Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1139: Tổng viện Giám Sát đuổi đi



Luồng sức mạnh khủng khiếp xé rách cơ thể gần như nghiền nát cơ thể anh: “Tiểu Tháp, nơi đây rất nguy hiểm, có cách nào rời khỏi đây không?”

“Hình như tôi không kiên trì được bao lâu nữa!”

Sức mạnh càn quét bừa bãi, không hề tuân theo quy tắc nào.

Chúng nghiền nát xé rách tất cả mọi thứ tiến vào lốc xoáy.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Ha ha ha, nhóc con, nếu không có bổn tháp thì cậu lâm nguy thật đấy!”

“Nhưng mà có bổn tháp ở đây, trong đống hỗn độn ấy có một vật đại bổ năng lượng đó!”

“Chỉ cần cắn nuốt bọn họ thì bổn tháp có thể khôi phục một phần sức mạnh đã mất!”

“Đến khi đó, trên trời dưới đất tùy ý cho bổn tháp tung hoành ngang dọc!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: “Vô địch, vô địch thật sự!”

Diệp Bắc Minh quát khẽ: “Vậy ông còn đợi gì nữa! Cắn nuốt cho tôi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười bảo: “Như cậu mong muốn, cắn nuốt!”

Dứt lời, tất cả năng lượng trong lốc xoáy cuồn cuộn trào về phía tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Cùng lúc đó, Tổng viện Giám Sát.

Sắc mặt Diệp Thanh Lam tái mét: “Bạch trưởng lão, con tôi chưa chắc đã qua đời đâu”.

“Các người vội vàng đuổi chúng tôi đi như vậy à?”

Một lão già mặc áo bào tím suy tư nói: “Chưa chắc qua đời hả? Sau khi tên súc sinh Diệp Bắc Minh kia đến Tổng viện Giám Sát, bầu không khí cả học viện luôn âm u xám xịt!”

“Nếu không phải ngại thực lực của tên oắt kia quá đáng sợ thì chúng ta đã đuổi cổ các người đi từ lâu rồi!”

“Bây giờ mới đuổi các người đã nể mặt các người lắm rồi đó!”

Dứt lời, hơn mười ông lão bước ra khỏi hàng, hét: “Còn không mau cút đi”

“Mau rời khỏi Tổng viện Giám Sát, mau cút khỏi đây!”

“Nơi đây không chào đón các người!”

“Một lũ phế thải của Hoa tộc mà cũng dám chiếm nhiều tài nguyên tu võ của Tổng viện Giám Sát như vậy, các người xứng hả?”



Diệp Thanh Lam giận dữ hét lên: “Các ông!”

Cả bọn trừng mắt, xông pha lý luận với người của Tổng viện Giám Sát.

Hầu Tử chửi ầm lên: “Con mẹ nó, lũ chó già các ông!”

“Khi người anh em tôi ở đây, thực lực và danh tiếng của anh ấy đã giúp Tổng viện Giám Sát có biết bao nhiêu thế lực thuần phục hả?”

“Bây giờ có tin người ta chết, các ông trở mặt ngay vậy hả?”

Sắc mặt Bạch trưởng lão trầm xuống: “Nhóc con, cậu chán sống rồi à?”

Hầu Tử gầm lên: “Đệch mợ nhà ông, ngon thì tới đây giết tôi đi!”

“Cậu!”

Bạch trưởng lão đang định ra tay, Tử Long đã bước vào đại điện.

Đám lão già kia thấy Tử Long bèn lùi về sau.

Nếu không có Tử Long, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi.

Tử Long không đếm xỉa tới người của Tổng viện Giám Sát mà đi thẳng tới chỗ Diệp Thanh Lam: “Chị dâu, kẻ địch đến, mau đi thôi!”

Diệp Thanh Lam sửng sốt: “Cái gì?”

Tử Long lắc đầu đáp: “Có hai luồng khí tức rất mạnh đang lao tới đây, mọi người đi trước đi!”

Vừa dứt lời, trên trời cao vọng xuống một giọng nói lạnh như băng: “Mẹ và sư tỷ của thằng oắt kia đều ở đây hết nhỉ?”

“Ha ha, thằng oắt kia tưởng chết là xong chuyện à, để mẹ và sư tỷ của cậu ta đến bù đắp tội lỗi đi!”

Một giọng nói tàn độc vọng xuống.

Ầm!

Hai luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ ập tới.

Tử Long kinh hãi: “Các ngươi đi trước đi!”

Một quyền giáng xuống phá tan đại điện.

...

Lúc này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn đang hấp thu sức mạnh hỗn độn.



Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày: “Tiểu Tháp, đã bảy ngày rồi, còn bao lâu nữa?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc à, cho tôi chút thời gian đi!”

“Bổn tháp cần thời gian để chữa thương”.

“Hơn nữa ở đây có nhiều lực hỗn độn lắm, nếu hấp thu hết phải mất khoảng đâu đó hai năm rưỡi!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi đổi: “Hai năm rưỡi sao?”

“Tiểu Tháp, cần nhiều thời gian vậy luôn à?”

“Đúng thế!”

“Chết tiệt!”

Diệp Bắc Minh nắm chặt nắm đấm: “Tiền bối Tử Long nói với tôi rằng Ma Uyên không thể chịu nổi hai năm rưỡi nữa!”

“Hơn nữa, nếu hai năm rưỡi tôi vẫn luôn không ra mặt, người ngoài sẽ cho rằng tôi đã qua đời!”

“Mẹ và các sư tỷ phải làm sao đây?”

Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh quát: “Tiểu Tháp, mau hấp thu chúng!”

...

Đại lục Cao Võ, bên một vách núi.

Cả bọn Diệp Thanh Lam chạy trối chết đến đây một cách chật vật.

Liễu Như Khanh lấy ra một viên đan dược: “Chủ mẫu, hồi phục chút vết thương thôi”.

Mắt Diệp Thanh Lam đỏ ngầu vươn đầy tơ máu, mặt bà tiều tụy, liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người: “Các cháu đi trước đi, bọn họ chỉ muốn giết tôi thôi!”

“Chỉ cần các cháu chạy thì có thể giữ được mạng sống!”

Mười vị sư tỷ đồng loạt lắc đầu: “Chủ mẫu, người nói gì thế!”

“Nếu không nhờ có người, chúng cháu đã chết từ lâu rồi, nào có ngày hôm nay chứ!”

Diệp Thanh Lam nhìn họ rồi bảo: “Thi Âm, Khinh Diên, Lê Y, các cháu tự do rồi! Mau chạy đi!”

Lăng Thi Âm nghiêm nghị nói: “Chủ nhân, từ ngày trở thành Võ Đế kia, mạng của tôi là của người rồi!”