Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1211: Vội muốn chết chứ ở đó mà không vội



Bỗng nhiên, một con chim đen bay tới nói tiếng người: “Bẩm điện hạ, có tin tức của cậu ta!”

Đạm Đài Yêu Yêu vui vẻ hỏi: “Tiểu Hắc, nói mau! Em ấy thế nào rồi!”

Con chim kể hết một lượt những chuyện gần đây về Diệp Bắc Minh.

Đôi mắt Đạm Đài Yêu Yêu sáng ngời.

Khi thì phấn khích vỗ tay, khi thì lo lắng, khi thì trầm trồ khen ngợi.

“Tiểu Hắc, tiếp tục chú ý tới tiểu sư đệ, có chuyện gì thì báo lại!”

“Vâng thưa điện hạ!”

Hắc điểu nhanh chóng bay đi.

Ở đằng sau, một người phụ nữ mặc cung trang chau mày nói: “Đứa nhỏ này thật là, chẳng phải bảo quên người kia rồi ư? Thế mà lại đi lừa tôi!”

Một lão già Thiên Hồ Tộc khom người nói: “Chủ nhân, đã điều tra ra tin tức của người nọ rồi!”

“Thực lực của người nọ khoảng tầm cảnh giới Chân Huyền!”

“Người nọ là Diệp...”

Người phụ nữ mặc cung trang kia mất kiên nhẫn cắt lời: “Được rồi, bổn cung không muốn biết tên cậu ta và cũng không có hứng thú gì với cậu ta!”

“Chỉ là một kẻ cảnh giới Chân Huyền mà cũng xứng để Yêu Yêu nhớ thương ư?”

“Ông tự đi một chuyến, giết luôn cũng được!”

“Phải chặt đứt nỗi mong nhớ của Yêu Yêu, sau này Yêu Yêu sẽ gặp được người tốt hơn thôi!”

“Con cháu của mấy Yêu Hoàng kia ai cũng đều có tương lai hơn thằng nhóc cảnh giới Chân Huyền kia!”

Ông lão Thiên Hồ Tộc hơi do dự một lát nhưng rồi cũng đồng ý: “Vâng!”

...

Nhà họ Phương.

Đại điện nghị sự, tin tức từ Diệu Dục Môn truyền tới.



Tất cả chìm trong tĩnh lặng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, một giọng nói già nua đánh vỡ im lặng: “Sao lại không nói chuyện?”

Phương Vô Đạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp, thằng chó đó mạnh đến vậy rồi!”

“Giờ mới qua vài ngày hả? Cậu ta đã bước vào cảnh giới Chân Huyền rồi đó!”

“Đến cả Diệu Dục Môn cũng đều dám xông vào giết con gái của Vô Thủy Kiếm Hoàng, Vương Tử Yên!”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa cậu ta có thể đạp lên đầu lên cổ nhà họ Phương chúng ta rồi!”

Phương Cửu Lê cười khẩy: “Dựa theo tình hình sắp tới, đừng nói là đạp lên đầu lên cổ nhà họ Phương!”

“Ông có tin cậu dám xông vào nhà họ Phương làm loạn không?”

“Mẹ kiếp, cậu ta dám hả!”

Phương Vô Đạo đập bàn, đôi mắt chợt lóe tia sáng lạnh: “Chỉ là một cư dân bản địa của một thế giới cấp thấp mà cũng có thể uy hiếp chúng ta à?”

“Tôi hối hận con mẹ nó rồi!”

“Sớm biết vậy, lúc trước khi giết đám sư phụ vô dụng của cậu ta...”

Năm ngón tay siết chặt, xương cốt va vào nhau kêu ken két: “Nên tiện tay bóp chết tên súc sinh đó luôn rồi!”

Phương Cửu Lê không nhịn được bèn buông lời chế nhạo: “Ông phải có bản lĩnh bóp chết tên súc sinh kia mới được chứ, lần trước cậu ta phá hỏng lễ kết hôn của Nguyên Nhi ông đã nên bóp chết cậu ta rồi!”

“Tiếc rằng, ông không làm được!”

Ánh mắt Phương Vô Đạo đỏ bừng: “Phương Cửu Lê, ông có ý gì?”

“Sao cứ luôn đề cao tên súc sinh ấy thế?”

“Lẽ nào nhà họ Phương chúng ta lại sợ thằng chó đó hay sao?”

“Chẳng lẽ không sợ chắc?”

Phương Cửu Lê lạnh lùng nhìn Phương Vô Đạo: “Trên tay mỗi một người ở đây đều có một phần tin tức về cậu ta đấy!”

“Cậu ta còn chưa tới ba mươi tuổi mà đã cảnh giới Chân Huyền rồi!”



“Các người biết điều đó có nghĩa gì không? Chuyện này vô cùng hiếm gặp ở thế giới Tam Thiên, thậm chí còn không có!”

“Hơn nữa, thủ đoạn của cậu ta lại vô cùng tàn nhẫn, chiến đấu vượt một lần mấy cảnh giới, thậm chí sức chiến đấu còn mạnh hơn đối thủ gấp mười lần!”

“Lần trước ở buổi lễ kết hôn, cậu ta đã có thể giết cảnh giới Siêu Phàm ngay tức khắc!”

“Khi ấy cậu ta còn đang ở cảnh giới Giới Vương, mà giờ đã tới cảnh giới Chân Huyền rồi!”

“Phương Vô Đạo ông có chắc rằng mình giết cậu ta được không? Hả?”

Đối diện với câu hỏi của Phương Cửu Lê.

Phương Vô Đạo tắt lửa toàn tập.

Ông ta buông lỏng nắm đấm đang siết chặt, bất lực xụi lơ trên ghế: “Vậy ông nói nên làm gì giờ?”

“Lẽ nào chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?”

Nghe vậy, biểu cảm của Phương Cửu Lê dần trở nên dữ tợn: “Chờ chết hả? Dù nhà chúng ta có chết cũng sẽ không chọn cách ngồi chờ chết đâu!”

“Đại ca, ông nói nên làm gì?”

Phương Cửu Lê nhìn sang chỗ khác.

Trên ghế thái sư ở đó là một ông lão đầy uy nghiêm.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Hơn mười cặp mắt còn lại cùng đổ dồn vào người ông lão kia.

Đó là lão tổ nhà họ Phương, Phương Chính Hổ.

Thực lực của ông ta là cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ và cũng là cảnh giới Tạo Hóa duy nhất của nhà họ Phương.

Phương Chính Hổ từ tốn nói một câu: “Không vội!”

Phương Vô Đạo lại vội như kiến bò trên chảo nóng: “Đại ca, đến lúc này rồi mà sao còn không vội chứ?”

“Đúng đấy đại ca!”

Phương Cửu Lê gật đầu: “Lúc này còn chưa tới một tháng mà thằng nhãi kia đã tới cảnh giới Chân Huyền rồi đó!”