Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1196: Cho ông biết cái gì mới gọi là tàn nhẫn



“Mau buông con bé ra, nếu không thì chết!”

Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm tới lời đe dọa mà vươn tay bóp chặt miệng của Chúc Hiểu Phù.

Răng rắc!

Máu tươi chảy ra đầm đìa.

Miệng Chúc Hiểu Phù bị xé rách, nửa khuôn mặt của cô ả cũng bị xé mạnh xuống theo.

Cơn đau không thể tả ập tới.

Chúc Hiểu Phù đau đớn giãy dụa như một con điên: “Á... sao mày dám làm vậy với tao?”

“Bố ơi, cứu con...”

Mắt Chúc trưởng lão đỏ bừng: “Đồ súc sinh kia, mau buông con gái tôi ra!”

Người của Thanh Vân Môn sửng sốt.

Chúc trưởng lão là bố ruột của Chúc Hiểu Phù ư?

Diệp Bắc Minh giờ như một con thú hoang khát máu: “Vết thương trên người con gái tôi đều do cô gây ra nhỉ?”

“Tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần!”

Rồi anh giơ tay lên tóm lấy bả vai của Chúc Hiểu Phù rồi bóp mạnh.

Răng rắc!

Cả bả vai cô ả gãy từng khúc một.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng xương vỡ vang lên liên hồi.

Tất cả xương cốt trên người Chúc Hiểu Phù đều đã gãy.

“Á!”

Chúc Hiểu Phù đau đớn kêu la thảm thương: “Bố ơi, mau cứu con, mau giết tên khốn ấy đi!”

Chúc trưởng lão vận khí, tung một chưởng vào đầu Diệp Bắc Minh.

“Đồ súc sinh kia, sao mày dám đánh con gái của Chúc Vũ Sinh tao hả!”

“Mày đáng chết hàng ngàn lần...”

Ông ta còn chưa kịp dứt câu, Diệp Bắc Minh đã cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên.

Cánh tay của Chúc trưởng lão trôi theo mây ngàn.

Còn người thì bị làn kiếm khí khủng khiếp đánh bay ra ngoài.

“Chúc trưởng lão!”

Người của Thanh Vân Môn biến sắc, lão già lưng còng kia chạy tới đón lấy Chúc trưởng lão.



Xoạt xoạt xoạt!

Cả hai đáp đất rồi phải lùi về sau hơn mười bước mới dừng lại được.

Cả hai khó tin: “Không thể nào!”

Bọn họ hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày... mày là ai hả?”

Tên này mới cảnh giới Giới Chủ mà đã có sức mạnh đáng gờm vậy ư?

Diệp Bắc Minh đáp lại ba chữ: “Diệp Bắc Minh!”

Diệp Bắc Minh?

Chúc trưởng lão sửng sốt.

Sau đó.

Ông ta ngẩng mạnh đầu lên, kinh hãi lùi về sau vài bước: “Diệp Bắc Minh ư? Chính mày là người đã đại khai sát giới ở buổi lễ kết hôn của nhà họ Phương hả!”

“Mày chính là... sát thần Diệp Bắc Minh!”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng đáp lại: “Chúc mừng ông, trả lời chính xác!”

Rồi anh nhấc chân đạp mạnh.

Rầm!

Đầu Chúc Hiểu Phù nổ tung.

“Không!”

Chúc trưởng lão đau lòng hét lên, người như sắp phát điên: “Súc sinh, mày thật tàn nhẫn!”

“Tra tấn con gái của tao đến chết, tâm thật tàn nhẫn làm sao!”

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha ha, tôi tàn nhẫn hả?”

“Với một kẻ ức hiếp con gái của tôi và còn muốn huyết tế con bé nữa!”

“Tôi làm vậy mà giờ nói tôi tàn nhẫn hả? Ha ha ha!”

“Vậy hôm nay để tôi huyết tế Thanh Vân Môn!”

“Cho ông biết cái gì mới gọi là tàn nhẫn!”

Gầm gừ!

Chín con Ma Long sau lưng anh gào thét, ma vân quay cuồng trên bầu trời.

Diệp Bắc Minh gầm lên: “Bắt đầu tàn sát thôi...”

Diệp Bắc Minh nhìn vào Chúc trưởng lão: “Ông là người đầu tiên, xuống dưới đoàn tụ với con gái mình đi!”

Vừa nói xong.

Anh đã xuất hiện ngay trước mặt Chúc trưởng lão, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.

Tử vong ập tới.



Chúc trưởng lão hoảng hốt la làng: “Kiếm Tru Tiên mau cứu tôi!”

Vút!

Kiếm Tru Tiên lao tới như sao xẹt về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh quát khẽ: “Dù là thần linh hạ phàm cũng không cứu ông được đâu!”

Ngay khi hai thanh kiếm kia chạm vào nhau, phát ra một tiếng đinh đương chói tai.

Kiếm Tru Tiên bị đánh bay ra ngoài.

Chúc trưởng lão nắm bắt cơ hội: “Súc sinh, ngày chết của mày tới rồi, kiếp sau đừng có kiêu ngạo như thế!”

“Chỉ là cảnh giới Giới Chủ mà cũng dám khiêu chiến với cảnh giới Chân Linh đỉnh phong hả?”

Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất tung một quyền vào trái tim Diệp Bắc Minh.

“Chết cho lão phu!”

Khoảng cách giữa hai người còn chưa tới hai mét, cho dù cùng cảnh giới cùng rất có thể giết trong một đòn.

Trong đầu Chúc trưởng lão đã bắt đầu hiện lên dáng vẻ chết thảm của Diệp Bắc Minh.

Ngay sau đó.

Lạch cạch!

Ngay khi nắm đấm của ông ta cách trái tim Diệp Bắc Minh khoảng ba tấc.

Nắm đấm ấy đã bị khóa chặt không thể nhích thêm chút nào.

Chúc trưởng lão kinh hãi: “Tốc độ của mày? Không thể nào!”

Diệp Bắc Minh lười giải thích cho ông ta.

Anh đã lĩnh ngộ phép tắc thời gian nên đòn đánh lén của Chúc trưởng lão trong mắt anh còn chậm hơn sên bò.

Anh bóp chặt tay.

Cổ tay Chúc trưởng lão nứt gãy nhanh đến nỗi còn chưa kịp kêu lên tiếng nào.

Năm ngón tay của Diệp Bắc Minh lại vươn tới tóm đầu Chúc trưởng lão.

Rầm!

Đầu Chúc trưởng lão nổ tung.

Ông ta đến chết cũng không tin rằng mình đã bị một kẻ cảnh giới Giới Chủ giết chết.

Diệp Bắc Minh gầm lên: “Cắn nuốt cho tôi!”

Chín con Ma Long sau lưng anh lao tới cắn xé cơ thể của Chúc trưởng lão.

“Ôi!”

Những trưởng lão còn tại trừng to mắt, chết lặng chứng kiến tất cả mọi thứ đang diễn ra.