Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1137: Ma tỷ xuất hiện, sứ mệnh của thần miếu hoàn thành!



Hai mắt mọi người mù tạm thời, không thấy cái gì hết.

Đợi đến khi bọn họ mở mắt ra lại, sáu lão già của nhà họ Phương chỉ còn mỗi Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.

Phùng Tam Dương và ba lão già khác đã biến mất không thấy tăm hơn.

“Anh Hai!”

Phương Vô Đạo gào lên đau đớn.

Cả người Phương Vô Đạo đầm đìa máu tươi, một cánh tay đã biến mất, một cái chân đã bị gãy.

Phương Cửu Lê cũng vô cùng thê thảm, nửa người dưới đã không thấy đâu nữa.

Nhìn sang Long Đế, ông ta đã thiêu đốt máu thịt, hóa thành đống tro tàn.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ngay bên cạnh.

Diệp Bắc Minh đau xót nói: “Sư phụ Long Đế!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc à, thần hồn của Long Đế còn đang ở trong cung điện đá!”

“Sử dụng Thần Ma chi nhãn để tìm vị trí của ông ta đi!”

Diệp Bắc Minh chợt nghĩ, Thần Ma chi nhãn xuất hiện giữa mi tâm.

Xoạt!

Ánh mắt anh tập trung vào đài cao như Kim Tự Tháp kia.

Thần hồn của Long Đế đã nằm ở hướng đó, Diệp Bắc Minh đuổi theo nó không hề do dự.

Thậm chí anh còn chả thèm thu hồi lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

Phương Vô Đạo thấy thế bèn quát lớn: “Phương Nguyên, mau cần thanh kiếm kia tới!”

“Hả?”, Phương Nguyên nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng ạ!”

Hắn ta nhanh chóng xông lên, đỏ mắt tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, có cảm giác như mình đã nắm được luồng sức mạnh vô địch thiên hạ.

"Kiếm tốt, quả nhiên là kiếm tốt!"

"Chỉ cần có được thanh kiếm này, Phương Nguyên mình cần gì băn khoăn về con đường tu võ nữa chứ! Ha ha ha, giờ nó là của mình rồi!"

Diệp Bắc Minh bước tới chỗ thần hồn Long Đế.



Lúc này, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng vang lên: “Nhóc à, áo giáp Hắc Long có thần tính rồi!”

“Sử dụng áo giáp Hắc Long để thu hồi thần hồn của Long Đế, một ngày nào đó có thể giúp ông ta sống lại!”

Diệp Bắc Minh chợt nghĩ, áo giáp Hắc Long xuất hiện trong tay mình: “Sư phụ Long Đế, tiến vào áo giáp Hắc Long đi ạ!”

Thần hồn của Long Đế sửng sốt rồi hóa thành một tia sáng chui vào áo giáp Hắc Long.

Cùng lúc đó, sau lưng anh vọng tới tiếng cười cuồng loạn hung tợn: “Đồ chó chết, con mẹ mày đi chết đi!”

Hai tay Phương Nguyên nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đánh lén sau lưng anh.

“Diệp Bắc Minh, cẩn thận!”

Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu đồng thanh hét lên.

Trái tim Diệp Nguyệt Thiền như bị bóp chặt, phẫn nộ hét to: “Đồ khốn nạn, Diệp Bắc Minh cẩn thận sau lưng!”

Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy.

Một cái hòm máu đen trong ngực Diệp Bắc Minh bỗng vỡ ra.

Một hòn đá đen tuyền bay ra ngoài.

Luồng ma khí lan ra khắp nơi, chín con ma long màu đen cùng gào thét: “Gầm gừ!”

Hai tay của Phương Nguyên tan nát thành bãi máu thịt tung bay đầy trời.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra ngoài rồi nện mạnh xuống đất.

“Đó là gì thế?”

Người ở dưới đài đều kinh hãi.

Cơ thể nữ hoàng Tu La run lên: “Ma tỷ chủ động bảo vệ chủ nhân sao? Cậu ta... chính là người định mệnh!”

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh cầm ma tỷ, xoay người nhìn xuống dưới đài.

Đôi mắt anh đen láy, ánh mắt trông hệt như của thần chết.

Anh thốt ra một giọng không chút cảm xúc: “Ma Đế giáng trấn, chúng sinh phục tùng, quỳ xuống!”



“Ma tỷ kìa, nó lại ở trong thần miếu này sao!”

Phương Vô Đạo chợt hiểu: “Chẳng trách ở trận đại chiến ấy lại có nhiều người tới đây, hóa ra là vì thế!”

“Bảo vật tối thượng của Ma giới, ma tỷ!”

Ầm!

Ma tỷ run kịch liệt, chín con ma long gào thét.

Ngay sau đó.

Từ trong ma tỷ truyền tới một giọng nói hoài cũ: “Ma tỷ xuất hiện, sứ mệnh của thần miếu đã hoàn thành!”

Tiếng răng rắc vỡ nát vang lên khắp bốn phía.

Mọi người khiếp hãi phát hiện, trên vách tường cung điện đá xuất hiện vết nứt.

Rầm! Rầm! Rầm!

Trên đỉnh cung điện đá, từng hòn đá rơi xuống chóng mặt nhanh như sao xẹt, nháy mắt hàng chục người tu võ đã bị đè nát.

Tần Hồng Bân không hề do dự chạy nhanh ra ngoài cung điện bằng đá kia: “Nguy rồi, cung điện bằng đá sắp sụp rồi, đi mau!”

“Mẹ kiếp, bảo bối gì cũng không có mà còn phải chôn thây ở đây hả?”

“Khốn thật! Lảm nhảm gì nữa, chạy mau đi!”

Vô số người tu võ ào ào chạy ra ngoài cung điện đá như phát điên.

Trên đài cao, Diệp Bắc Minh vẫn đứng đó mặc cho đá đang rơi xuống bên cạnh.

Nhan Như Ngọc kêu to: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đứng đó làm gì nữa!”

“Thần miếu sắp sụp rồi, mau chạy!”

Diệp Bắc Minh thờ ơ.

Cô ta cắn răng, giẫm chân bay tới đài cao.

Nữ hoàng Tu La bước tới ngăn cản cô ta, giữ chặt bả vai rồi nói: “Cậu ta không sao đâu, các người đi theo tôi!”

Nháy mắt ba người Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi La biến mất.

“Diệp Bắc Minh, lão tổ cứu cậu ta một mạng với!”