“Cái gì!” “Ôi vãi...” “Trời ơi!” Những Ma tộc còn lại bật thốt. Huyết Linh bất ngờ tột độ. Cơ thể lão già áo xám kia cứng đờ, mặt dại ra. Đám trưởng lão Tu La Tộc kia lại càng không tin vào lỗ tai của mình: “Lão tổ, người...” Ly Nguyệt kích động đứng đó, mặt đỏ bừng. “Hả?” Nữ hoàng Tu La ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin. Diệp Bắc Minh cũng thấy rất bất ngờ: “Tiểu Tháp, lão tổ Tu La Tộc cũng phục tùng tôi à?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười kiêu ngạo nói: “Nhóc à, cậu xem thường sức mạnh của ma tỷ rồi!” “Cậu tưởng câu “người có được ma tỷ sẽ có được cả thiên hạ” là nói đùa à?” Xoạt! Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn ma tỷ. Ma tỷ chỉ lớn khoảng bằng một cái nắm tay này rốt cuộc chứa đựng sức mạnh thần bí gì đây? Dưới vẻ mặt phấn khích của mọi người, một tia sáng đỏ thẫm giáng xuống chui vào cơ thể Ly Nguyệt. Tế đàn vốn ảm đạm không chút ánh sáng bỗng sáng rực chiếu sáng cả hoàng cung Tu La Tộc. Ở mi tâm Ly Nguyệt xuất hiện một ấn ký đặc biệt của riêng Tu La Tộc. “Còn đứng đó làm gì?” Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tu La Tộc, quỳ!” Một luồng áp lực uy nghiêm giáng xuống. Bùm! Thành viên của Tu La Tộc đồng loạt quỳ xuống. “Kính chào nữ hoàng Ly Nguyệt!” Từng giọng từng giọng vang vọng khắp hoàng cung Tu La Tộc. Chúng hùng dũng lan ra ngoài như làn sóng thần. ... Tin tức nhanh chóng lan ra. Công chúa Tu La Ly Nguyệt đã trở thành nữ hoàng Tu La, Ma tỷ xuất hiện. Sâu trong một hang động tối đen, một tiếng gầm truyền ra: “Cái gì? Ma tỷ xuất hiện!” “Ha ha ha! Một triệu năm rồi, cuối cùng nó cũng đã xuất hiện!” Rồi một luồng khói đen bay lên trời. Cùng lúc đó, sâu trong một cái đầm lầy tối đen như mực. Một tiếng rồng ngâm vang lên: “Ma tỷ xuất hiện, Ma Chủ sắp về lại vị trí cũ rồi!” “Giờ đây còn ai có thể khiến cả Ma giới phục tùng chứ? Chỉ có tôi, Ám Sắc Long Hoàng!” Một con rồng đen bay ra. Dạ Xoa Tộc, trong hoàng cung. Dạ Xoa Hòng chớp mắt, nói: “Ma tỷ ư, có chắc đó là ma tỷ không?” Một gã đàn ông thuộc Dạ Xoa Tộc quỳ trên mặt đất bẩm: “Tên này chẳng những giết ngũ hoàng tử mà còn giết người của Dạ Xoa Tộc, cậu ta...” Dạ Xoa Hoàng quát: “Bổn hoàng hỏi có chắc chắn đó là ma tỷ không!” Một luồng áp lực ập tới. Cái chết của ngũ hoàng tử chẳng là gì cả. Dạ Xoa Hoàng chỉ quan tâm liệu ma tỷ có xuất hiện thật không thôi. Người đàn ông thuộc Dạ Xoa Tộc kia hoảng sợ trả lời: “Thưa bệ hạ, chắc chắn đó là ma tỷ!” Dạ Xoa Hoàng vô cùng hưng phấn, gương mặt già nua đỏ bừng: “May quá, ma tỷ, Dạ Xoa Tộc gặp may rồi!” ... Cấm địa Phong Ma. Nơi ấy được sương mù đen bao phủ dày đặc quanh năm suốt tháng, những Ma tộc bình thường chẳng mấy khi đặt chân đến đây. Một ông lão mặc đồ đen đi khắp cấm địa Phong Ma, thẳng đến chỗ một tảng đá cao trăm mét. Ông lão đó quỳ xuống: “Chủ nhân, tôi đã trở lại!” Ầm ầm! Một tiếng động vọng tới. Cánh cửa đá cao trăm mét kia mở ra. Ông lão mặc đồ đen bước vào, đi thẳng tới nơi sâu nhất. Ở đây là một cung điện cổ kính có từ xa xưa. Trên chiếc ghế rồng ở vị trí cao nhất là một người nào đó, phía dưới là một người đàn ông đang quỳ. Người nọ không chủ động quỳ xuống mà bị người khác đánh gãy khớp gối, đè quỳ rạp xuống đất. Nếu Diệp Bắc Minh ở đây thì hẳn sẽ nhận ra người nọ. Đó chính là bố của anh. Dạ Huyền. “Nói!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên. Lão già áo dám không dám nhìn thẳng vào người ngồi trên ghế rồng, chỉ quỳ xuống bẩm: “Chủ nhân, Diệp Bắc Minh đến đây!” Người trên ghế rồng kinh ngạc: “Cái gì? Cậu ta còn sống ư?” Dạ Huyền kích động: “Con trai tôi đến đây!” Lão gì áo xám kia kính cẩn gật đầu: “Thưa chủ nhân, chẳng những cậu ta đến đây!” “Mà con đưa ma tỷ về nữa!” Rầm! Người ngồi trên ghế rồng không ngồi nữa mà đứng dậy ngay. Trong bóng đêm hé ra một gương mặt lạnh lùng, có chút tương tự với Dạ Huyền: “Đến trời cũng giúp tao, Dạ Huyền mày sinh ra một đứa con tốt thật đấy!” “Tao còn tưởng cậu ta đã bỏ mạng ở thần miếu chiến trường Thái Cổ rồi chứ, ai ngờ cậu ta còn sống trở về, thậm chí còn có cả ma tỷ!” Mắt Dạ Huyền đỏ rực: “Mày không được phạm thêm lỗi lầm gì nữa, Thiên Ma Tộc đã nguy nan lắm rồi!”