Thân thể yêu kiều lóe lên rồi biến mất. Diệp Bắc Minh cất cuốn trục, đi lên tầng thứ mười một! Nơi này vẫn là một cung điện được xây bằng đá đã khá cũ. Mạc Huyền đứng phía cuối gian thạch điện, cầm một pho bảo tháp cổ trong tay! Sở Vị Ương nằm nhổm nửa người dậy, ôm ngực, phun ra một búng máu! Mộ Dung Tình cũng bị thương, nằm ở một góc: “Mạc Huyền, anh ra tay với cả tôi sao?” “Anh đừng quên, anh đã thề bằng tinh thần võ đạo rồi!” “Lẽ nào anh muốn tẩu hỏa nhập ma, bị sét đánh chết hay sao?” “Ha ha ha ha!” Mạc Huyền cầm bảo tháp bằng một tay: “Bản tọa không phải Mạc Huyền, bản tọa chính là Ám Sắc Ma Thần!” “Sau khi tên rác rưởi Mạc Huyền tiến vào đây, gã đã bị bản tọa đoạt xá rồi!” Giọng nói đầy kích động của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, thứ kia chính là mảnh vỡ của bản thể của tôi hóa thành!” “Tốt!” Diệp Bắc Minh trực tiếp xông tới, kiếm Không Tên rít lên, kiếm khí cao cả trăm thước giáng xuống! Ám Sắc Ma Thần cười lạnh lùng: “Đồ ngu xuẩn, mày dám khiêu khích sự oai nghiêm của bản tọa à?” “Chết đi!” Ám Sắc Ma Thần quát to, đỉnh tháp trong tay lóe sáng! Ầm! Kiếm khí của Diệp Bắc Minh bỗng chốc bị chôn vùi, một luồng hơi thở cuồn cuộn ập tới như sóng thần! Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, cơ thể bắn ra ngoài như con diều đứt dây, đập mạnh vào bức tường của thạch điện! “Mẹ kiếp!” “Mạnh thật đấy! Tiểu Tháp, đó chỉ là một mảnh vỡ thôi mà đã mạnh khủng khiếp vậy rồi sao?” Trong lòng Diệp Bắc Minh hết sức kinh ngạc! Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Hỏi thừa, bản tháp vô địch thiên hạ, chỉ một mảnh vỡ thôi đã đủ để nghiền nát toàn bộ thế giới Tam Thiên!” Diệp Bắc Minh ôm ngực đứng dậy: “Bùng nổ đi, giết chết tên kia trong nháy mắt đi!” Giọng Đông Phương Xá Nguyệt vang lên: “Để tôi!” Đông Phương Xá Nguyệt chỉ vừa nghĩ vậy trong đầu thì đã thình lình xuất hiện! Ngay khi nhìn thấy cô ta, con ngươi của Ám Sắc Ma Thần thu nhỏ lại: “Là cô ư? Sao lại như vậy được!” Đông Phương Xá Nguyệt đanh mặt lại: “Sai cậu đi cứu bản đế, cậu lại dám bỏ chạy một mình!” “Sau khi trở về, nhớ úp mặt vào tường sám hối một triệu năm. Không có lệnh của bản đế, không được phép rời khỏi!” Ám Sắc Ma Thần quỳ phịch xuống đất: “Chủ nhân, tôi biết lỗi rồi!” Ám Sắc Ma Thần run lẩy bẩy! Như nhìn thấy ma! “Chủ nhân?” Diệp Bắc Minh sững sờ! Sở Vị Ương và Mộ Dung Tình ngẩn người! Người phụ nữ thình lình xuất hiện này là ai? “Đưa đây!” Đông Phương Xá Nguyệt bước tới trước mặt Ám Sắc Ma Thần, duỗi năm ngón tay trắng trẻo ra! Ám Sắc Ma Thần quỳ dưới đất, hai tay nâng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên cao quá đỉnh đầu! Nắm ngón tay của Đông Phương Xá Nguyệt vừa cầm lấy nó, một luồng sáng lập tức lóe lên. Ngọn bảo tháp cổ biến mất, hóa thành một mảnh vỡ! Mặt Đông Phương Xá Nguyệt ửng hồng: “Đã lấy được mảnh thứ ba rồi!” “Cậu còn không mau hóa về nguyên hình đi!” “Vâng, thưa chủ nhân!” Ám Sắc Ma Thần vâng dạ, ma khí quanh người bốc lên cuồn cuộn. Ám Sắc Ma Thần hóa thành một sinh vật đen như mực! Có đầu rồng, thân kỳ lân, mai rùa Huyền Vũ và một cặp cánh Chu Tước! Nó ngoan ngoãn nằm dưới chân Đông Phương Xá Nguyệt! Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nghiêm túc: “Thần thú Tứ Tượng! Quả nhiên cô ta là người của Đế tộc Đông Phương!” Diệp Bắc Minh nheo hai mắt lại: “Đông Phương Xá Nguyệt, cô lừa tôi à?” Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Bản đế lừa cậu bao giờ?” “Cậu đã lấy được phương pháp luyện chế đan dược rồi, trong Thần Nông Bách Thảo Kinh có ghi chép vô số phương pháp luyện chế đan dược!” “Cậu cũng đã biết nguồn gốc của Hoa tộc rồi, sao cậu lại nói là tôi lừa cậu?” “Bớt nói nhiều đi, giao mảnh vỡ của Tiểu Tháp ra đây!” Diệp Bắc Minh quát to. Anh hóa thành một chiếc bóng mờ, cầm kiếm Không Tên trong tay, xông thẳng tới chỗ Đông Phương Xá Nguyệt! Đông Phương Xá Nguyệt cười khẽ, rót một luồng sức mạnh vào mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, năng lượng bùng nổ! Ầm! Diệp Bắc Minh bị bắn ra ngoài! Đông Phương Xá Nguyệt mỉm cười: “Thiên phú của cậu mạnh hơn sư phụ của cậu nhiều, bọn chúng không xứng làm đệ tử của tôi!” “Nhưng cậu thì xứng đáng có tư cách đó!” “Quỳ xuống, bái tôi làm sư phụ đi rồi giao hồn tháp ra đây!” “Xá Nguyệt Thần Đế tôi cam đoan sẽ ban thưởng cho cậu một vận may lớn!” Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Lúc cô cầu xin tôi, cô không hề như vậy!” Thần thú Tứ Tượng sửng sốt: “Gì cơ? Chủ nhân cầu xin cậu ta ư?” “Sao có thể, chủ nhân tối thượng của tôi sao có thể cầu xin một kẻ phàm trần thấp kém chứ?” “Lẽ nào chủ nhân có sở thích đặc biệt gì ư?” Nghĩ đến đây, thần thú Tứ Tượng rùng mình! Nụ cười của Đông Phương Xá Nguyệt cứng lại, đôi mắt của cô ta lóe lên sát ý rồi lại thôi: “Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy!” “Ngậm miệng lại cho bản đế!” Cô ta chủ động tấn công, lợi dụng sức mạnh của mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục để xông tới. Diệp Bắc Minh quát to: “Tiểu Tháp, dốc toàn lực cho tôi!”