Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1117: Chiến trường thái cổ mở ra



“Đều phải bước qua xác tôi!”

Âm vang có lực!

Nói năng có khí phách!

“Ha ha ha ha!”

Đoàn Thiên Đức ngửa mặt lên trời cười to, áp lực kinh khủng trên người Diệp Bắc Minh cũng rút đi như làn sóng: “Nhóc con, cậu rất hợp khẩu vị của lão phu…”

Ông ta còn chưa nói xong, long đài bỗng nhiên chấn rộng.

Hình điêu khắc chín mươi chín con rồng đồng thời sáng lên, không khí xuất hiện vô số phù văn.

Giây tiếp theo.

Những phù văn đó ngưng tụ lại, một cánh cửa truyền tống đột nhiên xuất hiện ở giữa long đài.

Ánh mắt Đoàn Thiên Đức cứng lại: “Chiến trường Thái Cổ mở rồi!”

Cuối cùng ông ta liếc qua Diệp Bắc Minh: “Lão phu tin rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ quỳ xuống chân lão phu, cầu xin lão phu thu nhận cậu làm đồ đệ!”

Sau khi bỏ lại những lời ấy, ông ta mang những người của Thánh Tông bước vào cửa truyền tống rồi biến mất.

“Chúng ta đi thôi!”

Tần Hồng Bân lạnh lùng liếc Diệp Bắc Minh, mang người nhà họ Tần tiến vào chiến trường thái cổ.

“Nguyệt Thiền, đi nào!”

Lão tổ nhà họ Diệp mang Diệp Nguyệt Thiền nhanh chóng biến mất.

Nhan Như Ngọc liếc qua Diệp Bắc Minh, cũng bước vào cửa truyền tống.

Diệp Tiêu Tiêu lên tiếng chào hỏi: “Diệp Bắc Minh, tôi còn có chuyện phải làm, đi trước đây!”

Người Đế tộc cũng không chờ thêm được nữa: “Chúng ta cũng đi thôi!”

“Còn chờ gì nữa, chậm nữa các bảo vật sẽ bị người khác nhanh chân giành trước hết!”

Người của thế giới Cao Võ đều chen nhau, tiến vào cửa truyền tống.



Vạn Trường Thanh đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, chúng ta cũng vào thôi!”

Hạ Nhược Tuyết hơi do dự, nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Cô ta gật đầu rồi biến mất.

Cuối cùng, cả long đài chỉ còn lại Diệp Bắc Minh, Lạc Khuynh Thành và Lạc Vô Tà.

Còn cả mười sư phụ nữa.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi tới bên cạnh kẻ tàn sát và Kiếm Chủ Bất Diệt: “Hai sư phụ, hai người không sao chứ?”

Mặt kẻ tàn sát đầy lúng túng: “Khụ khụ… Không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi”.

Mặt Kiếm Chủ bất Diệt đầy kiêng kì: “Hắn ta đã mạnh hơn trước rồi!”

Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi: “Các vị sư phụ, sư phụ của mọi người là ai?”

“Đều do một sư phụ dạy dỗ, tại sao lại chênh lệch lớn như thế?”

Mười sư phụ trợn to hai mắt, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh.

“Thằng nhóc kia, con nói chuyện kiểu gì thế?”

“Mẹ kiếp, thằng nhóc không có lương tâm!”

“Thằng nhóc kia, cho chút mặt mũi có được không?”

Mấy sư phụ phùng mang trợn mắt.

Cha đỡ đầu hút xong một điếu xì gà: “Minh Nhi, sư phụ của chúng ta là người phụ nữ trong miếu thần!”

“Người phụ nữ trong miếu thần sao?”

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.

Mặc dù anh đã lờ mờ đoán được, nhưng khi bất câu trả lời, anh vẫn hoảng hốt: “Sư phụ, chuyện là sao ạ?”

Giọng cha đỡ đầu rất nghiêm túc: “Triệu năm trước, mấy trăm người chúng ta cùng tiến vào tòa miếu thần đó”.

“Cuối cùng chỉ có 101 người còn sống, 100 người trong số đó đã bái người phụ nữ kia làm thầy”.



Diệp Bắc Minh nhướng mày: “101 người sao?”

“Người còn lại là ai?”

Giây tiếp theo, cơ thể anh chấn động, như nghĩ tới điều gì đó: “Chờ đã!”

“Chẳng lẽ là…”

Cha đỡ đầu gật đầu: “Chính là tổ tiên nhà họ Diệp, Diệp Phá Thiên!”

“Vốn dĩ hắn cũng có tư cach bái sư, nhưng hắn không chọn bái sư, mà rời khỏi miếu thần”.

“Nguyên nhân cụ thể là gì thì chúng ta không biết”.

Diệp Bắc Minh chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Nếu các sư phụ là đồ đệ của người phụ nữ thần bí đó, tại sao còn xuất hiện ở Côn Luân Hư?”

Anh vừa hỏi xong, mặt mười vị sư phụ đều đỏ lên.

Họ vô cùng khó xử.

Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

Cha đỡ đầu hắng giọng: “Sau khi sư phụ truyền trụ bản lĩnh cho chúng ta thì đã rời khỏi miếu thần!”

“Từ đó về sau, trăm người chúng ta được người của miếu thần bảo vệ!”

“Trong chúng ta, thiên phú của Đoàn Thiên Đức kinh khủng nhất, hắn ta đánh 99 người chúng ta bị thương rồi phong ấn chúng ta trong miếu thần!”

“Hắn ta cưỡng ép đánh vỡ cấm chế sư phụ để lại, một mình rời khỏi chiến trường thái cổ!”

“Mãi đến mấy mươi năm trước, cha mẹ con tiến vào miếu thần…”

Nói tới đó, cha đỡ đầu hơi ngừng lại, lát sau mới nói tiếp: “Vì một vài nguyên nhân, chúng ta đã thua trước cha mẹ con!”

“Lúc đó thực lực ủa 99 người chúng ta bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm cấm chế của thần miếu bị phá hư, bên trong vô cùng nguy hiểm!”

“Chúng ta đến Côn Luân Hư để dưỡng thương, nhân tiện giúp Hoa tộc hoàn thành kế hoạch tu bổ đại lục Chân Võ!”

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu.

Hóa ra đây là lai lịch của các sư phụ!