Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 112: Lâm Kiêu chết



Lâm Kiêu cười nói: “Các vị, theo như tôi biết còn có một ‘danh nhân’ lớn có mặt trong hội trường lễ kỷ niệm ngày hôm nay”.

Hai chữ danh nhân được Lâm Kiêu nhấn rất mạnh.

Mang theo ý giễu cợt!

“Tin chắc các vị đã nghe nói qua”.

“Gần đây Giang Nam không yên bình lắm”.

“Cái gì mà nhà họ Triệu ở Giang Nam, còn truyền ra tin tức vua Giang Nam chết vì một người nào đó!”

“Chuyện càng khiến người ta mắc cười chính là lời đồn con trai của chiến thần Lăng Phong - cậu Quân Vô Hối cũng bị người này giết”.

“Ha ha ha ha… nửa tháng trước tôi vẫn uống rượu cùng với cậu Quân, làm sao cậu Quân có thể bị giết chứ?”

Lâm Kiêu nói một tràng dài.

Soạt!

Trong phút chốc, dưới sân khấu yên lặng như tờ!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn Lâm Kiêu trên sân khấu.

Lâm Kiêu điên rồi sao?

Trường hợp này sao dám nói lời này?

Vương Trường An và Lý Khắc Hùng theo bản năng quay đầu, nhìn Diệp Bắc Minh ở trong góc!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh cười lạnh.

Lâm Kiêu giới thiệu anh như vậy ở ngay trước mặt mọi người, muốn làm gì?

“Kiêu Nhi, con làm gì vậy? Đừng ăn nói bậy bạ!”

Bố của Lâm Kiêu là Lâm Sùng Sơn ngồi dưới sân khấu.

Ông ta bị dọa cho da đầu tê dại, đè nén giọng quát lên: “Đừng nói linh tinh! Xuống đi”.

Lâm Sùng Sơn cũng sắp bị dọa chết rồi!

Lâm Kiêu không biết chân tướng chuyện này, nhưng ông ta còn không biết sao?

Những thứ này đều là thật!

“Bố, con nói không sai”.

Mặt Lâm Kiêu ra vẻ vô tội.

“Con trai, đừng làm loạn! Xuống!”, Lâm Sùng Sơn quát khẽ.

Lâm Kiêu làm như không nghe thấy, chỉ góc phía sau, hét lớn vào micro: “Nhân vật chính náo loạn mấy chuyện gần đây cũng có mặt tại hội trường, Diệp Bắc Minh!”

“Nào nào nào, để mọi người cùng nhau chào đón nhân vật truyền kỳ Diệp Bắc Minh!”

Giọng nói của Lâm Kiêu vô cùng giễu cợt.

Soạt!



Tất cả mọi người đều quay đầu.

Nhìn sang chỗ của Diệp Bắc Minh!

“Diệp Bắc Minh?”

“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh?”

“Trẻ tuổi quá!”

Sinh viên đại học Trung Hải mặt đầy tò mò.

Chiba Sadako sắc mặt u ám, không ngờ Diệp Bắc Minh cũng ở đây, sát ý trong lòng sôi trào!

Ngụy Tử Khanh sững sờ: “Anh ta chính là Diệp Bắc Minh?”

Đêm hôm đó, người đàn ông nằm trên giường của em họ Ngụy Yên Nhiên lại là Diệp Bắc Minh ở Giang Nam?

“Thú vị!”

Ngụy Tử Khanh thầm nói.

Lâm Kiêu giễu cợt nói: “Anh Diệp Bắc Minh, không phải anh rất giàu sao?”

“Ban đầu khi ở Giang Nam còn vung ra mười triệu mua xe sang cho Nhược Giai!”

“Tiền đối với anh mà nói chắc cũng không tính là gì đúng chứ?”

“Hôm nay tại lễ kỷ niệm trường đại học Trung Hải, nhà họ Lâm tôi quyên góp năm mươi triệu, anh Diệp thế nào cũng phải quyên góp nhiều hơn một chút so với nhà họ Lâm tôi ấy nhỉ?”

“Coi như là vì Nhược Giai, anh quyên góp bảy tám chục triệu, hoặc một trăm triệu, cũng xem như không nhiều chứ?”

Soạt!

Ánh mắt mọi người lại một lần nữa rơi trên người Diệp Bắc Minh.

“Lâm Kiêu, anh làm gì thế?”

Chu Nhược Giai tức giận.

Lâm Kiêu cười nói: “Nhược Giai, người ta có thể tiêu mười triệu mua một chiếc xe sang cho em”.

“Lấy danh nghĩa của em quyên góp bảy tám chục triệu chục chắc cũng không tệ nhỉ”.

“Chỉ có như vậy mới có thể chứng tỏ anh ta yêu em hơn!”

Lâm Kiêu chỉ có một mục đích, đó là muốn bêu xấu Diệp Bắc Minh!

Thủ đoạn này rất thấp hèn, nhưng vô cùng hữu dụng!

Nếu như Diệp Bắc Minh không quyên góp, bây giờ sẽ mất thể diện.

Ngộ nhỡ thật sự quyên góp được bảy tám chục triệu, Lâm Kiêu chỉ dùng mấy câu sẽ khiến Diệp Bắc Minh tổn thất một khoản tiền lớn, vậy cũng vô cùng tốt!

Ngay lúc mọi người cho rằng Diệp Bắc Minh đang ở thế cưỡi trên lưng cọp.

“Nhà họ Hàn ở Trung Hải đại diện cho cậu Diệp, thay cô Nhược Giai quyên góp một tỷ cho trường đại học Trung Hải!”

Một giọng nói từ cửa lớn lễ đường truyền tới.

Hội trường trong nháy mắt yên lặng!



Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đi từ cửa lớn lễ đường vào.

Hàn Nguyệt!

Cô cả nhà họ Hàn ở Trung Hải!

“Cô Hàn?”

Rất nhiều người đều giật mình nhận ra Hàn Nguyệt.

“Rít!”

Hội trường lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường truyền đến âm thanh hít khí lạnh!

Tất cả sinh viên đều bị chấn động!

“Một tỷ đó!”

“Không hổ là nhà họ Hàn, tiền muôn bạc biển!”

Cho dù là những nhà giàu kia cũng đều chép miệng.

Một tỉ tiền mặt đối với bọn họ mà nói, cũng tổn thương đến cột sống.

“Xem ra chuyện xảy ra bên phía Giang Nam hơn nửa là sự thật, nếu không nhà họ Hàn sẽ không dùng thái độ này đối xử với Diệp Bắc Minh”, có người thấp giọng nói.

Những nhà giàu khác ở Trung Hải trong lòng run rẩy.

Vương Trường An và Lý Khắc Hùng không ngừng cười lạnh: “Bản lĩnh cậu Diệp làm sao các người biết được?”

“Ngang ngược tàn ác!”

Hàn Nguyệt đi tới, lạnh lùng nhìn Lâm Kiêu.

Lâm Kiêu gần như bị hù chết, bò trên đất không dám nói lời nào!

‘Sao có thể chứ?’

‘Có ý gì?’

‘Hàn Nguyệt cô ta có ý gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ những thứ kia không phải tin đồi? Đều là thật?’

‘Cho nên, phản ứng vừa rồi của bố mình… ôi trời ơi, Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh anh ta thật sự giết Quân Vô Hối?’, Lâm Kiêu lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ.

Lúc này, anh ta thật sự muốn chết rồi.

Sắc mặt Lâm Kiêu trắng bệch, không còn chút huyết sắc, yếu ớt nói một câu: “Bố… cứu con…”

Lâm Sùng Sơn vội vã chạy tới, cúi đầu: “Cô Hàn, con trai tôi nó…”

“Im miệng!”

Hàn Nguyệt lạnh giọng khiển trách một câu.

Sau đó sải bước đến trước mặt Diệp Bắc Minh: “Thần y Diệp, xử lý thế nào?”

“Ha ha”.

Diệp Bắc Minh buồn cười, đứng dậy đi về phía bố con Lâm Kiêu.