồi lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, hơi thở lại quen thuộc như thế!

"Thiền Nhi, cô sao vậy?"

Thanh niên bên cạnh hoảng sợ.

Diệp Nguyệt Thiền lắc đầu: "Tôi không sao!"

Thanh niên kia dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Thanh Lam: "Cô không thể không có việc gì được, người này có ảnh hưởng quá lớn tới cô!"

"Tôi giúp cô giết bà ta!"

Trong tay anh ta nhiều thêm một trường thương màu vàng kim, đâm xuống trái tim Diệp Thanh Lam!

...

Cùng lúc đó, chỗ sâu nhất trong Ma Uyên.

Một người đàn ông đột nhiên mở to mắt!

Bên cạnh, một con Tử Long cũng mở mắt theo: "Sao vậy?"

Lông mày Dạ Huyền xoắn lại với nhau, giọng nói ngưng trọng: "Minh Nhi đã xảy ra chuyện!"

"Tử Long, hiện tại chỉ có thể nhờ ông!"

Tử Long yên lặng: "Ông nghĩ kỹ chưa?"

"Tôi ở đây kiên trì với ông, chúng ta có thể duy trì sự ổn định của Ma Uyên trong bốn năm!"

"Một khi tôi rời đi, mình ông nhiều nhất có thể kiên trì hai năm rưỡi!"

Dạ Huyền cười một tiếng: "Hai năm rưỡi là đủ rồi!"

"Tôi tin tưởng Minh Nhi!"

"Được!"

Tử Long không do dự nữa.



Rống!

Tiếng rồng ngâm long trời lở đất vang lên, bóng tối nơi sâu trong Ma Uyên.

Bị xé ra một khe hở, Tử Long đâm đầu thẳng vào trong khe đó.

...

Thế giới Cao Võ, trong một sơn cốc hoang vu nào đó.

"Khụ khụ khụ..."

Lão già mặc áo bào đen ho khan kịch liệt.

Thiếu nữ mặc áo đen biến sắc: "Lão Dạ, ông sao rồi?"

Lão già áo bào đen lắc đầu: "Công chúa không cần lo lắng cho lão nô, lão nô vẫn chưa chết được".

"Chỉ là tên này, e rằng..."

Cúi đầu xem xét.

Chỉ thấy toàn thân Diệp Bắc Minh bị màn sương máu bao trùm!

"Cậu ta vốn dùng hết tinh huyết cứu người, lại gặp phải bảy cảnh giới Chân Linh đỉnh phong cùng nhau tấn công!"

"Có thể kiên trì đến bây giờ đã là một kỳ tích!"

Đôi mắt đẹp của thiếu nữ mặc áo đen ngưng trọng: "Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta, e rằng cũng không kiên trì được bao lâu!"

Đám sương máu kia chậm rãi tiêu tán.

Hơi thở sự sống của Diệp Bắc Minh đang nhanh chóng hạ thấp.

"Lão Dạ, chúng ta dẫn anh ta về Ma Giới!"

Thiếu nữ mặc áo đen đứng dậy.

Sắc mặt lão già mặc áo bào đen biến đổi: "Công chúa, ngài điên rồi!"

"Bên trong cơ thể kẻ này mặc dù có huyết mạch Ma tộc, nhưng nửa còn lại là huyết mạch nhân loại!"

"Ma tộc và Nhân tộc không chết không ngừng, nếu ngài mang anh ta về Ma Giới, dù Tu La Vương có yêu thương ngài đến đâu!"

"Những người khác của Tu La tộc cũng sẽ không đồng ý!"

Thiếu nữ mặc áo đen đỏ mắt: "Vậy bây giờ phải làm sao? Cứ thế trơ mắt nhìn anh ta chết sao?"

"Này..."

Lão già mặc áo bào đen suy tư: "Công chúa, ngài thật sự thích anh ta đến thế sao?"

"Nói thừa, người đàn ông tôi nhìn trúng chẳng lẽ chỉ để đùa thôi?"

Lão già mặc áo bào đen cắn răng: "Công chúa, suy cho cùng, anh ta bị thiệt hại tinh huyết!"

"Nếu như ngài đưa một nửa tinh huyết cho anh ta, anh ta còn có một chút hy vọng sống!"

"Nhưng, công chúa ngài..."