Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1170: Anh không có thứ tốt à?



Thiếu nữ nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh: "Ánh mắt lơ lửng không cố định, anh đang suy nghĩ gì đấy?"

"Ồ? Trên người anh ngưng tụ sát ý? Anh muốn giết tôi?"

"Không đúng, sát ý tiêu tan ngay lập tức, xem ra anh đã biết mình không phải là đối thủ của bà cô đây!"

Cô gái đáng yêu nói tiếp: "Nhóc, thức thời thì mau chóng giao đồ tốt ra đây, nếu không bà cô sẽ tét mông anh đấy!"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co giật.

Cô nhóc này nhìn vẫn còn vị thành niên mà lại mang đến áp lực lớn đến như vậy!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, tùy tiện lấy chút đan dược ra đi!"

"Đù!"

Diệp Bắc Minh im lặng: "Tháp nhỏ, ông nhận thua?"

"Hề hề..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười gượng: "Không phải lần đầu tiên bản tháp nhận thua, sau này cậu sẽ quen thôi!"

Diệp Bắc Minh không biết nói gì: "... Ông quả là đỉnh cao!"

Anh không nói lời vô ích nữa, trực tiếp vung tay.

Lòng bàn tay anh xuất hiện ba viên đan dược Đế phẩm có chín đạo đan văn: "Cô nương, đây là đồ tốt nhất trên người của tôi!"

"Đan dược Đế phẩm? Rác rưởi gì đấy!"

Thiếu nữ nhếch miệng, coi thường đáp: "Cho không tôi cũng không cần!"

"Trên người anh thật sự không có thứ tốt? Không lấy ra nữa thì tôi cướp đấy!"

Diệp Bắc Minh sa sầm mặt mày, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay: "Cô nương, cô muốn động tay thì cũng đừng trách tôi không khách sáo!"

"Hả?"

Thiếu nữ thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đôi mắt đẹp lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: "Phẩm cấp của kiếm này rất cao đó!"

"Coi như một bảo bối, có điều tôi không có hứng thú!

"Này!"



Cô nàng giậm chân, hai tay chống nạnh: "Anh thật sự không có bảo bối? Một chút đồ ăn ngon cũng không có?"

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Đồ ăn ngon?

Khẽ suy tư, cổ tay anh chợt lật lại.

Trong tay xuất hiện một cây kẹo que, ném cho thiếu nữ!

Thiếu nữ nghi ngờ nhìn thoáng qua: "Đây là cái gì?"

Diệp Bắc Minh giải thích: "Cái này gọi là kẹo que, xé bỏ giấy gói kẹo là ăn được".

Thiếu nữ làm theo, xé bỏ giấy gói kẹo xong thì vội vã ăn một miếng kẹo que!

"Wow!"

Hai mắt cô gái lập tức tỏa sáng, cả thế giới như thể có thêm màu sắc khác: "Ăn ngon quá, bà cô ăn hết thức ăn ngon khắp thiên hạ!"

"Cũng chưa từng nếm thử món kẹo ăn ngon như vậy, còn gì nữa không?"

Diệp Bắc Minh thấy hơi buồn cười.

Xem ra thiếu nữ thần bí này cũng bị khoa học kỹ thuật của xã hội hiện đại mạnh mẽ chinh phục!

Anh lấy ra mười mấy cây kẹo que liền: "Cho cô tất đấy!"

Thiếu nữ mỉm cười, hai mắt cong cong, lấy hết!

"Được được được, xem ở việc anh còn tính hiểu chuyện, bà cô không trách tội anh".

Thiếu nữ ăn kẹo que, âm thanh mơ hồ: "Đúng rồi, anh đến long đài vì muốn đi thế giới khác à?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi muốn đi Ma Uyên!"

"Kẹo que của anh không tệ, bà cô sẽ phá lệ giúp anh một lần!"

Thiếu nữ vừa ăn kẹo que, vừa nâng tay nhỏ lên.

Năm ngón tay nhỏ hơn người trưởng thành một vòng túm lấy không khí, một vùng không gian lập tức bị xé mở!



Lộ ra một lối đi tối thui!

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được, đầu kia của lối đi chính là Ma Uyên: "Này..."

Thiếu nữ phất phất tay: "Tôi cũng đi đây, gặp lại sau!"

Cô ấy lại túm không khí một lần nữa, một lối đi không gian khác xuất hiện.

Bước thẳng vào trong đó rồi biến mất!

Chỉ còn Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ tại chỗ: "Thiếu nữ này rốt cuộc là ai? Hướng cô ấy đi hình như là ba ngàn thế giới?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Đừng suy nghĩ nữa, đi trước Ma Uyên rồi nói!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều, bước lên lối đi, quả nhiên xuất hiện bên trong Ma Uyên.

Anh khá kích động, hít sâu một hơi: "Bố, con đến cứu bố!"

Quanh thân anh cuốn lên một cơn gió ma, đi đến chỗ sâu nhất trong Ma Uyên.

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh đi đến trước một tấm bia đá cổ xưa: "Bố, con đến rồi!"

Đúng lúc này, trong không khí truyền đến một giọng nói suy yếu: "Nhóc Diệp, cuối cũng cậu đã tới..."

"Nếu cậu chậm thêm mấy ngày, Ma Uyên sẽ sụp đổ!"

Là giọng của Tử Long!

Không gian chấn động, Diệp Bắc Minh bước vào trong một thế giới không gian!

Một con Chân Long màu tím đang quấn quanh một tòa pháp trận to lớn, máu me đầm đìa, hơi thở thoi thóp!

Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình: "Tiền bối Tử Long, sao ông lại ở chỗ này?"

"Bố của tôi đâu?"

Tử Long yếu ớt mở miệng: "Một tháng trước, bố của cậu đã bị người của Thiên Ma tộc mang đi rồi!"

"Tôi tiêu hao tất cả tuổi thọ của mình, nhiều nhất là có thể kiên trì bảy ngày cuối cùng!"

"Bảy ngày sau, Ma Uyên chắc chắn sẽ sụp đổ..."