Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1152: Diệt Tần Hồng Bân



“Mày… Thằng nhóc họ Diệp, mày…”

Diệp Thương Thiên chỉ vào lưng Diệp Bắc Minh, hoảng sợ không nói nên lời!

Mặt Diệp Nguyệt Thiền nóng lên, khiếp sợ nhìn những thứ này!



Sâu trong Nguyên Long thành, trong một đại điện có sức chứa một trăm ngàn người.

Các đại tông mông, gia tộc đã đến từ lâu, chờ cuộc họp hằng năm!

Ba người Lục Lâm Xuyên, Lâm Bách Hùng, Tần Hồng Bân đứng sau hai cái ghế thái sư.

Thận trọng hầu hạ!

Tần Hồng Bân tươi cười nói: “Hai vị đại nhân cần gì cứ nói ạ!”

Lâm Bách Hùng cũng tỏ vẻ nịnh nọt: “Đại nhân, tiết mục hôm nay người có hài lòng không?”

Lục Lâm Xuyên chỉ vào một ả đào trên sân khấu: “Đại nhân, năm nay cô ấy mới vừa mười sáu, nếu người thích, tối nay cô ấy sẽ là người của người!”

Mặt Từ Biệt Vân và Thạch Trung Hà đầy hưởng thụ: “Các người biết điều đấy!”

“Yên tâm, có hai chúng tôi ở đây, các người có thể không cần lo nghĩ!”

Đột nhiên.

Một tiếng rồng ngâm vang lên: “Nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà học Lục thái cổ, tất cả các ngươi cút ra đây nhận chết đi!”

“Ai mà to gan thế!”

Trong đại sảnh im phăng phắc!

Nụ cười của Tần Hồng Bân, Lâm Bách Hùng, Lục Lâm Xuyên đều cứng lại, vẻ mặt cực kì sợ hãi!

Lâm Bách Hùng phản ứng lại đầu tiên: “Hắn quay về rồi!”

Giây tiếp theo.

Một tiếng vang thật lớn, cửa đại điện nổ tung, mảnh vụn tung tóe!

Một thanh niên cầm thanh kiếm gãy, chậm rãi đi vào đại điện: “Xem ra các người đều ở đây cả, đỡ cho tôi phải chạy đến từng nhà!”

“Diệp Bắc Minh?”

“Là hắn… Hắn vẫn chưa chết!”



“Trời ơi, hắn lại không chết trong chiến trường thái cổ, có chuyện gì thế?”

Mọi người trong đại điện xì xào bàn tán, còn náo nhiệt hơn ăn tết!

Lúc này, Diệp Thương Thiên thở hổn hển chạy vào đại điện, chặn phía trước Diệp Bắc Minh!

“Thằng nhãi nhà họ Diệp, mày làm gì vậy?”

“Mau về với tao, đây không phải chỗ cho ngươi làm loạn!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay ai dám cầu xin cho nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục, đều giết không tha!”

Diệp Thương Thiên bối rối!

Mẹ nó đây là xin tha à? Tao đang cứu mày đấy!

Một vị khách vỗ bàn: “Ha ha, thằng nhãi, mày mẹ nó không nhìn xem đây là chỗ nào mà dám ngang ngược…”

Xẹt!

Kiếm Đoạn Long xuất ra, kiếm khí màu đen lóe lên!

“Phập” một tiếng, đầu người rơi xuống đất!

Đùng! Tất cả người tu võ trong đại điện đều hoảng sợ!

Sắc mặt Tần Hồng Bân rất khó coi, lão ta vội vàng đè thấp giọng xuống: “Hai vị đại nhân, thằng nhãi kia tới rồi!”

“Xin hai đại nhân ra tay, chém chết hắn!”

Lâm Bách Hùng liều mạng gật đầu: “Đúng đúng đúng, xin hai vị đại nhân ra tay!”

Từ Biệt Vân vẫn nửa nằm như cũ: “Gấp gì chứ, kịch còn chưa diễn xong nữa!”

Thạch Trung Hà cũng thờ ơ y như thế: “Xem xong vở kịch này rồi giết thằng nhãi đó cũng không muộn mà!”

Nhưng đào kép trên sân khấu lại ngừng lại!

Từ Biệt Vân sầm mặt lại: “Các người ngơ ra làm gì? Tấu nhạc tiếp, múa tiếp đi!”

Một cổ sát khí kinh khủng ngưng tụ lại!

Màn trình diễn trên sân khấu tiếp tục!

“Chuyện này…”



Ba người trố mắt nhìn nhau!

Họ chỉ có thể nhắm mắt, đi tới chỗ đám người phía trước.

Giọng nói lạnh băng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Thất sư tỷ của tôi bị các ông ép tự bạo đan điền, tam sư tỷ chảy khô máu!”

“Bây giờ tôi cho các ông một cái chết sảng khoái!”

“Hoặc là tự bạo đan điền, hoặc là chảy khô máu!”

Anh dứt lời.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Nhưng mọi người nghe thấy lại không khác gì sấm giữa trời quang!

Trong Nguyên Long thành, ngay trước mặt vô số tông môn và gia tộc, lại muốn lão tổ gia tộc thái cổ phải tự bạo đan điền?

Hoặc là chảy khô máu?

Đúng là ngạo mạn hơn trời!

Tần Hồng Bân tức xanh mặt, dù lão ta đã thấy Diệp Bắc Minh chém chết cường giả ba ngàn thế giới!

Nhưng lúc này cũng không kiềm được lửa giận trong lòng: “Thằng khốn kia, mày biết mày đang làm gì không?”

Diệp Bắc Minh cười: “Các người không làm hả? Được!”

Nói xong chữ “được”, Diệp Bắc Minh xuất hiện phía trước Tầng Hồng Bân giống như ma quỷ.

Anh tóm lấy cổ lão ta!

“Ông không tự ra tay được, tôi giúp ông!”

Kiếm Đoạn Long đâm vào đan điền của Tần Hồng Bân!

Ầm ầm nổ tung!

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Bốn kiếm liên tục chém xuống, tứ chi của Tần Hồng Bân hóa thành huyết vụ, máu tươi phun ra ngoài!

“A… Cứu mạng, hai vị đại nhân cứu mạng…”

Tần Hồng Bân sợ hãi khóc lóc, vùng vẫy đi về phía hai lão già như như chó chết!

Diệp Bắc Minh giẫm lên lưng Tần Hồng Bân, nỗi sợ vô tận xông vào tim lão ta!