Còn chưa kịp nói xong một câu, hai mắt Vũ Thiên Tuyệt hoàn toàn mất đi ánh sáng! Diệp Bắc Minh khoát tay cuốn lấy viên đan dược nhuốm máu kia, biến mất tại lối vào tầng thứ bảy! Tầng thứ bảy và tầng thứ tám không có một ai! Trong chớp mắt tiến vào tầng thứ chín! Diệp Bắc Minh trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bích hoạ trên tường tầng thứ chín! "Tam Hoàng Ngũ Đế!" "Hít hà! Sao có thể!" Anh hít sâu một hơi! Trên vách tường bốn phía vẽ tám bức bích hoạ hình người khí thế hào hùng! Diệp Bắc Minh ngay lập tức nhận ra chúng vẽ về Tam Hoàng Ngũ Đế! Đông Phương Xá Nguyệt bình tĩnh nói: "Cậu cũng biết bọn họ?" Diệp Bắc Minh bật thốt lên: "Nói thừa, thân là con dân Hoa Hạ, có ai lại không biết đến Tam Hoàng Ngũ Đế chứ?" "Xảy ra chuyện gì vậy, chẳng phải bọn họ chỉ là người ở trong truyền thuyết thần thoại sao?" Đông Phương Xá Nguyệt cười một tiếng: "Hoa tộc Côn Luân các cậu có bao nhiêu năm lịch sử?" Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhớ lại sách lịch sử cấp hai: "Trên dưới năm ngàn năm!" Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Tùy tiện một người tu võ tại thế giới Tam Thiên đều có tuổi thọ hơn năm ngàn năm". "Ý của cô là?" Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động. Đông Phương Xá Nguyệt thản nhiên nói: "Là thế giới của cậu chỉ có năm ngàn năm lịch sử, mà lịch sử của Hoa tộc địa bàn Côn Luân hơn xa năm ngàn năm!" "Tam Hoàng Ngũ Đế Hoa tộc đặc biệt nổi tiếng tại thế giới của chúng tôi, chỉ tiếc, ha ha..." Hô hấp Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: "Đáng tiếc cái gì?" Đông Phương Xá Nguyệt hơi đắc ý: "Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự chẳng quan tâm đến điều gì cơ, xem ra cậu cũng có thứ mình muốn biết!" "Muốn biết thì tự đi nhìn đi". .. "Bên trong tòa tháp này chắc có không ít bí mật!" Nói xong, cô ta chuẩn bị trực tiếp tiến vào tầng thứ mười. Trong nháy mắt sắp bước vào tầng thứ mười, Đông Phương Xá Nguyệt dường như cảm nhận được gì đó! Cô ta dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Cho tôi vào trong thế giới bỏ túi, lưu lại giúp tôi một sợi thần niệm để liên lạc với bên ngoài!" Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Sao vậy?" "Bọn họ đều ở tầng thứ mười này!" Diệp Bắc Minh không chút do dự, trực tiếp đi lên tầng thứ mười! Lúc anh nhìn rõ ràng tất cả trước mắt thì hoàn toàn ngây dại: "Tình huống gì đây vậy?" Sở Vô Trần, Sở Đẳng Nhàn, Sở Vị Ương, Sở Sở. Dao Cơ, Lý Thất Dạ! Đám người Mạc Huyền, Mộ Dung Tình! Bao gồm cả bốn lão già cảnh giới Động Hư của nhà họ Sở, tất cả bọn họ đứng yên tại chỗ như thể người gỗ! Không hề nhúc nhích! Duy trì động tác xông đến trung tâm tầng thứ mười! Khu vực trung tâm tầng thứ mười có tổng cộng ba bục cao nhỏ. Một bục cao nhỏ trong đó không có vật gì! Bục cao nhỏ chính giữa đặt một quyển trục cổ xưa! Trên bục cao nhỏ thứ ba là một hộp kiếm, kiếm bên trong đã biến mất! "Tên kia, thế mà mày không chết?" Sở Vô Trần hơi kinh ngạc: "Tên phế vật Kim Nguyên Thành này lại không giải quyết được một tên phế vật!" Kim Nguyên Thành chính là lão già cảnh giới Động Hư kia! Một giây sau. Sở Vô Trần chợt cười: "Ha ha! Có điều mày không chết cũng chẳng có tác dụng, người tiến vào tầng này hoàn toàn không thể cử động! Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Không ai trả lời! Chỉ có giọng nói chỉnh tề vang lên: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!" "Sau khi chúng tôi tiến vào tầng thứ mười, cùng lao thẳng đến ba bục cao nhỏ". "Thân thể đột nhiên không thể cử động, ngay cả chúng ta muốn nói chuyện cũng phải nhờ chân nguyên mới phát ra âm thanh!" Diệp Bắc Minh cực kỳ kinh ngạc: "Tất cả mọi người đều không thể động?" Tầng thứ mười? Chẳng lẽ là lĩnh vực thời gian? Sở Vị Ương lạnh giọng nói: "Nói nhảm, không thì chúng tôi đang làm gì? Chẳng lẽ anh có thể hành động?" Diệp Bắc Minh bước ra một bước: "Xin lỗi, tôi thật sự có thể hành động!" "Cái gì?" Sắc mặt mọi người biến đổi! Sở Vô Trần quát lớn: "Thằng kia, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ là mày đang giở trò quỷ?" "Anh đang chất vấn tôi? Thứ gì vậy!" Diệp Bắc Minh bước lên trước, duỗi tay tát vào mặt Sở Vô Trần! Chát! Âm thanh vô cùng giòn giã vang vọng, trên mặt Sở Vô Trần có thêm một dấu tay đỏ tươi! Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng tất cả người tại đây trào dâng sóng to gió lớn! Không ai có thể ngờ, Diệp Bắc Minh lại dám ra tay đánh Sở Vô Trần! "Lớn mật!" "Mày dám động đến Vô Trần thiếu gia?" "Diệp Càn Khôn, mày biết hậu quả của hành động này không?" Bốn lão già cảnh giới Động Hư rít gào! Sở Vô Trần càng là đỏ bừng mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Thứ phế vật, cái tát này tao nhớ kỹ rồi!" "Vậy cứ nhớ kỹ đi, kiếp sau đừng quên!", Diệp Bắc Minh đáp. Sở Vô Trần cảm thấy giọng điệu của anh không quá thích hợp: "Mày có ý gì hả?" Diệp Bắc Minh khoát tay, kiếm Không Tên xuất hiện trong tay anh: "Tiễn anh lên đường!" "Mày dám!" Sở Vô Trần bị dọa sợ, giọng nói run rẩy, gào thét như nổi điên: "Mày biết tao là người nào không?" "Tao là..." Một kiếm chém xuống! Quả quyết, dứt khoát! Phụt! Thân thể Sở Vô Trần nổ tung, trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu! "Hả? Mẹ kiếp!", Sở Sở há to miệng. Sở Vị Ương cũng bị dọa, thân thể mềm mại run lên, không dám đưa mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Sao anh ta dám?"