Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1185: Chúng ta đi tìm kẹo que!



Cộng thêm việc một cô bé loli đột nhiên xuất hiện nói ra những lời này!

Dạ Xoa Hoàng thẹn quá hoá giận: "Vật nhỏ, không muốn chết thì cút ngay cho tôi, nếu không..."

Còn chưa nói xong một câu.

"Lời của bà cô đây mà anh cũng dám nghi ngờ?"

Cô gái loli trầm mặt, nắm đấm béo mập đánh úp lại!

Trực tiếp lách qua hai lão tổ Thanh Bức, Huyết Vân của Dạ Xoa tộc!

Ầm!

Một đám sương máu nổ tung!

Dạ Xoa Hoàng, chết!

Thân thể Diệp Bắc Minh mềm nhũn, suýt nữa té ngã.

"Hít hà!"

Mọi người ở đây hít ngược một hơi khí lạnh, khiếp sợ nhao nhao lùi lại: "Cô... Cô là ai?"

Cô gái loli không đếm xỉa đến câu hỏi của mọi người, nhẹ nhàng tiến lên.

Ôm chầm lấy Diệp Bắc Minh!

Cô bé loli mỉm cười nói: "Kẹo que anh cho tôi đã ăn hết rồi, tôi tìm khắp ba ngàn thế giới mà hoàn toàn không tìm được kẹo que giống thế!"

"Mau nói, nơi nào còn có kẹo que đấy?"

Diệp Bắc Minh ngây người, khóe miệng không ngừng run rẩy!

Cô nhóc này đấm một quyền nổ tung Dạ Xoa Hoàng!

Chẳng lẽ chỉ vì một cây kẹo que?

..

..

"Anh sao thế? Anh không nói được sao?"

Cô gái loli thấy Diệp Bắc Minh không nói lời nào.

Bèn cẩn thận kiểm tra cơ thể anh!



Đôi mắt đẹp không ngừng chuyển động: "Thì ra là thế, một kích toàn lực dẫn đến chân nguyên trong cơ thể khô kiệt!"

Cô ấy duỗi bàn tay nhỏ ra, lục lọi trên người Diệp Bắc Minh!

"Ồ? Không hề đơn giản!"

"Rõ ràng anh mới chỉ là cảnh giới Giới Chủ, thế mà lại có thể bộc phát ra lực lượng giết chết người trên cảnh giới Tạo Hóa!"

"Khó trách thân thể của anh không chịu nổi, mới khiến nội tạng bị tổn thương!"

Tiếp tục tìm tòi!

"Ồ, đây là cái gì thế?"

Thiếu nữ chợt cầm chặt: "Sao không giống với tôi lắm nhỉ? Là đồ ăn ngon hả?"

Nữ hoàng Ly Nguyệt tức giận dậm chân: "Này, đừng có sờ loạn chồng của tôi!"

Diệp Bắc Minh vội vàng lùi lại: "Khụ khụ, đừng sờ loạn!"

Rốt cuộc cô bé này là ai?

Chỉ tùy tiện tìm tòi trên người anh mấy lần!

Mà đã biết được tình trạng của anh!

Chẳng lẽ y thuật còn nghịch thiên hơn cả anh sao?

"Có điều..."

Đôi mắt đẹp của cô gái loli xoay tròn: "Đây đều là vấn đề nhỏ!"

Cô ấy khoát tay, lấy ra một viên đan được màu vàng kim!

Trong miệng còn thầm thì một câu: "Viên Thiên Hư đan này rất quý giá, nếu anh không dẫn tôi đi tìm kẹo que!"

"Bà cô đây tuyệt đối không tha cho anh!"

Vừa dứt lời, Thiên Hư đan vào miệng.

Diệp Bắc Minh cảm thấy trong miệng ngòn ngọt!

Một giây sau.

Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ bộc phát từ trong đan điền, lực lượng kinh khủng mà tinh khiết lập tức chảy khắp toàn thân!



Gần như chỉ trong khoảnh khắc, tay chân anh có thể hoạt động tự nhiên!

Nội tạng bị tổn thương do bộc phát toàn lực cũng hồi phục bảy tám phần trong chớp mắt!

Cả người anh như được sống lại!

Diệp Bắc Minh trừng to mắt: "Sao có thể!"

"Thiên Hư đan này rốt cuộc là thứ gì?"

"Này..."

Đám người lão phu Thanh Bức, lão tổ Tuyết Vân vô cùng kiêng kỵ nhìn theo!

Mấy người nữ hoàng Tu La, nữ hoàng Ly Nguyệt, lão tổ Tu La giật nảy mình!

Đôi mắt những người còn lại của Ma tộc toát ra vẻ tham lam, nhìn chòng chọc vào thiếu nữ!

..

Người mà có thể tùy tiện cho đi viên đan dược khủng bố như vậy, chắc chắn trên người vẫn còn có bảo bối kinh khủng hơn!

Thiếu nữ bỏ qua ánh mắt của những người khác, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Vết thương của anh khỏi rồi, mau đi!"

"Dẫn bà đây đi tìm kẹo que!"

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Ma tộc tại đó: "Cô gái nhỏ, nơi này là Ma Giới, không có kẹo que mà cô muốn!"

"Hơn nữa, cho dù cô muốn kẹo que, những người này sẽ thả cô đi sao?"

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng.

Cô ấy quay đầu nhìn đám người Ma tộc tại chỗ: "Chỉ bằng đám người này thì không ngăn cản được tôi".

"Bây giờ chúng ta đi tìm kẹo que, ai dám ngăn cản tôi, tôi giết kẻ ấy!"

Nói xong, cô ấy không quan tâm Diệp Bắc Minh có phản đối không.

Thiếu nữ nắm lấy tay của anh, cảm giác mềm mại truyền đến: "Chúng ta đi!"

"Dừng lại!"

Lão tổ Thanh Bức và lão tổ Huyết Vân khẽ quát lên, con ngươi lóe lên ánh sáng màu đỏ: "Cô nhóc, cô coi Dạ Xoa tộc chúng tôi là cái gì?"

"Giết Hoàng đế của Dạ Xoa tộc tôi, giờ ngay cả một lời giải thích cũng không có?"

"Muốn đi thì đi? Thật sự đơn giản thế sao?"