Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1105: Quỳ xuống cầu xin tôi!



Gương mặt xinh đẹp của Diệp Nguyệt Thiền lạnh xuống: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh".

Đôi mắt Tần Phàm đỏ bừng: "Bà ta khiến cô sinh ra tâm ma, chỉ có giết bà ta mới làm cho tâm ma biến mất!"

"Tôi! Đã! Nói! Là! Không! Liên! Quan! Đến! Anh!"

Diệp Nguyệt Thiền gằn từng chữ một.

Khuôn mặt Tần Phàm lập tức đỏ rực.

Anh ta sớm nghe nói, ba mươi năm trước, Diệp Nguyệt Thiền, đã từng tiến vào chiến trường Thái Cổ, hình như quen biết một người đàn ông trong đó!

Tần Phàm không ngốc, lập tức đoán ra được người đàn ông này chính là chồng của Diệp Thanh Lam.

Cũng là bố của tên Diệp Bắc Minh kia.

Tần Phàm tuyệt đối không cho phép trong lòng vị hôn thê của mình có chứa một thằng đàn ông khác!

Diệp Nguyệt Thiền cảm nhận được sát ý của Tần Phàm, lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Thanh Lam: "Nếu như bà tiếp tục lưu lại ở lại đây, tôi không thể cam đoan an toàn của bà!"

"Đi Thánh Vực cùng tôi!"

Diệp Thanh Lam suy tư.

Minh Nhi đã được công chúa Tu La cứu đi, hẳn không còn nguy hiểm.

Các bà ở lại đây mới thật sự nguy hiểm!

"Còn cả bọn họ, xin hãy cùng nhau mang đi!"

Diệp Thanh Lam chỉ vào đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Trần Lê Y, Hầu Tử.

Diệp Nguyệt Thiền cười lạnh: "Diệp Thanh Lam, bà coi tôi là cái gì?"

"Một vài con kiến cũng đáng để tôi ra tay bảo vệ?"

Diệp Thanh Lam trầm mặt: "Bọn họ không phải con kiến, là người!"

Diệp Nguyệt Thiền mỉm cười: "Trong mắt tôi thì chẳng khác gì con kiến".

Diệp Thanh Lam đáp: "Tất cả điều kiện của cô đều tốt hơn tôi, cô biết vì sao anh ấy không thích cô không?"

"Bà!"

Đôi mắt Diệp Nguyệt Thiền lập tức đỏ lên: "Vì sao?"

Diệp Thanh Lam hỏi ngược lại: "Cô nói thử xem?"

"Ha hả!"

Diệp Nguyệt Thiền cười nói: "Nếu bà đã coi trọng đám con kiến này như vậy, cũng có thể!"

"Chỉ cần bà quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể rủ lòng từ bi giữ lại mạng sống cho bọn chúng!"

"Chủ mẫu, không thể quỳ!"

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên đỏ mắt.

Trần Lê Y lắc đầu: "Đừng..."



Hầu Tử kêu to: "Dì Diệp, đừng quỳ cô ta!"

"Mạng của chúng cháu không đáng giá đến vậy đâu!"

Diệp Thanh Lam lại không hề do dự: "Tôi quỳ!"

Diệp Nguyệt Thiền hơi kinh ngạc, Diệp Thanh Lam vừa mới chuẩn bị quỳ xuống.

Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đánh úp lại, vững vàng ngăn lại đầu gối của bà.

Khiến bà bất luận thế nào đều không thể tiếp tục quỳ xuống!

Đồng thời, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mẹ, chính con có thực lực, đâu cần cầu đến người khác?"

"Minh Nhi?"

Diệp Thanh Lam kinh ngạc ngẩng đầu.

"Tiểu sư đệ!"

"Chủ nhân!"

"Anh Diệp!"

Mười vị sư tỷ và đám người Lăng Thi Âm, Hầu Tử đều ngạc nhiên nhìn về phía âm thanh truyền đến.

"Diệp Bắc Minh?"

Mọi người chấn động!

"Thằng chó đẻ, mày còn dám trở về?"

Hạ Bội Cúc suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh rít gào: "Đại nhân, thằng chó đẻ này đã trở lại, mau giết nó!"

Diệp Bắc Minh bước thẳng đến bên cạnh Hầu Tử, ngân châm rơi xuống.

Mấy viên đan dược màu đỏ đưa vào trong miệng Hầu Tử!

Hầu Tử vô cùng kích động: "Anh Diệp, tôi..."

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng nói chuyện nữa, kinh mạch của anh đã bị đánh gãy!"

"Cần phải chữa trị tỉ mỉ, còn về kẻ đã tổn thương đến anh..."

Đôi mắt anh trầm xuống, rơi xuống người Hạ Bội Cúc: "Giết!"

Diệp Bắc Minh trực tiếp bùng nổ!

Ảnh Thuấn!

Anh lập tức xuất hiện trước mặt Hạ Bội Cúc, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống!

Hạ Bội Cúc muốn tránh né, lại nhận ra mình bị phong tỏa.

Bà ta vốn bị thương nặng, giờ phút này không có cách nào né tránh được một kiếm này!

Ánh mắt bà ta hoảng sợ, la lớn: "Tao là người của nhà họ Hạ Thánh Vực, sao mày dám..."

Phụt!

Thân thể Hạ Bội Cúc nổ tung thành đám sương máu!



"Hít hà!"

Mọi người hít sâu một hơi.

"Thằng chó đẻ, mày dám!"

Vương Quá Giang giận tái người, chém trường đao trong tay về phía Diệp Bắc Minh!

"Hừ!"

Tử Long hừ lạnh một tiếng.

Ông ta bước lên trước, đi đến trước người Vương Quá Giang, duỗi một tay ra, thế mà lại là long trảo màu tím!

Vương Quá Giang đưa tay ngăn cản, trong nháy mắt tiếp xúc với long trảo.

Thân thể ầm ầm nổ tung!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn lên đám người lão Điền, lão Chu: "Tiền bối Tử Long, bảy tên chó già này!"

"Không được để lại tên nào, giết hết tất cả đi!"

"Được!"

Tử Long vẫn chỉ trả lời một chữ.

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên, ông ta hóa thành bản thể Chân Long.

Lão Điền đột nhiên biến sắc: "Chân Linh Ma giới!"

Sắc mặt lão Chu trắng bệch, không chút do dự điên cuồng hét lên: "Đi!"

Bảy lão già không hề do dự, xoay người chạy ngay tức khắc!

Tử Long hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội, đuổi theo cho mỗi tên một móng vuốt.

"Á..."

"Ông dám giết người của Thánh Tông, ông... Không..."

Cảnh giới Chân Linh đỉnh phong mà không ngăn được một kích của Tử Long!

Bảy đám sương máu nổ tung!

Thế giới yên tĩnh lại!

Thân thể mềm mại của Diệp Nguyệt Thiền run lên: "Là ông! Tử Long! Dạ Huyền anh ta ở đâu?"

Con ngươi Tần Phàm tràn ngập điên cuồng: "Dạ Huyền! Thằng đàn ông kia tên là Dạ Huyền?"

Tử Long hóa thành hình người, mỉm cười nói: "Thánh nữ nhà họ Diệp, anh em của tôi bảo cậu ấy không thích cô".

Đôi mắt đẹp của Diệp Nguyệt Thiền tràn ngập tơ máu: "Không thể nào, giả, đều là giả!"

"Ông đang lừa tôi đúng không? Dạ Huyền đang ở đâu? Nói cho tôi!"

Diệp Bắc Minh sững sờ: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"