Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1270: Long mạch của di tích Côn Luân Thượng Cổ



Người nhà họ Tô kinh hãi, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!

Anh di chuyển tầm mắt về phía nhóm bô lão nhà họ Tô!

“Diệp công tử, khoan đã!”

“Diệp công tử cậu có thể đi!”

“Đúng, đúng, đúng, cậu mang cả Tô Tử Lăng đi cũng được, sau này cô ta là người của cậu!”

Người nhà Tô lùi lại liên tục, bầu không khí vô cùng căng thẳng!

Diệp Bắc Minh cười nhạo: “Mấy người các ông các bà đúng là không bằng cả con chó!”

Gào!

Tiếng rồng gầm vang lên!

Chín ma long màu đen lao ra từ phía sau!

Năm móng vuốt bóp mạnh!

“Nổ! Nổ! Nổ!”

Hắc long xông vào đám đông, đan điền của những người nắm quyền nhà họ Tô nổ tung, bọn họ quỳ xuống đất, mặt mày xám ngoét!

Diệp Bắc Minh xoay người đi đến chỗ Tô Tử Lăng, vỗ vai cô ta: “Xin lỗi, mọi chuyện do tôi gây ra!”

“Tôi chỉ có thể làm được đến thế này thôi”.

“Những người này giao cho cô xử trí, muốn giết hay thả, cô tự mình quyết định”.

Nói xong, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi cổ thành nhà họ Tô.

Ngay tức khắc, đằng sau vang lên tiếng cầu xin không ngớt!

“Tử Lăng, bác là bác cả của cháu mà!”

“Tử Lăng, chú năm đây, chú là chú năm, hồi cháu còn nhỏ chú còn từng ôm cháu đấy!”

“Tử Lăng à, dì mười ba đối xử với cháu không đủ tốt hay sao? Cháu…”

“Chị Từ Lăng, em sai rồi, Tô Hàn biết sai rồi, tha cho em một mạng đi mà!”

“A…”

Những tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tục!

Âm thanh đột nhiên ngừng lại!



Diệp Bắc Minh trở lại hiện trường, Tô Tử Lăng ngồi bó gối co ro một góc.

Anh lại gần an ủi!

Tô Tử Lăng nhào vào lòng Diệp Bắc Minh gào khóc: “Hu hu hu…”



Cùng lúc đó, núi Tổ Long.

Một tòa cung điện vàng óng được xây dựng trên đỉnh núi Tổ Long, chính là Tổ Long điện!

Hiện nay, mấy trăm cường gia tập trung ở chân núi Tổ Long!

Một ông lão mặc áo choàng màu xanh lam cau mày nói: “Tổ Long điện là hậu duệ thần thú, thiên sinh địa dưỡng!”

“Núi Tổ Long là thánh địa, chúng ta giết chóc ở đây sẽ không bị trời phạt sao?”

Một ông lão của Thiên Đạo Tông nở nụ cười đầy thâm ý: “Thánh nữ Tổ Long điện qua lại với Diệp Càn Khôn!”

“Người của điện Chân Võ đã nói rồi, bất kỳ ai dính líu đến Diệp Càn Khôn đều phải chết!”

“Đấy là người của điện Chân Võ ra lệnh, chúng ta chỉ là đạo, chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?”

“Hung thủ dùng đao giết người, có thể trách đao được hay sao?”

Tất cả mọi người đều gật đầu!

Đao không có tội!

Người sai là người dùng đao!

Ông lão của Thiên Đạo Tông lại bồi thêm một câu: “Tôi còn nghe nói, trong núi Tổ Long có long mạch của Tổ Long!”

“Nếu cắn nuốt thứ đó, chưa biết chừng chúng ta có thể đột phá cảnh giới Chúa Tể, bước vào cảnh giới Động Hư trong truyền thuyết!”

“Cảnh giới Động Hư có thể lĩnh ngộ được lực lượng phép tắc! Chẳng lẽ các ngươi không muốn thoát khỏi thế giới này sao?”

Ông ta vừa nói xong câu này, sát ý chợt hiện lên trong mắt tất cả ông lão ở đây!

“Giết!”

Hàng trăm bóng người bay lên trời, xông vào núi Tổ Long.

Sau khi an ủi Tô Tử Lăng xong.

Hai người bọn họ đến bãi tha ma, đem thi thể của bố mẹ Tô Tử Lăng về liệm rồi chôn trong phần mộ tổ tiên.

Mắt Tô Tử Lăng đỏ hoe: “Diệp công tử, tôi đã hứa với anh sẽ cho anh biết thông tin về Hoa tộc, anh hãy đi theo tôi”.



“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh đi theo Tô Tử Lăng vào sâu bên trong nhà họ Tô, đi vào một căn phòng bí mật.

Cô ta tìm kiếm một lát, tìm được một quyển sách đã hơi ố vàng.

Đưa cho Diệp Bắc Minh!

Anh mở ra xem, ánh mắt hơi thay đổi.

Đợi Diệp Bắc Minh đọc xem, Tô Tử Lăng nhìn chằm chằm vào anh.

Cô ta ra vẻ đáng thương: “Diệp công tử, anh có tìm được thông tin gì hữu dụng không?”

Diệp Bắc Minh nói: “Trong sách có ghi tổ tiên Hoa tộc đích xác đến từ bên ngoài, hình như gặp phải kiếp nạn nào đó”.

“Có người dùng thực lực mạnh mẽ xây dựng một Côn Luân Hư giống như đúc để hậu duệ Hoa tộc có thể sinh tồn”.

“Côn Luân Hư thật sự có lẽ chính là di tích Côn Luân Thượng Cổ bị tôi cất vào thế giới không gian rồi”.

“Chỉ có điều, trang sách quan trọng nhất đã bị xé đi mất!”

“Cụ thế thế nào, tôi cũng không biết!”

Nói đến đây thì anh lắc đầu.

Tô Tử Lăng áy náy: “Xin lỗi Diệp công tử, tôi không giúp được gì cho anh.”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không trách cô.”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng lên tiếng: “Này nhóc, cậu không phát hiện có điều gì bất thường à?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe sáng: “Tiểu Tháp, ý ông là long mạch?”

“Đúng vậy!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Côn Luân Hư có một long mạch, vì sao di tích Côn Luân Thượng Cổ lại không có?”

“Đáng lý ra trong di tích Côn Luân Thượng Cổ phải có một long mạch giống y đúc mới phải!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Vậy thì long mạch của di tích Côn Luân Thượng Cổ ở đâu?”



Cùng lúc đó, thế giới cấp cao hơn của thế giới Chân Võ.

Một dài cầu vồng bay vụt qua bầu trời gia tộc Đông Phương, tràn ngập uy thế đế vương!