Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1251: Trên bờ và dưới đáy hồ



Sáu cô gái nghiến răng nói: “Dư Khôn, đồ trơ tráo!”

Sở Đẳng Nhàn mỉm cười: “Cách hay đấy!”

“Trước đó, tôi cần phải làm một việc!”

Anh ta vung tay tung áp lực về phía một đám người, mười mấy người nổ tung, máu thịt bay tứ tung.

“Trước khi tôi xuống nước đã nhắc không cho ai được động đậy rồi!”

“Ai cho các người đổi vị trí chứ?”

Thấy Sở Đẳng Nhàn hung tàn như thế, người tu võ ở đây đều khiếp hãi.

Sau đó.

Sở Đẳng Nhàn lấy ra một cây dao màu đen: “Cây dao này của tôi rất đặc biệt”.

“Miệng vết thương do nó gây ra sẽ vĩnh viễn không thể khép lại!”

Rồi anh ta từ từ bước tới chỗ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ.

“Cẩn thận đó!”

Sau cô gái cùng lùi về phía sau, e dè nhìn Sở Đẳng Nhàn.

Sở Đẳng Nhàn nhếch mép cười: “Là tôi ra tay hay tự các cô ra tay đây?”

Vương Như Yên nóng nảy nói: “Anh tưởng rằng bọn tôi sẽ đưa tay chịu trói sao?”

Sở Đẳng Nhàn lắc đầu: “Tôi ra tay thì đến cả cơ thể cũng chẳng còn đâu đấy!”

“Tôi không sợ chết...”

Vương Như Yên vừa định ra tay thì Chu Lạc Ly giữ chặt cô ấy lại: “Thập sư muội, chớ kích động!”

“Anh ta sẽ giết chúng ta đấy!”

Vương Như Yên bình tĩnh lại.

Chu Lạc Ly đi đến chỗ Sở Đẳng Nhàn: “Anh Sở, chúng tôi sẽ tự làm!”

“Ha ha ha, tôi đây rất thích người thông minh!”

Sở Đẳng Nhàn hài lòng gật đầu, đưa con dao cho Chu Lạc Ly.

Chu Lạc Ly cắn răng cắt cổ tay, máu tươi ào ào chảy ra không dứt.



Dư Khôn châm thêm lửa nói: “Đại nhân, một tay nào đủ chứ?”

“Phải hai tay hai chân mới đúng!”

Sở Đẳng Nhàn bình thản nhìn Chu Lạc Ly: “Nghe rõ không?”

Chu Lạc Ly nhìn Dư Khôn: “Anh Dư à, chúng ta không thù không oán, anh làm thế không sợ gặp báo ứng sao?”

Dư Khôn cười khẩy nói: “Tôi gai mắt Diệp Càn Khôn, trùng hợp các cô lại có quan hệ với cậu ta!”

“Vậy nên muốn trách thì trách cậu ta đi, hiểu chưa?”

Anh ta nhìn sang Sở Đẳng Nhàn: “Đại nhân, sau khi cắt đứt mạch máu ở tay chân, tốc độ chảy máu ở dưới nước sẽ nhanh hơn đấy!”

Sở Đẳng Nhàn vỗ mặt Dư Khôn: “Cậu còn ác độc hơn tôi nữa đấy!”

“Cảm ơn lời khen của đại nhân ạ!”

Dư Khôn cười nịnh như con chó vẫy đuôi.

Sở Đẳng Nhàn hờ hững nhìn Chu Lạc Ly: “Không cần tôi nói, cô cũng biết nên làm gì rồi nhỉ?”

Chu Lạc Ly cắn răng, cắt đứt cổ tay cổ chân của mình rồi nhảy vào trong nước.

“Tứ sư tỷ, em theo chị!”

Vương Như Yên và hoàng hậu Hồng Đào theo sau.

Tiểu Độc Tiên cắt cổ tay cổ chân mình: “Các sư muội, chị đến đây!”

Máu tưới nháy mắt nhuộm đỏ mặt hồ.

...

Cô gái rất kinh ngạc: “Giọng nói này... là tháp hồn của tòa tháp kia!”

“Ông vẫn ở thế giới này không biết mất thật sao!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Bổn tháp bất tử bất diệt!”

Cô gái phản hồi: “Ông đi chung với tên này à? Cậu ta là tháp chủ đời này hả?”

Xoạt!

Cô gái mở to mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh: “Chỉ cần tôi giết tháp chủ thì ông sẽ trở thành vật vô chủ!”

“Tháp hồn, đến lúc đó, ông nhận tôi làm chủ đi!”

Cô gái đó đưa tay lên tóm lấy cổ Diệp Bắc Minh.



Diệp Bắc Minh tóm lấy cổ tay cô gái: “Cô là ai?”

Cô gái cười khẩy: “Phàm nhân, cậu không xứng biết tên bổn đế!”

“Mở miệng ngậm miệng là phàm nhân hả? Cô tưởng mình là thần hả?”

“Bổn đế chính là thần!”

“Cô làm màu cái quỷ gì chứ!”

Diệp Bắc Minh quát to, vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.

Nước hồ gần đó sôi trào, bốc hơi hết lên.

“Thanh kiếm này đã nằm trong tay cậu sao?”

Cô gái đó biến sắc, bàn tay ngọc ngà nâng lên đỡ đòn.

Một kiếm ấy đã bị cô gái đó hóa giải vô cùng nhẹ nhàng: “Phàm nhân, cậu không thể làm tổn thương tôi được đâu!”

“Ảnh Thuấn!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát, khí tức bùng nổ trong nháy mắt.

Rầm!

Ngực cô gái đau đớn, bị đánh văng ra ngoài: “Phàm nhân, gan to thật đấy!”

Cô gái từ từ bước tới, Diệp Bắc Minh không chút khách khí tung cước.

Rầm!

Cô gái kia lại bị đánh bay lần nữa, so về sức mạnh thì chẳng phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.

Anh cười khinh khỉnh: “Chỉ có thế à? Thần gì yếu thế!”

“Cậu!”

Cô gái kia vừa mở miệng thì bóng người chợt lóe lên.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã kề sát cổ cô gái đó, sát ý lạnh như băng ép câu nói tiếp theo của cô gái đó xuống cổ họng.

Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn cô gái đó: “Tiếp tục kiêu ngạo nữa không? Mở miệng ngậm miệng phàm nhân à?”

“Bây giờ bị phàm nhân như tôi kề kiếm sát cổ thấy thế nào?”

Vẻ mặt của cô gái vẫn lạnh lùng kiêu ngạo: “Muốn giết cứ giết, cùng lắm thì tôi không cần cơ thể này nữa!”