Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1107: Tôi trả lại cho cô một mạng!



Nhìn thấy cảnh tượng này.

"Diệp Bắc Minh, mày đang làm gì! Mau nhấc chân của mày ra!"

"Mày đang tự tìm đường chết đấy!"

"Anh ta tên là Tần Phàm, đến từ nhà họ Tần Thái Cổ!"

"Mày điên rồi sao? Mày... Sao mày dám giẫm Tần thiếu dưới chân mình?"

Mấy người trẻ tuổi đi cùng vô cùng hoảng sợ, hoảng hốt kêu la.

Diệp Nguyệt Thiền cũng giật nảy mình: "Diệp Bắc Minh, đừng..."

Diệp Thanh Lam biến sắc: "Minh Nhi, để lại cho anh ta một mạng!"

Khuôn mặt Tần Phàm dữ tợn cười to: "Ha ha ha ha, thứ sâu kiến thế giới Cao Võ, mày đã thấy chưa?"

"Ngay cả mẹ ruột của mày cũng không dám giết tao!"

"Mày dám giết tao? Ha ha ha, mày có biết nhà họ Tần Thái Cổ có hàm nghĩa gì không?"

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Ồn ào!"

Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên!

Đầu Tần Phàm nổ tung, âm thanh chợt im bặt.

"A..."

Từ trong thi thể của Tần Phàm lao ra một bóng mờ!

Chạy trốn về nơi xa!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến hai chữ: Thần hồn!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, quát lớn: "Nổ cho tôi!"

Anh đấm ra một quyền!

Rống!

Một con huyết long xông ra, đuổi theo thần hồn của Tần Phàm, rồi ầm ầm nổ tung!

Bốn phía lặng ngắt như tờ!

Mấy người trẻ tuổi đi theo bị dọa không nói nên lời.

Tần Phàm thực sự chết rồi, thần hồn đều đã diệt!

Diệp Nguyệt Thiền hồ đồ, thân thể run nhè nhẹ.

Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: "Cậu ta... Trên người cậu ta thật sự có bóng dáng của Dạ Huyền!"

"Năm đó Dạ Huyền cũng sát phạt quyết đoán, giết mấy truyền nhân Thánh Tông liền một lúc!"

Một giây sau.

Vù!



Một cỗ sát khí rung trời phong tỏa đám người Diệp Nguyệt Thiền.

Giọng Diệp Thanh Lam vang lên: "Minh Nhi, chờ chút đã!"

Diệp Bắc Minh thu lại sát ý, nhìn về phía Diệp Thanh Lam: "Mẹ?"

Diệp Thanh Lam lắc đầu với anh, lại nhìn về phía Diệp Nguyệt Thiền: "Vừa rồi cô đã cứu tôi một lần, giờ tôi trả lại cho cô một mạng!"

"Dẫn theo người của cô đi đi!"

Diệp Nguyệt Thiền nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Chúng ta đi!"

"Anh Diệp, chúng tôi cũng xin từ biệt!"

Những người tu võ còn lại thấy thế thì chuẩn bị quay người rời đi.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Từ từ đã!"

Mọi người sửng sốt, sôi nổi dừng chân, hồi hộp nhìn Diệp Bắc Minh.

"Thiên Võ Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn ở lại!"

"Những người khác có thể đi!"

Tạch! Tạch! Tạch!

Mấy chục ngàn người của Thiên Võ Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn như lâm đại địch!

Hơn mười lão già cảnh giới Giới Vương bước ra khỏi hàng, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?"

Đùng!

Diệp Bắc Minh giẫm chân thật mạnh, một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay anh!

Kiếm Đoạn Long!

..

"Đây đều là những kẻ đã từng xúc phạm đến người của Hoa tộc, trên tay dính đầy máu tươi của nhà họ Diệp!"

"Hôm nay, tôi đại diện cho nhà họ Diệp, giết!"

Gào rống!

Kiếm Đoạn Long run lên, ánh sáng đỏ như máu lấp lóe như sống lại!

Một kiếm chém xuống, mấy trăm người hóa thành bãi sương máu!

Ngay trước mặt mấy trăm ngàn người, Diệp Bắc Minh hóa thành Sát Thần.

Điên cuồng giết chóc!

Bất chấp ánh mắt hoảng sợ xung quanh!

Không thèm đếm xỉa đến biểu cảm chấn động của mọi người!

"Tôi liều mạng với cậu!"



"Diệp Bắc Minh, đến chết cậu cũng không được yên đâu!"

"Diệp Bắc Minh, cậu quá hung tàn rồi, cậu sẽ gặp quả báo..."

Vô số người kêu lên thảm thiết, điên cuồng chạy trối chết!

Diệp Bắc Minh cười ha hả: "Ha ha ha, năm đó, lúc các người đuổi giết nhà họ Diệp!"

"Rồi chèn ép Hoa tộc, sao không nghĩ tới quả báo đi?"

Một lão già tức giận đến nổ đom đóm mắt: "Diệp Bắc Minh, con cháu của gia tộc Hoàng Phủ tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: "Gia tộc Hoàng Phủ các người không còn con cháu!"

"Thù của nhà họ Diệp, thù của những đại năng Hoa tộc, hôm nay tôi sẽ hoàn trả lại hết!"

Vù!

Hai mắt anh ngưng tụ, ánh sáng đỏ chợt hiện ra!

Huyết Mạch Chú Sát!

Trong phút chốc, trên quảng trường Tổng viện Giám sát ánh lửa ngút trời!

"A..."

Đủ thứ tiếng kêu thảm thiết ùn ùn bên tai, trong nháy mắt toàn bộ Tổng viện Giám sát biến thành địa ngục Tu La!

...

Cùng lúc đó, Thánh Vực, Thánh Tông.

Trong một cung điện rộng rãi đại khí, một trang sách bằng kim loại bay lơ lửng giữa không trung.

Xung quanh, đủ loại phù văn màu vàng lập lòe.

Mười mấy lão già ngồi ở nơi đây không biết ngày đêm, chỉ vì để tìm hiểu huyền bí bên trong Kim Thư.

Đáng tiếc hiệu suất rất thấp.

Suốt một triệu năm qua, mấy đời người mới phiên dịch ra tổng cộng mười phù văn.

Đột nhiên.

Một lão già mặc áo bào trắng cầm đầu đột nhiên mở mắt ra: "Đám người Điền Đằng, Chu Quý ngã xuống!"

Tạch!

Một giây sau.

Mười mấy lão già đồng thời mở to mắt, kinh ngạc nhìn lão già vừa mở miệng: "Cái gì cơ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Lão già áo bào trắng lạnh nhạt nói: "Mặc dù bọn họ đã chết, nhưng không phải không hề có giá trị".

"Bọn họ đã tìm được thanh Ma Kiếm năm đó!"

Soạt soạt soạt!

Mười mấy lão già kích động đứng lên!