Gương mặt xinh đẹp của Diệp Nguyệt Thiền lạnh xuống: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh".
Đôi mắt Tần Phàm đỏ bừng: "Bà ta khiến cô sinh ra tâm ma, chỉ có giết bà ta mới làm cho tâm ma biến mất!"
"Tôi! Đã! Nói! Là! Không! Liên! Quan! Đến! Anh!"
Diệp Nguyệt Thiền gằn từng chữ một.
Khuôn mặt Tần Phàm lập tức đỏ rực.
Anh ta sớm nghe nói, ba mươi năm trước, Diệp Nguyệt Thiền, đã từng tiến vào chiến trường Thái Cổ, hình như quen biết một người đàn ông trong đó!
Tần Phàm không ngốc, lập tức đoán ra được người đàn ông này chính là chồng của Diệp Thanh Lam.
Cũng là bố của tên Diệp Bắc Minh kia.
Tần Phàm tuyệt đối không cho phép trong lòng vị hôn thê của mình có chứa một thằng đàn ông khác!
Diệp Nguyệt Thiền cảm nhận được sát ý của Tần Phàm, lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Thanh Lam: "Nếu như bà tiếp tục lưu lại ở lại đây, tôi không thể cam đoan an toàn của bà!"
"Đi Thánh Vực cùng tôi!"
Diệp Thanh Lam suy tư.
Minh Nhi đã được công chúa Tu La cứu đi, hẳn không còn nguy hiểm.
Các bà ở lại đây mới thật sự nguy hiểm!
"Còn cả bọn họ, xin hãy cùng nhau mang đi!"
Diệp Thanh Lam chỉ vào đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Trần Lê Y, Hầu Tử.
Diệp Nguyệt Thiền cười lạnh: "Diệp Thanh Lam, bà coi tôi là cái gì?"
"Một vài con kiến cũng đáng để tôi ra tay bảo vệ?"
Diệp Thanh Lam trầm mặt: "Bọn họ không phải con kiến, là người!"
Diệp Nguyệt Thiền mỉm cười: "Trong mắt tôi thì chẳng khác gì con kiến".
Diệp Thanh Lam đáp: "Tất cả điều kiện của cô đều tốt hơn tôi, cô biết vì sao anh ấy không thích cô không?"